Tôi như 1 ô sin thứ cấp của chồng
Ô sin bình thường thì được trả lương, còn tôi vừa làm mọi việc trong nhà lại vừa phải nuôi chồng nữa.
ảnh minh họa
Nhiều khi tôi thực sự thấy bất lực vì cuộc sống gia đình. Tôi thương con vì có lẽ con tôi cũng chẳng thể nào hạnh phúc khi nhìn thấy bố mẹ nó như thế… Chồng tôi sinh ra trong gia đình có 4 chị em: hai con trai và hai con gái, anh là con cả. Bố đi làm xa, mình mẹ anh vất vả nuôi 4 chị em anh khôn lớn, để anh học đại học tử tế như bao con người khác. Lẽ ra thấy mẹ vất vả, anh phải chăm chỉ, chịu khó, biết thương mẹ nhưng mà không.
Khi mới yêu, tôi cũng biết anh lười biếng nhưng lúc đó, tình yêu làm tôi mù quáng. Tôi nghĩ đàn ông cũng chẳng cần phải làm việc nhà làm gì, quan trọng là anh yêu thương, quan tâm đến tôi nhưng tôi đã nhầm. Mới cưới nhau được gần 2 năm, con gái được gần 10 tháng tuổi mà tôi đã buồn vì anh đến cực độ. Anh không những lười biếng mà còn vô tâm, vô trách nhiệm một cách không ngờ.
Lấy anh, tôi thêm nhiều gánh nặng chứ không được chia sẻ gì. Anh lười biếng trong việc nhà, lại có thú chơi cờ tướng và đam mê thể thao. Tôi đã nói với anh nhiều lần, tuổi của mình giờ phải lo cho con một tương lai tốt đẹp, nay mai nhàn nhã mới chơi cờ, ấy vậy mà anh không nghe. Đi làm về thì anh đàn đúm với bạn bè, chơi cờ, xem ti vi, không cần để ý xem ai đang như thế nào và đang làm gì, đến bữa cơm thì xuống. Ăn cơm xong, anh đứng dậy lên phòng, một cái bát cũng không bao giờ chịu dọn. Đến buổi chiều, anh lại đi đá bóng.
Từ Tết ra đến nay, anh còn có thêm thú đánh phỏm với ba cây, đi cả đêm mới về, bắt ở nhà cũng không được. May mà dạo này bạn bè đi làm hết, không còn ai rủ nên anh không đánh bài nữa. Ngay cả khi nhà có việc mời họ hàng, khách khứa đến, anh cũng đi đá bóng đến 12h trưa mới về, kệ mặc ai làm gì thì làm, ai đến thì đến. Khi chưa có con thì còn chấp nhận được, có con rồi, anh cũng ỷ vào ông bà, chẳng thèm chăm.
Khi con được 2 tháng tuổi, con rất hay thức đêm quấy khóc đòi bế. Tôi thương anh không dám gọi anh dậy, ấy vậy mà sáng sớm tôi nói anh bế cho tôi ngủ một tý thì anh lại bỏ đi đá bóng. Tôi ốm, con ốm, mẹ đẻ và mẹ chồng lo lắng thuốc thang, gọi điện cho anh mà đến tối mới chịu về. Cũng có khi anh đi đàn đúm với bạn bè, uống rượu rồi về ngủ say khò khò, muốn nhờ lấy cái nhiệt kế cặp cho con hay nước để chườm cho con cũng không được.
Bố mẹ anh cũng mắng anh nhiều nhưng anh chẳng bao giờ để ý, có chăng chỉ là một chút buồn thoáng qua xong lại đâu vào đấy. Nhiều khi bố mẹ phải dùng những từ như: Nó coi nhà như nhà trọ, nuôi chỉ tốn cơm, không được tích sự gì cả, thằng chó ấy… để nói về anh trước mặt tôi… Trước ông bà còn giữ ý với tôi, sau bực quá nên vẫn phải nói. Tôi đau lòng muốn chết, còn anh thì cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Anh tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng nhưng công việc chẳng đâu vào đâu. Anh làm ở chỗ nào cũng kêu chán, được năm bữa nửa tháng lại nghỉ ở nhà. Mới đây, anh vào làm ở Quỹ tín dụng xã với mức lương 1.200.000 đồng một tháng do tôi biết mối, nhờ bố anh đi xin cho nên anh cũng an phận đi làm nhưng kinh tế gia đình từ khi cưới đến này đều tay tôi lo cả. Từ cái phòng cưới, tôi thương anh không có tiền nên cũng bỏ ra sắm sửa hết: ti vi, điều hòa, chăn ga gối đệm…
Video đang HOT
Khi chưa lấy tôi, anh nhờ bố mẹ vay 200 triệu đồng để làm ăn nhưng không làm nữa nên anh cũng tiêu mất, thậm chí còn âm mất 60 triệu đồng. Món vay đấy lại là vay lãi, mỗi tháng phải trả 4 triệu đồng. Tôi xót ruột nên đi vay bà ngoại trả bớt cho anh. Sau này, anh cũng không thèm trả cho bà, khiến tôi ngại quá nên lại gồng mình lên lo tính.
Hàng tháng, tôi đưa tiền cho ông bà nội 3 triệu đồng tiền sinh hoạt, trả lãi 2 triệu đồng, 3 triệu nuôi con… Chi phí cuộc sống của tôi, của anh hàng tháng cũng ngốn mất cả chục triệu đồng nhưng chẳng bao giờ anh bận tâm, cứ để tôi gồng gánh một mình. Có người bảo tôi để cho anh lo nhưng lo làm sao được. Bỉm, sữa của con làm sao tôi chờ anh được? Tiền đưa cho ông bà cũng làm sao chờ anh được, lỡ anh không đưa hay đưa ít lại ảnh hưởng đến tình cảm mẹ chồng nàng dâu của tôi thì sao? Thế nên tôi lại cứ phải lo. Tôi tâm sự với mẹ chồng, bà cũng nói anh nhiều nhưng không được.
Tôi góp ý nhiều lần mà chẳng được nên nhiều khi giận quá cũng nói to. Trông đứa con gái bé bỏng ngơ ngác nhìn mẹ giận mà lòng tôi đau nhói. Hiện tại, tôi đang ở nhà bà ngoại, tôi nói với anh là để cho anh thời gian suy nghĩ, nếu anh không sửa đổi, tôi sẽ không về nữa… Nhưng cũng chẳng biết thế nào vì nhiều lần trước, anh cứ hứa rồi đâu lại vào đấy. Tôi buồn quá! Thà kinh tế kém một tý nhưng người chồng biết thương vợ, quan tâm đến vợ thì không sao, đằng này… Tôi như một ô sin thứ cấp của anh vì nếu là ô sin bình thường thì đã có lương rồi, đằng này lại còn nuôi cả chủ nhà nữa. Tôi có nên ly hôn không đây.? Mọi người giúp tôi với.
Theo VNE
Trả lương cho ô sin ngủ với chồng
Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, tôi gục xuống ghế sofa vật vã đau đớn, vừa dày vò, ân hận vừa thấy khinh bỉ chính bản thân mình và khinh cả người chồng bấy lâu tôi yêu quí.
ảnh minh họa
Những tiếng động tuy rất khẽ phát ra từ căn phòng vốn trước đây là nơi hạnh phúc nhất của vợ chồng tôi như ngàn mũi dao đâm vào tim người đàn bà 45 tuổi.
Giờ đây, ngay chính căn phòng ghi dấu bao kỉ niệm mặn nồng của vợ chồng tôi đã biến thành nơi hoan lạc cho chồng và người đàn bà khác. Một mình nằm trên chiếc ghế ở phòng khách, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tôi lấy Hải nhờ sự mai mối của hai bên gia đình. Theo chồng vào Nam khi tôi vừa học hết cấp 3. Tôi tự nguyện ở nhà sinh con, làm nội trợ. Mới đó mà đã hơn 25 năm làm vợ, làm mẹ.
Thời gian trôi đi thật nhanh, tôi đã bước sang tuổi tứ tuần, đầu cũng đã có vài sợi tóc điểm bạc. Tuổi thanh xuân, sức khỏe, nhan sắc đã hi sinh tất cả cho chồng và hai đứa con. Thành quả mà tôi nhận được là 2 đứa con đang du học tại Anh, chồng là sếp lớn của một công ty ăn nên làm ra.
Thế nhưng, hạnh phúc có mấy ai được hưởng tròn đầy. Một hôm do vội vàng mang tập hồ sơ ra xe cho chồng tôi bị trượt ngã cầu thang và di chứng để lại là phải gắn phần đời còn lại trên chiếc xe lăn.
Hải là người đàn ông có tài nhưng gia trưởng, độc đoán, ích kỉ và cầu toàn. Từ khi tôi đổ bệnh nặng, Hải thay tính đổi nết, hay cáu gắt vô cớ. Trong "chuyện ấy" anh vẫn rất sung sức nhưng giờ đây tôi muốn cũng không đủ sức chiều chồng nên anh càng trở nên khó tính.
Tuy không nói thẳng ra nhưng chừng đó năm gắn bó với chồng tôi đủ sức hiểu những gì anh đang nghĩ. Là một người đàn ông khá kĩ tính nên việc ra ngoài "bóc bánh trả tiền" thì chắc chắn anh không muốn. Giữ cương vị cao nên anh luôn giữ gìn thể diện. Có lẽ vì thế mà nỗi bức bối trong anh lại lớn dần theo từng ngày.
Vì sức khỏe yếu nên việc nhà tôi phải thuê người làm theo giờ vì Hải không muốn có người lạ ở trong nhà. Một hôm, nhìn cô bé giúp việc đẫy đà đang cúi xuống lau nhà để lộ bộ ngực mơn mởn chợt tôi nảy ra một ý định điên rồ.
Tôi đã dùng mọi lí lẽ để Hải đồng ý cho cô giúp việc ở lại nhà và trả cho cô ta một mức lương khá cao. Tôi sẽ chu cấp mỗi tháng cho ô sin trẻ 5 triệu và nhiệm vụ chính là "chiều" Hải những lúc anh có "nhu cầu".
Sau một thời gian chồng tôi dần quen với sự có mặt của Hồng - cô bé giúp việc thì tôi mới nói ý định của mình. Lúc đầu Hải phản đối và kiên quyết không làm theo lời vợ nhưng tôi hứa việc đó chỉ có tôi, ô sin và anh biết nên anh không phải nghĩ ngợi gì nhiều.
Đêm đầu tiên tôi đã chủ động mua cho ô sin một chiếc áo ngủ khêu gợi. Tôi mất cả buổi chiều bày vẽ để "chiều" Hải thật chu đáo. Hải thích tư thế gì, ân ái như thế nào tôi đều phải hướng dẫn thật tỉ mỉ.
Là một cô gái mới lớn nhưng khá nhạy bén, nhanh ý nên Hồng không mấy khó khăn trong việc lĩnh hội ý của bà chủ. Tôi còn chuẩn bị cho chồng những món ăn bổ "chuyện ấy" và cả thứ rượu "ông uống bà khen". Tất cả sự dàn xếp của tôi Hải đều biết nhưng anh cố làm lơ và ậm ừ nghe theo.
Đêm đầu tiên của chồng với cô giúp việc diễn ra khá thuận lợi. Sáng mai ra khi tôi quá mệt ngủ quên trên ghế thì Hồng lay tôi dậy. Hải đã đi làm từ sáng sớm. Hồng thật thà vừa cười vừa kể chuyện đêm qua cho tôi nghe.
Hồng bảo: "Chú nhà cô lớn tuổi mà khỏe như trai tân ý. Một đêm mà chú ấy làm mấy hiệp vẫn chưa chán. Sáng nay trước khi đi làm chú ấy còn đòi nhưng cháu kêu mệt hẹn tối về cô ạ. Cô nhớ phải trả thêm tiền cho cháu đấy".
Tôi muốn khóc, muốn gào thét nhưng không thể. Là do tôi muốn thế, là do tôi thuê Hồng và trả tiền cho Hồng làm chuyện ấy cơ mà.
Tối hôm ấy Hải về nhà sớm hơn thường lệ, anh yêu đời và tỏ ra rất vui vẻ. Anh ăn khá nhanh, tắm xong còn không quên xức nước hoa thơm lừng và nhanh chóng vào phòng đợi Hồng mà không hề để ý vợ đang giả vờ bình thản ngồi xem ti vi nhưng tim đau như cắt.
Đêm thứ hai, thứ ba và mọi chuyện cứ liên tiếp diễn ra trước mặt khiến tôi gầy rộc, mặt hốc hác. Hải chẳng mấy bận tâm đến vợ, về nhà chỉ hỏi vài câu xã giao rồi lại nháy mắt rủ Hồng vào phòng hú hí.
Từ cô bé thật thà, Hồng ngày càng dạn dĩ hơn rất nhiều. Không biết Hải đã hứa hẹn gì với ô sin mà có lần Hồng đã nói với tôi rằng "Cháu sẽ không về quê lấy chồng, sẽ ở lại với cô chú mãi mãi". Hồng cũng ngày càng tỏ thái độ ương bướng và xem tôi không ra gì. Hồng ngày càng ma mãnh và rất biết cách "xát muối" vào vết thương của người đàn bà tàn tật là tôi.
Hồng ngày thêm xinh đẹp, béo tốt thì tôi lại tàn tạ, héo úa. Mỗi lần hai con ở xa gọi điện về tôi vẫn cố vui vẻ và không hé lộ bất cứ điều gì.
Đã có nhiều đêm tôi muốn kết thúc mọi chuyện. Tôi muốn tìm đến cái chết để quên hết những muộn phiền, để không phải chứng kiến cảnh chồng lên giường với người đàn bà khác. Nhưng tôi không đủ can đảm, tôi sợ hai đứa trẻ sẽ thiệt thòi khi mất mẹ. Tôi sợ chúng phải sống với gì ghẻ. Giờ đây tuy danh phận của tôi cũng chẳng còn gì nhưng theo pháp luật tôi vẫn là vợ của Hải, vẫn là chủ của ngôi nhà này.
Tôi cũng nghĩ đến việc đuổi Hồng ra khỏi nhà và cho cô ta một khoản tiền gọi là bù đắp những gì đã mất nhưng Hải có vẻ không đồng ý. Anh ngày càng mê mẩn Hồng. Hễ cô ta xin về quê vài ngày là anh khó chịu, giận cá chém thớt.
Tôi phải làm sao để giữ được tổ ấm cho các con, để chuộc lỗi tày trời mà tôi đã tự gây ra?
Theo VNE
Bộ GTVT giải thích về việc trả lương cho Dương Chí Dũng Trong công văn gửi đến báo Dân trí, Thứ trưởng Bộ GTVT Nguyễn Văn Công xác nhận việc Cục Hàng hải Việt Nam thực hiện việc cho trả 50% lương cho cựu Cục trưởng Dương Chí Dũng từ khi bị bắt đến khi có bản án phúc thẩm. Thời gian bỏ trốn, Dương Chí Dũng không được trả lương. Dương Chí Dũng tỏ...