Tôi như chết dần chết mòn sau khi bị bạn trai bỏ
Tôi cho người theo đuổi mình một cơ hội, nhưng khi đi cùng lại chỉ nghĩ tới anh. Tôi lao vào mua sắm, đi chơi, làm nhiều việc nhưng chẳng đâu vào đâu.
Tôi 25 tuổi, có một cuộc tình kéo dài gần 6 năm, tôi và anh yêu nhau từ năm nhất khi còn học chung trường cao đẳng, tình yêu luôn tốt đẹp, cũng tính tới chuyện kết hôn vào cuối năm nhưng một ngày gần đây chỉ vì chút giận dỗi mà chúng tôi ít nói chuyện trong một tuần. Khi tôi thực sự nhớ anh không thể im lặng được nữa, đã nhắn tin cho anh thì nhận được câu trả lời anh thay đổi rồi, không nhớ tôi nữa, chẳng có chút cảm giác nào. Vậy là chúng tôi chia tay.
Tôi đã đánh mất tình yêu và đang phải chịu đựng một nỗi đau. Tôi rất đau khổ, trái tim nhói lên từng cơn, như ai đó bóp chặt lại. Tôi cứ nghĩ yêu anh một cách chân thành sẽ nhận được kết quả xứng đáng nhưng điều bất ngờ đã xảy ra. Tôi không thể chịu được cảm giác này, nó đau đớn, gặm nhấm từng ngày, tôi đã níu kéo anh nhưng câu trả lời là không. Tôi đã sai thật rồi, tình yêu là điều không thể đánh đổi với bất kỳ thứ gì, càng muốn níu lại càng không thể. Nếu anh đã muốn xa thì chắc tình cảm cũng chẳng còn tồn tại nữa. Tôi thấy mình quá yếu đuối, chìm trong đau khổ, còn anh vẫn vui cười với bạn bè như không hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi bắt đầu cho người theo đuổi mình một cơ hội, nhưng khi đi cùng lại chỉ nghĩ tới anh. Tôi lao vào mua sắm, đi chơi, lao đầu vào làm nhiều việc nhưng cuối cùng việc gì cũng chẳng đâu vào đâu. Tôi biết thời gian sẽ xóa nhòa tất cả nhưng nỗi đau hiện tại quá kinh khủng. Tôi như chết dần vì không ăn được, ngủ được. Tôi không biết mình phải làm gì để vượt qua, chỉ biết khóc lóc, đau khổ. Mọi người có kinh nghiệm chia sẻ giúp tôi với. Chân thành cảm ơn.
Theo Vnexpress
Chết đứng nhìn cảnh chồng vui cười đưa con người khác đi chơi 1/6
Rồi tôi thấy ai giống chồng tôi đang nắm tay một người phụ nữ ăn mặc thời trang lắm, ở giữa là đứa nhỏ cũng bằng con gái đầu của tôi đi. Lúc đó, tôi mong rằng không phải chồng mình, thế nhưng...
Video đang HOT
Chào mọi người, khi tôi viết những dòng này ra là lúc tâm trạng tôi vô cùng rối bời và đau khổ. Khi các con tôi thiếu thốn ở nhà chờ quà của bố thì chồng tôi lại ngang nhiên qua lại với một người đàn bà khác và còn chở con người ta đi chơi ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6.
Tôi hi vọng rằng, viết những dòng này ra, lòng tôi sẽ nhẹ nhõm hơn và mọi người có thể bớt chút thời gian đọc rồi cho tôi vài lời khuyên lúc này.
Tôi và chồng tôi quen rồi yêu nhau từ khi còn học đại học. Hai đứa cùng quê, nhà nghèo khó, thế nhưng tốt nghiệp đại học cả hai cùng quyết tâm ở lại thành phố với hai bàn tay trắng.
Dù khó khăn nhưng lúc nào chúng tôi cũng động viên nhau cố gắng để xây dựng sự nghiệp. Rồi chồng tôi được nhận vào một công ty liên doanh, thu nhập không cao lắm nhưng cũng đủ trang trải cuộc sống hàng ngày. Tôi thì đi làm gia sư đủ nghề, thu nhập khá nhưng công việc bấp bênh.
Sau đó, chồng tôi học cao học và học thêm các chứng chỉ MBA để có cơ hội thăng tiến làm lãnh đạo. Nghĩ chồng cầu tiến nên tôi mừng lắm. Thế nhưng điều đó đồng nghĩa rằng chồng tôi không mang tiền về để nuôi gia đình nữa.
Cùng lúc chồng đi học thì tôi mang bầu. Con ra đời, cuộc sống gặp muôn vàn khó khăn. Gia đình hai bên ở quê cũng chẳng giúp đỡ được gì. Con 3 tháng, mẹ chồng tôi phải trên trông cháu giúp để tôi đi làm.
Ngoài công việc hành chính lương 5 triệu ở công ty ra, tối đến tôi còn tranh thủ làm thêm đủ việc, từ gia sư dạy thêm đến bán các mặt hàng nhỏ. Nhờ nỗ lực hết sức nên tôi cũng kiếm và tiết kiệm được một khoản kha khá.
Dĩ nhiên trong thời gian đó, tiền lương chồng tôi không mang về một đồng vì dùng để đóng các phí học tập của anh ấy. Tôi cũng chẳng kêu ca một lời nào vì nghĩ, bây giờ khổ trước nhưng sau này anh ấy lên chức thì mẹ con tôi được sướng sau. Thế nhưng tôi đã lầm.
Tháng 8 năm 2014, chồng tôi được lên chức, làm trưởng phòng. 1 năm sau làm giám đốc chi nhánh ở miền Bắc. Hàng tháng chồng tôi bay ra bay vào Sài Gòn liên tục, rồi đi Singapore nữa, tiền lương cũng bảo nghìn đô nhưng cũng chứng nào tật nấy, chẳng mang về cho vợ con được một đồng nào.
Trong khi đó, một mình tôi phải gồng gánh đi làm nuôi hai con nhỏ, chi trả tiền ngân hàng (Chúng tôi mua trả góp một căn hộ chung cư ở thành phố). Đôi lúc tôi nhắc nhở anh về trách nhiệm gia đình của mình nhưng chồng tôi gạt qua bảo, đang phải tiết kiệm để lo việc lớn. Tôi không biết anh ấy lo việc lớn nào nhưng việc trước mắt là các con lớn từng ngày, chi phí học hành đắt đỏ mà một mình tôi không kham được.
Vài tháng gần đây, chồng tôi có đưa thêm cho 2 triệu để trả tiền học thằng nhỏ. Dù ít so với mức lương của chồng nhưng với tôi có còn hơn không.
Hôm qua, ngày 1/6, tôi có nhắn tin gọi chồng về sớm một hôm để đưa các con đi chơi nhưng chồng tôi lại kêu bận. Tôi đành một mình đưa hai đứa nhỏ ra công viên trung tâm với 80 nghìn trong tay.
Đi chơi, các con thấy các bạn khác được bố mẹ dắt tay, được vui chơi và mua bao thứ quà cứ liên tục hỏi "Bố đi đâu rồi mẹ? Sao bố không về đưa con đi chơi?". Nhìn hai đứa nhỏ chỉ được mẹ mua cho hai cái kem ăn, vừa ăn vừa chỉ trỏ vui cười mà tôi muốn rơi nước mắt.
Rồi lúc đó, tôi thấy ai giống chồng tôi đang nắm tay một người phụ nữ ăn mặc thời trang lắm, ở giữa là đứa nhỏ cũng bằng con gái đầu của tôi đi. Lúc đó, tôi mong rằng không phải chồng mình. Thế nhưng tiến gần lên thì đúng là con người đó. Tôi phải kéo hai con dừng chân nghỉ một lúc để hít thở không khí.
Tim tôi đau quặn thắt. Không ngờ bao nhiêu năm yêu nhau, bao nhiêu năm khó khăn đến thế, tôi thì phải một lúc làm bao việc để nuôi con, nuôi cả gia đình cho chồng ăn học. Thế mà giờ anh ta lên chức rồi thì quần là áo lụa cặp kè với người khác. Anh ta còn có thể dẫn con người ta đi chơi còn con mình bỏ đói với 80 nghìn còn lại của mẹ ở nhà. Thử hỏi có người bố, người chồng nào như thế không?
Tối đó, anh ta vẫn về nhà với bộ dạng thờ ơ như không. Nhìn lại mình, sinh hai đứa con, da nám, bụng sồ sề toàn mỡ, quần áo cũ nhăn nhúm không dám mua. Tôi chỉ mặc đồ thừa của chị gái, bạn bè cho, 6 năm nay chưa mua một cái mới.
Còn chồng tôi từ 1 năm nay bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn, quần là áo lượt, tóc tai bóng loáng. Thế mà tôi chẳng nhận ra, cứ nghĩ chồng lên chức nên cần trau chuốt ngoại hình hơn. Không ngờ...
Nằm bên chồng mà như bao cái gai đâm tua tủa xung quanh. Đôi lúc nổi điên mường tượng đến cảnh bọn họ trên giường hú hí ra sao chỉ muốn la hét, chửi bới, cấu xé cho hả giận. Vậy mà vẫn phải nắm chặt tay cố kìm nén. Tôi khổ quá rồi, phải làm sao lúc này đây? Xin hãy cho tôi vài lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Chúng tôi cứ đi chơi là vào nhà nghỉ vì "không biết đi đâu hết" Quen nhau lâu rồi, giờ anh có việc làm nên các mối quan hệ ngoài xã hội rất nhiều, anh vẫn yêu tôi, quan tâm tới tôi. Có điều mỗi lần chúng tôi đi chơi là lại vào nhà nghỉ do "không biết đi đâu hết". Tôi và bạn trai bằng tuổi, tính tới giờ quen được hơn 2 năm rưỡi. Tôi yêu...