Tôi nhớ anh ấy vô cùng…!
Đã có lúc em tưởng mình chết đi được vì nhớ anh. Tại sao lại có nỗi nhớ cồn cào như vậy, lại có thứ tình cảm khiến con người ta khổ sở, sống vật vã như thế này.
Anh biết không, em từng nghĩ tiêu cực vô cùng, đã từng nghĩ đến chuyện sẽ kết liễu cuộc đời này để không phải chịu cảm giác đau đớn ấy. Có thể, anh không còn yêu em và anh cũng chưa từng trải qua nỗi nhớ nhung một ai đó như em, nên không thể biết được, bị người yêu phản bội đau đớn thế nào đâu anh…
Em tự trách bản thân mình tại sao lại phải tự làm khổ mình như thế? Sao bao nhiêu người con gái khác chỉ yêu rồi chia tay nhẹ như lông hồng. Sao bao nhiêu cô gái chỉ thích yêu rồi lại từ bỏ được dễ dàng, không luyến tiếc, không đau khổ, hoặc cũng chỉ đau khổ nhất thời rồi ngay lập tức, họ lại yêu được người con gái khác? Còn em, em mãi sống với nỗi cô đơn, mãi dày vò bản thân, gặm nhấm nỗi đau ngấm vào từng thớ thịt.
Từ ngày biết anh phản bội em, yêu người con gái đó, em đã không đứng vững, khóc hết nước mắt. Tại sao anh có thể khiến em trở thành người con gái đáng thương như thế này? Em hỏi anh tại sao, anh chỉ trả lời, vì anh không còn yêu em nữa. Tình cảm hơn 1 năm không phải quá dài nhưng cũng đủ để em yêu thương anh sâu sắc. Có lẽ vì nó mới đang nở rộ nên em mới đau khổ vì anh thế này.
Từ ngày biết anh phản bội em, yêu người con gái đó, em đã không đứng vững, khóc hết nước mắt. (Ảnh minh họa)
Em có nói với anh rằng, chúng ta hãy yêu thương nhau, dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp nhất. Và nếu có một ngày nào đó, anh không còn yêu em, anh chán ghét em thì hãy nói với em dù chỉ một lời. Anh hứa sẽ làm vậy, mà bây giờ, anh bỏ em đi theo người con gái khác. Em bắt quả tang, em đọc được tin nhắn của anh, anh không ngại mà thừa nhận rằng, đó mới là người con gái anh yêu.
Còn gì chua xót hơn, em là kẻ bại trận. Kẻ bại trận quý gối van xin tình yêu của anh vì em tưởng tưởng ra, một ngày không được gặp anh thì thà em ngủ cả giấc triệu năm còn hơn nữa. Nếu phải trả qua một ngày dài như một tháng, em thật sự không chịu nổi anh ơi. Anh cứ ở bên em, cứ lo cho em, dù là anh yêu người con gái đó cũng được. Anh hãy bắt cá hai tay đi, để em còn được anh thương xót. Em đã cầu xin anh tới mức độ đó, có hèn hạ quá không anh?
Em ngây thơ yêu thương một người chân thành, tin tưởng người ấy cả đời này cũng sống chết vì em. Nhưng không, em đã sai lầm, vì tình yêu không đơn giản như vậy. Tình yêu có thể thay đổi và lòng người thì càng dễ đổi thay. Anh biến em thành đứa con gái ngốc nghếch, xấu hổ vô cùng trước mặt người yêu mới của anh khi em cứ cố gắng van xin anh để cho em được gần anh thêm lần nữa. Người ta chắc đang cười vào mặt em, anh nhỉ?
Video đang HOT
Đã 2 năm trôi qua rồi, 2 năm đó em nhìn anh hạnh phúc, còn em cô độc nhớ về anh. Mỗi lần đi qua những chỗ quen, em lại khóc hết nước mắt, lại nhớ ngày nào đó anh còn nắm tay em và hứa hẹn đủ điều. Có thể bây giờ anh vẫn làm việc đó nhưng không phải với em. Anh phản bội em, chạy theo tình mới, còn em lại ngồi đây cô độc, khóc lóc nhớ anh.
Có nhiều đêm em mơ thấy anh, khi tỉnh dậy không thể ngủ nổi, nước mắt đầm đìa. Em lại lên sân thượng để khóc, nhìn trời nhìn đất rồi trách ông trời sao bất công với mình. Em chỉ ước được ở bên cạnh anh dù chỉ một phút. Em vào Facebook, tìm hiểu tình hình của anh, người yêu của anh và khóc ròng khi thấy anh vẫn còn yêu người con gái đó.
3 năm rồi anh ạ. Bao cuộc tình đến với em, em đều thờ ơ lãnh đạm. Em vẫn giật mình khi ai đó gọi tên anh, vẫn cố tìm về chốn quen. Có phải em quá dại khi cố làm mình phải thương phải nhớ? Có phải em đã ngu si khi cứ yêu mãi một người chẳng còn biết em là ai nữa? Anh còn nhớ tên em không, có biết rằng, em nhớ anh vô cùng, nhớ quay quắt cõi lòng.
Giá như anh có thể hiểu được, em đã từng yêu anh thế nào thì anh sẽ trân trọng em chứ không vứt bỏ em phũ phàng như vậy. (ảnh minh họa)
4 năm rồi… anh chưa cưới vợ nhưng vẫn yêu người con gái đó. Và em hiểu, đó là tình yêu chân thành của anh. Nếu không phải vì yêu, sao anh có thể dành trọn 4 năm để chăm sóc cô ấy. Có phải em đã sai, em đã quá nhút nhát, quá nhu mì, hay tại em làm sao mà anh không yêu em? Em chán nản, mệt mỏi, em không thiết tha gì. Em vẫn đi trên con đường đời này, chỉ một mình em.
Giá như anh có thể hiểu được, em đã từng yêu anh thế nào thì anh sẽ trân trọng em chứ không vứt bỏ em phũ phàng như vậy. Muốn hận lắm, muốn trả thù lắm nhưng không thể làm được. Vì nếu đươc nhìn thấy anh, em biết trái tim mình lại tan chảy và một lần nữa, nước mắt lại rơi. 4 năm rồi anh ơi, làm sao đây, làm sao để em hoàn toàn thuộc về thế giới khác, không nhớ anh, không yêu anh nữa… Em thật sự sống rất mệt mỏi, anh biết không anh?
Theo Afamily
Cuộc tình thoáng qua với bạn người yêu
Tôi đang sống trong ngập tràn hạnh phúc... vậy mà chỉ vì những tình cảm thoảng qua với Hoàng, tôi đã rời xa anh, người đàn ông hết mực thương yêu và lo lắng cho tôi.
Giờ đây tôi vẫn chưa thể nào quên được Nguyên Anh, người đàn ông đã ở bên cạnh tôi, yêu thương, chăm sóc tôi như một đứa trẻ... Nhưng rồi, bao nhiêu sóng gió đi qua, tôi đã không thể giữ được anh bên mình vì tính cách hiếu thắng và bướng bỉnh của bản thân!
Anh làm công việc quản lí đất đai, anh hơn tôi 5 tuổi nhưng khoảng cách không là vấn đề giữa hai chúng tôi, mặc dù tôi còn đi học và anh đã đi làm. Thời gian đầu anh luôn yêu thương và dành hết tình cảm cho tôi, nhưng tôi lại không biết quý trọng niềm hạnh phúc giản dị đó. Tôi cứ hững hờ trước những cử chỉ quan tâm, săn sóc của anh... Hơn nữa, cũng ở thời điểm đó, tôi gặp Hoàng, bạn thân của anh và chúng tôi đã cảm mến nhau ngay từ lần gặp đầu tiên ấy. Và rồi, tôi đã nói lời chia tay anh để đến với Hoàng.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu được tại sao mình lại làm điều ngu ngốc ấy. Tôi đang sống trong ngập tràn hạnh phúc... vậy mà chỉ vì những tình cảm thoảng qua với Hoàng, tôi đã rời xa anh, người đàn ông hết mực thương yêu và lo lắng cho tôi.
Khi bị tôi phản bội, anh vẫn bao dung, vẫn nhẹ nhàng thứ tha và đón nhận tôi một lần nữa...
Khi tôi về bên Hoàng, ba chúng tôi đã có những cuộc nói chuyện với nhau. Tôi hiểu tình cảm Hoàng dành cho tôi rất chân thành... nhưng vì không muốn phản bội lại tình bạn bao năm qua, anh khuyên tôi "Em nên quay trở về với Nguyên Anh và hãy sống thật hạnh phúc em nhé!". Khi ấy, tôi đã bật khóc vì đã gây ra tội lỗi với hai người đàn ông yêu mình và cảm thấy xấu hổ khi mình là kẻ đã phá vỡ một tình bạn bền chặt, thân thiết bao năm qua của hai người.
Dù biết tôi phản bội anh để đến với người bạn thân của mình nhưng Nguyên Anh vẫn nhẹ nhàng, ân cần nâng tôi dậy khi tôi phạm lỗi "Hãy quay về bên anh nhé em! Anh yêu em nhiều lắm! Anh không quan tâm đến những cảm xúc xao lòng nhất thời của em và Hoàng đâu"... và tôi đã khóc nức nở trước anh như một đứa trẻ. Tại sao anh lại không mắng mỏ, chì chiết tôi? Tại sao anh lại không cho tôi một cái tát thật mạnh để tôi có thể tỉnh ra và biết mình đã phạm sai lầm gì? Và tại sao, khi tôi đã phản bội anh như vậy mà anh vẫn bao dung, vẫn nhẹ nhàng thứ tha cho tôi và đón nhận tôi một lần nữa?
Và khi đó, tôi đã nhận ra rằng, người đàn ông tôi yêu, tôi cần nhất là Nguyên Anh chứ không phải Hoàng. Anh đã dạy cho tôi biết thế nào là tình yêu đích thực, phân tích cho tôi biết thế nào là đúng, là sai và đã cho tôi biết thế nào là trái tim biết yêu thương chân thành... và anh đã mở rộng vòng tay đón tôi vào lòng như người mẹ luôn sẵn sàng thứ tha cho những lỗi lầm của đứa trẻ nông nổi gây ra. Tôi thầm cảm ơn tình cảm chân thành mà anh đã dành cho tôi, cảm ơn Hoàng đã đến để tôi biết người đàn ông nào thực sự thuộc về mình, và cũng nhờ anh mà chúng tôi biết quý trọng tình yêu, hạnh phúc của mình hơn.
Ngày sinh nhật tôi, anh đã tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ấm cúng cùng với những người đồng nghiệp ở cơ quan anh. Hôm đó, anh đã quỳ xuống và tặng hoa cho tôi trước mặt mọi người. Tôi ngập tràn trong hạnh phúc... lúc ấy, tôi chỉ muốn ôm anh khóc thật to và hét lên rằng "Em yêu anh!". Từ đó, tôi luôn cố gắng học thật tốt, sống thật vui vẻ để anh không phải buồn và bận lòng vì tôi nữa.
Chúng tôi yêu nhau, trân trọng nhau nhưng anh rất khó chịu khi mỗi lần, tôi lại dò xét và hỏi anh về quá khứ của mình. Lần đầu tiên anh hơi buồn nhưng anh vẫn bỏ qua cho tôi, đến lần thứ hai, tôi lại hỏi về người con gái ấy, anh tỏ vẻ khó chịu vì không muốn tôi cứ phải bận lòng về chuyện quá khứ của anh... Nhưng đến lần thứ ba, anh đã giận dữ khi không thể chấp nhận được sự ngu ngốc của tôi và đã lớn tiếng quát: "Chúng mình nên dừng lại ở đây! Anh không thể chấp nhận người yêu của mình suốt ngày hỏi han, soi mói vào chuyện quá khứ của anh được nữa"... Trời đất như đổ sụp dưới chân mình... và tôi biết rằng, mình sẽ vĩnh viễn mất anh từ đây!
Tôi biết rằng, mình sẽ vĩnh viễn mất anh từ đây!
Những ngày không còn anh bên cạnh, lúc nào tôi cũng khóc lóc, dằn vặt bản thân mình. Tôi không ăn, không uống, không bước chân ra khỏi cửa phòng... bao nhiêu ngày, tôi nhốt chặt mình trong phòng và gặm nhấm nỗi đau một mình.
Sau khi chia tay anh, cũng có rất nhiều người đến với tôi nhưng tôi không thể đến với bất kì ai bởi lẽ, tôi vẫn chưa thể quên được hình bóng anh, chưa quên được những yêu thương, hạnh phúc ngày nào còn ở trong vòng tay anh! Có những đêm, tôi quặn lòng với nỗi nhớ mong anh... trong giấc mơ về anh mà nước mắt ướt đẫm gối, hình ảnh của anh vẫn chẳng thể nào nhạt phai trong trái tim mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi vẫn là bạn của nhau... nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi, anh vẫn luôn là người tôi yêu thương nhất. Song, khi đối diện với anh, tôi vẫn giấu anh những điều thẳm sâu ấy... Có lẽ, đấy là mối tình đẹp nhất, đáng trân trọng nhất và cũng là mối tình đầy nước mắt và chua chát nhất mà tôi phải gánh chịu sau bao lỗi lầm của mình!
Mong sao, anh sẽ tìm được một người con gái anh yêu thương và thương yêu anh thật nhiều!
Theo VNE
Nỗi đau vợ ngoại tình trắng trợn Tôi bàng hoàng với những chiếc bao cao su còn mới và đã dùng rồi được giấu ở hốc giường. Tôi chưa bao giờ dùng bao với vợ... Năm 27 tuổi, tôi không may bị một tai nạn đáng buồn và phải phẫu thuật, tôi tưởng rằng mình vĩnh viễn ra đi, thế nhưng trời thương vẫn cho tôi sống. Đến năm 32...