Tôi nhịn đói cho anh ăn chơi
Anh sẵn sàng tiêu những đồng tiền cuối cùng vào những cuộc nhậu nhẹt mà không suy nghĩ gì.
Tôi năm nay 29 tuổi, là nhân viên hành chính trong một công ty lớn, cũng có người nước ngoài ra vào giao tiếp hàng ngày. Tuy rằng chức vụ của tôi bình thường, thu nhập cũng chỉ đủ sống và mỗi ngày, tôi nhìn thấy rất nhiều người thành đạt, chuẩn mực. Cũng có thể cuộc sống của họ thì tôi không biết nhưng giao tiếp lịch sự và suy nghĩ thông thoáng, cầu tiến, cởi mở… Và một điều tôi có thể chắc chắn là mỗi ngày tôi làm việc với những người rất chăm chỉ, cậc lực.
Tôi cũng trải qua nhiều đổ vỡ do tính tôi khá trẻ con và hay nóng giận. Cách đây 4 tháng, tôi gặp và quen một người đàn ông. Anh đã ly dị vợ và một mình nuôi con đến nay đã 10 năm. Đứa con đang học đại học. Mới gặp và nghe về chuyện vợ con, anh bị vợ bỏ rơi, tôi thấy anh đã có kinh nghiệm. Anh đã trải qua nhiều nỗi đau nên tôi tin là sẽ dễ hiểu và chia sẻ được với nhau hơn vì tôi cũng có nhiều chuyện buồn trong cuộc sống. Anh lại khá chiều chuộng và nhiệt tình với tôi.
Được một tháng, tôi dọn về sống ở nhà anh. Anh được cái là luôn nấu ăn và chăm sóc tôi, đưa tôi đi làm, lo miếng ăn giấc ngủ cứ như thể lo cho con. Anh đã gặp ba mẹ tôi và chúng tôi ai cũng muốn có điểm dừng chân nên cũng ít nhiều nghĩ đến việc cưới nhau. Nhưng bên cạnh đứa con trai tôi đã nói ở trên, anh cũng đã có hai đứa con ngoài giá thú với hai người phụ nữ khác nhau, một đứa từ thời anh còn niên thiếu, chưa có gia đình, một đứa là sau này khi anh đã ly hôn và sống thiếu thốn.
Tôi cũng không đặt nặng chuyện đó nhưng càng ngày, tôi càng thấy không hài lòng và đi dần đến thất vọng, tủi thân, buồn bã. Vì anh là người nghiện rượu, có nhiều niềm đam mê, rất mạnh mẽ. Anh có thói quen sau khi nhậu xong sẽ đi hát ở quán cafe, để tóc dài, chạy xe mô tô nhanh. Tôi cũng thoải mái và thỉnh thoảng đi nhậu với anh nhưng ở với anh rồi mới biết rõ thu nhập của anh không đủ sống. Anh lại chẳng bao giờ tìm tòi hay lên mạng đăng tin tìm khách hàng, có ai quen tự tìm đến thì anh làm. Mà khi có ai rủ đi nhậu là anh đi, dù việc chưa xong hay trong giờ làm việc anh cũng có thể ngồi nhậu cả ngày.
Nhà anh nhỏ và bẩn khi tôi đến vì không có bàn tay phụ nữ. Tôi dọn dẹp rồi sắm dần dần những món nhỏ để hai người dùng. Lúc đầu tôi cũng rất thích với cảm giác xây dựng dần dần cái tổ ấm. Nhưng càng ngày, tôi càng thấy việc đó cứ như là một mình tôi muốn và một mình tôi thực hiện. Mái nhà dột, anh cũng để mãi, vòi nước hư, nhà cửa cần tu chỉnh… ít nhiều không cần tiền thì cũng cần cái công là vặn, siết, hay trám chống dột nhưng dường như anh không hề có kế hoạch cho những việc đó, kể cả khi tôi đã dọn về ở. Tôi cũng thấy mủi lòng và tủi thân.
Anh nợ bạn bè 20 triệu. Họ cho anh mượn làm vốn đã mấy năm nhưng khi trúng mánh, anh lại mua một chiếc xe mô tô mới chứ không trả nợ. Những người bạn ấy không hài lòng nên đòi, rồi xảy ra xích mích. Tôi lĩnh lương ra, mượn thêm của cô bạn đồng nghiệp rồi đưa tất cả cho anh trả nợ, mới đầu tháng mà tôi đã không còn đồng nào. Tôi không hề buồn vì điều đó nhưng tôi rất buồn khi anh thu được tiền làm thêm thì đều đi nhậu với bạn bè chứ không trả tiền cho tôi. Cãi nhau vài lần, anh cũng đưa lại tôi
Video đang HOT
mỗi lần vài triệu nhưng vẫn chưa đủ. Cuộc sống của tôi và anh cứ thế, có ngày buồn, ngày vui nhưng càng ngày càng thiếu hụt khi tôi làm ra tiền chỉ đủ tôi sống mà anh lại mượn cho công việc. Tôi cũng biết là lúc đó anh đang cần nhưng tôi buồn là khi có tiền anh lại đi nhậu.
Tôi nhịn ăn, nhịn mặc nhưng khi có tiền, anh không đưa tôi để dành dụm hay ít ra là trả lại cho tôi để tôi ăn uống, tiêu dùng. Tôi thất vọng và chán nản về anh khi tôi chứng kiến đến ngày anh phải cho con trai tiền ăn để đi học. Anh không còn tiền, anh mượn bạn anh 1 triệu vào buổi sáng, tối là con trai sẽ về và mỗi lần chỉ cho nó 600.000 đồng để ăn một tuần nhưng đến tối, số tiền anh mượn bạn đó cũng đã nhậu sắp hết, chẳng còn đủ tiền để cho con trai. Tôi rất đau lòng khi anh có thể nhậu hết số tiền ăn một tuần của con trong một ngày thì xá gì đến tôi.
Anh lại rất cực đoan, nhiệt tình đi biểu tình. Tôi không quan tâm đến chính trị nhưng lỡ anh bị bắt ai lo cho con anh? Ai sống cùng tôi? Tôi nói anh nhưng mỗi lần vậy là anh gay gắt, nói toàn chuyện chính trị rất cực đoan và viển vông trong khi ngày mai tiền đâu anh sống thì anh lại không đối diện. Gần đây nhất là tôi còn 1 triệu cuối cùng, anh bảo đưa anh mượn nên tôi đưa vì lúc đó anh thật sự có việc. Nhưng vài ngày sau, tôi thậm chí không còn đủ tiền ăn cơm trưa ở cơ quan, anh thì còn 700.000-800.000 đồng gì đó. Anh đón tôi đi làm về là đi thẳng đến chỗ nhậu, bạn bè anh đang ngồi đó và nhậu xong, anh đưa hết số tiền có để đóng góp vì ăn uống cũng hết khá là nhiều tiền.
Cũng là buổi hôm đó, khi mọi người uống đến 11h30, tôi muốn về vì tôi mệt nhưng anh không về. Anh hút thuốc suốt, tôi hít khói thuốc nhức đầu, tôi bảo anh đừng hút nữa, anh im lặng một hồi xong vẫn bật lên hút. Tôi cảm thấy anh không thể hy sinh một điếu thuốc trong cả chục điếu anh đã hút từ tối đến giờ vì sức khỏe hay sự dễ chịu cho tôi. Tôi buồn. Anh còn có tật xấu là uống vào thì chạy xe rất nhanh. Tôi nhiều lần khiếp sợ và cãi nhau vì việc này.
Hôm đó, anh vẫn vậy. Anh chạy xe rất nhanh. Tôi ngồi sau quá sợ và trở nên hờn tủi. Tôi nghĩ tôi đã khổ và hẩm hiu như vậy, bây giờ mà ngã xuống đường, tôi bị làm sao nữa thì tôi thật là bất hạnh. Nghĩ vậy rồi tôi không còn tiếc nuối gì nữa, khi anh dừng xe vì đèn đỏ, tôi bước xuống đi bộ và không bao giờ muốn lên lại xe của anh nữa. Anh chạy theo kêu tôi rằng: “Ê, nói cho rõ ràng đi, lên xe không?”. Tôi lắc đầu. Anh bảo là: “Được rồi, nói cho rõ ràng đi, nghĩa là sẽ không về nữa”. Tôi lắc đầu rồi anh chạy đi. Lúc đó đã 12h đêm, tôi vét túi được 70.000 đồng rồi đi xe ôm về nhà tôi, ngủ một giấc đến sáng.
Mỗi khi đi chơi với anh, tôi ngồi nhìn đồ ăn, đồ uống, những người phục vụ, tôi nghĩ đến nợ nần của anh. Tiền bạc trong người tôi không có, anh cũng không. Cái nhà, cái cửa, cái giường ngủ cũng chưa có… Tôi chẳng thể nào vui nổi, trong lòng có một nỗi mặc cảm. Rồi khi uống tới 11h trở đi, ai cũng mệt, họ chỉ ngồi chơi nói chuyện nhưng anh thì ngồi cứ ngả qua ngả lại, vẫn cứ nâng ly lên với hết người này đến người khác. Tôi thấy không còn tôn trọng anh, tôi không thấy hãnh diện khi đi bên anh.
Thậm chí, hôm tôi về gia đình anh chơi, tôi thấy họ không tôn trọng anh. Họ đòi tiền anh trước mặt tôi rồi anh nổi nóng, anh la lối họ, tôi không nói gì. Khi đi, tôi vẫn vui vẻ chào họ rồi tôi nhủ lòng sẽ khuyên nhủ anh chăm chỉ, tiết kiệm để trả nợ. Nhưng anh cứ vậy, nhậu là việc mà anh không bao giờ từ chối và đương nhiên, công việc sẽ bị đẩy sau lưng việc nhậu. Đến nay sau 4 tháng sống chung với nhau và rất nhiều lần giận dỗi, cãi vã vì chuyện anh nhậu, tôi gần như không còn cảm giác về anh, có chăng là cũng muốn ai đó cho cuộc sống không đơn độc một mình. Nhưng ngoài để bớt cô độc ra, tôi toàn là tủi thân và buồn chán từ những việc như vậy đó.
Tôi đã chia tay. Trước đây, tôi làm vậy vài lần, anh năn nỉ tôi, thấy anh một mình cũng tội mà tôi một mình cũng buồn nên tôi quay lại. Nhưng tôi không sao dập tắt được suy nghĩ tôi phải bỏ anh vì tôi không
muốn sống bên một người chồng nát rượu, không lo làm ăn. Tôi đang cố gắng để mình quyết tâm hơn và mạnh mẽ hơn. Tôi cũng không biết, phải chăng tôi khắt khe và nhìn về khuyết điểm của anh nhiều quá? Tôi cũng nghĩ phải chăng tôi kém quá, tôi không đủ khéo léo, cao tay để thức tỉnh, lay động anh?
Nhưng sau hết là một cảm giác tủi thân và muốn cô độc một mình, ít ra là tự bảo vệ tôi khỏi những lần vô cùng khiếp sợ vì anh uống say, chạy xe nhanh. Tôi không thể nào suy nghĩ sao cho dễ chịu được với cảm giác anh dùng những đồng tiền cuối cùng của tôi vào nhậu, còn tôi thì không có tiền để ăn cơm. Tôi không biết suy nghĩ làm sao để chấp nhận được việc đó, để mà có thể có được một người đàn ông bên
mình? Gần đây, tôi rơi vào cảm giác tủi thân và tin vào số phận rằng số tôi là người bất hạnh…
Theo VNE
9 năm sống với chồng nát rượu
Nhiều lần anh xúc phạm tôi và gia đình thậm tệ nhưng sợ con gái thiệt thòi, khổ sở, tôi lại đắn đo chuyện ly hôn.
Tôi thường xuyên xem chuyên mục này nhưng chưa bao giờ nghĩ tôi phải viết tâm sự của mình. Hôm nay tôi thực sự bế tắc. Câu chuyện của tôi và anh cũng giống như bao chuyện tình của những cặp đôi trẻ khác, yêu nhau 3 năm và rồi quyết định về sống với nhau bằng đám cưới hạnh phúc.
Tôi là đứa con duy nhất của cha mẹ tôi, cũng ưa nhìn và có nhiều người theo đuổi. Từ lúc cắp sách đến trường đến khi là một sinh viên thì tôi luôn dặn lòng không rung động vì một ai, chỉ học và học. Tôi từ tỉnh một mình lên thành phố, tôi muốn tôi trưởng thành hơn, muốn tự lập mặc dù cha mẹ phản đối. Rồi tôi cũng được toại nguyện. Cuộc sống thành thị một mình cô đơn và vô cùng khó khăn, tôi chấp nhận và càng cố gắng sống tốt để không phụ lòng cha mẹ tôi. Và cũng chính nơi đây, tôi có nhiều người thương mến, trong đó có anh. Nhưng tôi cũng không quan tâm nhiều, tôi chỉ muốn làm tốt việc của tôi.
Anh cũng giống như những chàng trai khác, cũng làm nhiều cách tỏ tình với tôi nhưng tôi chỉ rung động với anh khi thấy anh đối tốt với cha mẹ tôi. Tôi thấy nơi anh lòng nhân hậu. So về vật chất, anh không bằng những người khác nhưng đối với tôi điều đó không quan trọng, tôi muốn chồng tôi phải có lòng tốt, yêu thương và hiểu tôi vì nhà tôi chỉ có một mình tôi. Sau này chồng tôi phải sống cùng cha mẹ tôi, lo lắng và hiếu thảo với cha mẹ tôi, với tôi bao nhiêu đó là đủ.
Trong thời gian yêu và tìm hiểu nhau, tôi phát hiện ra rằng ba anh là người uống nhiều bia, rượu. Nhưng lúc đó, điều này không quan trọng vì tôi chọn anh chứ đâu phải ba anh. Trong thời gian này, anh cũng dần bộc lộ tính thích uống bia, rượu và anh thường làm cho tôi thất vọng. Có lần anh gặp tai nạn cũng vì rượu. Tôi khuyên anh, lúc đó anh nói anh sẽ bỏ nhưng rồi lại tái phạm. Mặc dù vậy, tôi cũng cưới anh vì nghĩ rằng bằng tình yêu của tôi có thể cảm hóa được anh.
Về sống cùng anh, tôi nhận ra rằng tôi và anh quá khác nhau. Tôi là con một nhưng cha mẹ tôi không dạy tôi sống ích kỷ mà tôi được dạy phải nhận hậu từ nhỏ. Tính tôi tình cảm, nhẹ nhàng, còn anh và gia đình thì nóng tính, hay to tiếng. Tôi cũng gặp rất nhiều khó khăn để hòa hợp, có nhiều lần vì nghe theo gia đình anh mà anh to tiếng, xúc phạm tôi. Chưa bao giờ anh hỏi tôi chuyện đó là có thật không nhưng tôi cố gắng sống tốt và hòa đồng cùng gia đình anh bởi vì tôi nghĩ cha mẹ anh hay cha mẹ tôi thì cũng là cha mẹ, là bề trên cần phải tôn trọng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Hơn nữa, tôi nghĩ cho anh, tôi không muốn làm anh khó xử khi là người đứng giữa.
Đến bây giờ, tôi làm vợ anh đã được 9 năm. Tôi có với anh đứa con gái đáng yêu vô cùng. Đối với tôi, 9 năm qua nhanh quá, nhanh đến mức tôi không nhận ra rằng tôi có phải là người vợ hạnh phúc không? Cuộc sống lặng lẽ trôi qua, tôi và anh cùng làm và ở lại đất thành phố sôi động này. Còn đứa con gái bé bỏng của tôi về quê với ngoại và chúng tôi như vợ chồng son. 9 năm, tôi luôn cảm hóa anh với niềm tin rằng tôi sẽ thành công nhưng bao nhiêu lần anh làm tổn thương tôi và cha mẹ tôi. Nhưng cha mẹ tôi thương anh lắm nên bao lần cho qua lỗi lầm.
Tôi hiểu công việc của anh là phải giao tiếp nên không bắt anh bỏ mà chỉ khuyên anh hạn chế nhậu nhẹt. Tôi là người vợ hiểu biết, tôi không vì bản thân hay sợ hao tốn gì mà ngăn cấm chồng tôi uống bia, rượu nhưng tôi nghĩ rằng khi rượu vào, chồng tôi không đủ bình tĩnh và sẽ thiếu sót trong công việc lẫn ứng xử ngoài đời. Nhưng càng ngày tôi càng thấy tôi thất bại. Anh hứa là anh hạn chế rồi anh lại quên lời hứa. Suốt 9 năm qua, cảm xúc của tôi cứ như cái vòng luẩn quẩn hết lần này đến lần khác nhưng tôi tin là tôi thay đổi được anh.
Đã nhiều lần tôi nghĩ đến ly dị. Tôi không còn chịu đựng anh được nữa nhưng khi nghĩ đến con, lòng tôi lại trùng xuống. Tôi nghĩ thôi đời này của tôi như bỏ, cứ nghĩ về con mà sống, tôi lại chịu đựng cho ngày qua ngày. Nhưng tối nay, những gì anh nói với tôi là giọt nước làm tràn ly. Anh lại say trong lúc làm việc. Tôi đã dặn anh rồi, đừng uống say vì hôm nay tôi bệnh, đừng làm tôi giận vì giận anh là dạ dày tôi đau (tôi có bệnh đau dạ dày mãn tính). 10 giờ đêm anh về đến nhà, tôi nói chuyện với anh, anh to tiếng xúc phạm tôi. Những lời anh nói với tôi làm tôi đau đến chết được và chắc là tôi không dám nói cho bất kỳ ai nghe. Tôi thấy trong lòng tôi hoàn toàn sụp đổ khi anh đã xúc phạm tôi như vậy. Thực sự trong lòng tôi không giận anh nhiều mà tôi không còn tôn trọng anh nữa.
Thú thật, tôi còn yêu chồng thì tôi mới viết nên điều này. Nhưng đối với tôi, tình yêu phải đi liền với lòng tôn trọng lẫn nhau, phải đối xử với nhau văn minh, không được dùng lời lẽ xúc phạm như thế. Hơn nữa, ba anh giờ đã nghiện rượu, bỏ bê nhà cửa làm cho mẹ anh bao nhiêu đau khổ. Tôi đã quyết định ly hôn, trong lòng tôi không muốn sống với cảnh phập phồng lo sợ không biết hôm nay anh có say không, không biết anh có về nhà an toàn không, không biết sau này anh có giống ba anh hay không? Tôi muốn có cuộc sống bình yên, có niềm tin. Các bạn ơi, tôi mong lời khuyên của các bạn vì tôi đang nghĩ đến con tôi. Tôi sợ vì một quyết định sai lầm của tôi, con tôi sẽ khổ.
Theo VNE
Mất 'cảm giác' với chồng nát rượu Mỗi lần nhậu say là anh lại đem tôi ra so sáng với vợ cũ. Tình trạng này lặp đi lặp lại khiến tôi chán nản vô cùng. Tôi và anh quen nhau mới được 3 tháng thì chúng tôi chuẩn bị làm đám cưới. Trước khi quyết định tổ chức, anh nói với tôi là anh cũng đã có vợ, có con...