Tôi nhớ anh vô cùng!
Đã có lúc em tưởng mình chết đi được vì nhớ anh. Tại sao lại có nỗi nhớ cồn cào như vậy, lại có thứ tình cảm khiến con người ta khổ sở, sống vật vã như thế này.
Từ ngày biết anh phản bội em, yêu người con gái đó, em đã không đứng vững, khóc hết nước mắt. (Ảnh minh họa)
Anh biết không, em từng nghĩ tiêu cực vô cùng, đã từng nghĩ đến chuyện sẽ kết liễu cuộc đời này để không phải chịu cảm giác đau đớn ấy. Có thể, anh không còn yêu em và anh cũng chưa từng trải qua nỗi nhớ nhung một ai đó như em, nên không thể biết được, bị người yêu phản bội đau đớn thế nào đâu anh…
Em tự trách bản thân mình tại sao lại phải tự làm khổ mình như thế? Sao bao nhiêu người con gái khác chỉ yêu rồi chia tay nhẹ như lông hồng. Sao bao nhiêu cô gái chỉ thích yêu rồi lại từ bỏ được dễ dàng, không luyến tiếc, không đau khổ, hoặc cũng chỉ đau khổ nhất thời rồi ngay lập tức, họ lại yêu được người con gái khác? Còn em, em mãi sống với nỗi cô đơn, mãi dày vò bản thân, gặm nhấm nỗi đau ngấm vào từng thớ thịt.
Từ ngày biết anh phản bội em, yêu người con gái đó, em đã không đứng vững, khóc hết nước mắt. Tại sao anh có thể khiến em trở thành người con gái đáng thương như thế này? Em hỏi anh tại sao, anh chỉ trả lời, vì anh không còn yêu em nữa. Tình cảm hơn 1 năm không phải quá dài nhưng cũng đủ để em yêu thương anh sâu sắc. Có lẽ vì nó mới đang nở rộ nên em mới đau khổ vì anh thế này.
Em có nói với anh rằng, chúng ta hãy yêu thương nhau, dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp nhất. Và nếu có một ngày nào đó, anh không còn yêu em, anh chán ghét em thì hãy nói với em dù chỉ một lời. Anh hứa sẽ làm vậy, mà bây giờ, anh bỏ em đi theo người con gái khác. Em bắt quả tang, em đọc được tin nhắn của anh, anh không ngại mà thừa nhận rằng, đó mới là người con gái anh yêu.
Còn gì chua xót hơn, em là kẻ bại trận. Kẻ bại trận quý gối van xin tình yêu của anh vì em tưởng tưởng ra, một ngày không được gặp anh thì thà em ngủ cả giấc triệu năm còn hơn nữa. Nếu phải trả qua một ngày dài như một tháng, em thật sự không chịu nổi anh ơi. Anh cứ ở bên em, cứ lo cho em, dù là anh yêu người con gái đó cũng được. Anh hãy bắt cá hai tay đi, để em còn được anh thương xót. Em đã cầu xin anh tới mức độ đó, có hèn hạ quá không anh?
Video đang HOT
Em ngây thơ yêu thương một người chân thành, tin tưởng người ấy cả đời này cũng sống chết vì em. Nhưng không, em đã sai lầm, vì tình yêu không đơn giản như vậy. Tình yêu có thể thay đổi và lòng người thì càng dễ đổi thay. Anh biến em thành đứa con gái ngốc nghếch, xấu hổ vô cùng trước mặt người yêu mới của anh khi em cứ cố gắng van xin anh để cho em được gần anh thêm lần nữa. Người ta chắc đang cười vào mặt em, anh nhỉ?
Có nhiều đêm em mơ thấy anh, khi tỉnh dậy không thể ngủ nổi, nước mắt đầm đìa. (ảnh minh họa)
Đã 2 năm trôi qua rồi, 2 năm đó em nhìn anh hạnh phúc, còn em cô độc nhớ về anh. Mỗi lần đi qua những chỗ quen, em lại khóc hết nước mắt, lại nhớ ngày nào đó anh còn nắm tay em và hứa hẹn đủ điều. Có thể bây giờ anh vẫn làm việc đó nhưng không phải với em. Anh phản bội em, chạy theo tình mới, còn em lại ngồi đây cô độc, khóc lóc nhớ anh.
Có nhiều đêm em mơ thấy anh, khi tỉnh dậy không thể ngủ nổi, nước mắt đầm đìa. Em lại lên sân thượng để khóc, nhìn trời nhìn đất rồi trách ông trời sao bất công với mình. Em chỉ ước được ở bên cạnh anh dù chỉ một phút. Em vào Facebook, tìm hiểu tình hình của anh, người yêu của anh và khóc ròng khi thấy anh vẫn còn yêu người con gái đó.
3 năm rồi anh ạ. Bao cuộc tình đến với em, em đều thờ ơ lãnh đạm. Em vẫn giật mình khi ai đó gọi tên anh, vẫn cố tìm về chốn quen. Có phải em quá dại khi cố làm mình phải thương phải nhớ? Có phải em đã ngu si khi cứ yêu mãi một người chẳng còn biết em là ai nữa? Anh còn nhớ tên em không, có biết rằng, em nhớ anh vô cùng, nhớ quay quắt cõi lòng.
Giá như anh có thể hiểu được, em đã từng yêu anh thế nào thì anh sẽ trân trọng em chứ không vứt bỏ em phũ phàng như vậy. (ảnh minh họa)
4 năm rồi… anh chưa cưới vợ nhưng vẫn yêu người con gái đó. Và em hiểu, đó là tình yêu chân thành của anh. Nếu không phải vì yêu, sao anh có thể dành trọn 4 năm để chăm sóc cô ấy. Có phải em đã sai, em đã quá nhút nhát, quá nhu mì, hay tại em làm sao mà anh không yêu em? Em chán nản, mệt mỏi, em không thiết tha gì. Em vẫn đi trên con đường đời này, chỉ một mình em.
Giá như anh có thể hiểu được, em đã từng yêu anh thế nào thì anh sẽ trân trọng em chứ không vứt bỏ em phũ phàng như vậy. Muốn hận lắm, muốn trả thù lắm nhưng không thể làm được. Vì nếu đươc nhìn thấy anh, em biết trái tim mình lại tan chảy và một lần nữa, nước mắt lại rơi. 4 năm rồi anh ơi, làm sao đây, làm sao để em hoàn toàn thuộc về thế giới khác, không nhớ anh, không yêu anh nữa… Em thật sự sống rất mệt mỏi, anh biết không anh?
Theo Eva
Anh đã mang đến cho em một cuộc tình
Em không thể tiếp tục mụ mị, cũng không thể tiếp tục những cơn say mặn đắng nơi bờ môi, cũng không còn đủ hơi sức nữa để tiếp tục yêu anh.
Trong 1001 lý do, chỉ có hai lý do dành cho tình yêu của anh.
Môt là tình anh đã hết, hai là tình yêu trong anh quá ít ỏi!
Em đã luôn tự hỏi rằng, nếu yêu, con người ta có thể quyết đoán và lý trí như thế không? Có ai yêu mà không bị mù quáng không? Sau những chuỗi ngày dài mệt mỏi, những đêm lặng câm trong nước mắt đã có lúc em nghĩ rằng, hay mình sẽ chết nhưng em không đủ can đảm? Em đã từng chết một lần nên em sợ cái chết do chính mình gây ra.
Em nhớ anh, nhớ một người đàn ông lạnh như băng với em, nhớ một người con trai dành cho em thứ tình yêu ít ỏi. Em làm tất cả mọi điều, viết blog cũng chỉ vì muốn anh chú ý tới em, muốn anh nói rằng, anh yêu em nhưng em ngốc quá! Thời gian qua em đã tự biến mình thành trò cười trước mặt anh, trước mặt mọi người, ngày nào nước mắt cũng lăn dài trên gò má em, nghĩ tới anh trong vô vọng, trong đau khổ, tủi hờn...
Em biết tình yêu không thể ép buộc, em không thể bắt anh ở bên em khi anh không muốn, không thể gặp anh khi anh không thích. Gần một năm qua em yêu anh trong tuyệt vọng, kỷ niệm với anh không nhiều, những buổi hẹn hò cũng chẳng có và sẽ chẳng bao giơ có nữa... anh cũng rất ít khi dịu dàng, ân cần hay quan tâm tới em. Có lẽ những lần anh nói anh yêu, anh nhớ em cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, vậy mà sao em muốn quên anh đi lại thật khó!
Em chia tay người yêu vì em bế tắc, vì em không thể quên anh, anh biết em chia tay, biết em đang buồn, đang cô đơn nhưng anh vẫn im lặng chẳng nói gi, cũng chẳng đến bên em, cũng chẳng an ủi em. Anh có biết lúc này em cần bờ vai của ai nhất không? Muốn nhận sự ấm áp từ ai nhất không? Em biết tình yêu của em dành cho anh lớn hơn anh dành cho em rất nhiều. Em biết và em chấp nhận nó sau bao lần cố đấu tranh với lý trí của mình, con tim em đã thắng nhưng lòng em tràn ngập nỗi đau. Mưa và nước mắt em đã khóc không biết bao nhiêu vì anh nhưng anh lạnh với em quá! Đơn giản bởi một điều em chỉ là giây phút thoáng qua trong đời anh, không mặn mà, không sâu sắc... tình anh thì như cơn gió thoảng, còn tình em như một hòn đá cô đơn, chờ và ngóng trông trong đau đớn. Em đã kết thúc tất cả, giơ chỉ còn lại mình em với bao vết thương lòng trĩu nặng...
Anh co biêt đươc tinh yêu em danh cho anh lơn lao đên nhương nao không? (Anh minh hoa)
Anh đã đi và anh đi mãi... em và anh là mặt trăng và mặt trời xa lắc. Người em yêu thì bỏ em đơn độc lẻ loi, người bị em làm tổn thương thì lại luôn dang vòng tay rộng mở đón em về... Có lẽ em đã sai khi muốn lòng bình yên mà làm tổn thương người yêu em nhất! Em đã sai khi bỏ anh ây đi vào lúc này...
Đã không ít lần em tự hỏi sao anh không đến tìm em? Anh yêu em, anh không thấy nhớ em nhiều sao? Liệu đã có khi nào anh muốn có em trong cuộc đời anh? Muốn giành lấy em từ tay người đàn ông khác? Anh biết không, đã có lúc em từng nghĩ nếu anh nói anh cần em, anh yêu em nhiều hơn hay quan tâm tới em hơn thì em sẽ vứt bỏ tất cả để đến bên anh....
Tình là gi hả anh? Tình anh là gi giữa dòng người đông đúc chen lấn? Em cũng đi giữa đám đông, lòng tự nhủ sẽ phải để tình em ngủ yên thôi, sẽ phải bước ra khỏi cuộc đời của anh thôi! Em không thể tiếp tục mụ mị, cũng không thể tiếp tục những cơn say mặn đắng nơi bờ môi, cũng không còn đủ hơi sức nữa để tiếp tục yêu anh. Em mệt nhoài sau những tháng ngày vô nghĩa, với sự thất vọng về bản thân mình, xấu hổ với những gi em đã gây ra...
Em mệt và rất mệt. Em muốn khóc nhưng em không còn có thể khóc được nữa. Anh mắt buồn lặng nơi thềm cửa, nơi đã từng là khoảng trời của riêng anh và em, những hôm gió thổi lạnh lẽo lạnh bên mặt hồ, chỉ mình em ngồi đó, chỉ mình em mà thôi... Giơ em đã tỉnh, em sẽ phải để tình em ngủ yên để đổi lại những giây phút bình yên trong anh, trong em, để sẽ không còn là nỗi buồn của anh nữa, sẽ không là người làm cho anh mệt mỏi sau những buổi làm việc căng thẳng.
Có lẽ đây là lần cuối cùng em để cho tình em được dâng lên, là lần cuối em nói: "Em yêu anh!". Trong tình yêu của mình có một điều an ủi em lớn nhất là gi anh có biết không? Là anh không dối gạt em hay đùa cợt với em, dù sao em cũng cảm ơn anh vì đã cho em một cuộc tình.
Theo VNE
Đánh mất đi tình yêu Khi anh không còn nhắn tin mỗi ngày, không còn xuất hiện trước cửa nhà mỗi tối, tôi mới thấy lòng mình buồn cô đơn khôn tả. Có lẽ anh đã có vị trí quan trọng trong trái tim từ khi nào mà tôi không hề hay biết. Ra trường đi làm đã hai năm, cũng đã đến tuổi lập gia đình nhưng...