Tôi nhận cái tát như trời giáng của chồng giữa đêm tân hôn
Suốt cả đêm tân hôn hôm ấy, một mình ở lại căn phòng hạnh phúc, tôi quá mệt mỏi.
Có lẽ trên đời này, tôi là cô dâu bất hạnh nhất khi chỉ được vui vẻ vài giờ trong ngày cưới. Bao buồn tủi, nhục nhã, đau đớn cứ bủa vây lấy tôi suốt 2 ngày qua. Chồng mới cưới của tôi thì không thèm nhìn mặt tôi nữa. Sau đêm tân hôn cho tôi vài bạt tai, anh đã xách vali ra khỏi nhà và từ đó đến nay không về. Cũng may, chúng tôi không sống cùng bố mẹ chồng nên vẫn chưa ai biết tình trạng này.
Trước khi yêu và lấy chồng tôi, tôi đã từng yêu sâu đậm một người đàn ông khác. Anh là mối tình đầu của tôi. Hơn 1 năm yêu nhau, tôi cũng đã trao thân cho anh. Anh nói rằng sẽ đưa tôi về giới thiệu với gia đình. Nhưng cái ngày ấy chưa kịp diễn ra thì anh đã bị bắt vào trại cải tạo vì bị bạn bè rủ rê &’chích’ trong một lần đi bar. Anh bị bắt, dù còn rất thương và yêu anh nhưng tôi lại không dám tới thăm anh vì sợ gia đình và bạn bè biết. Và tôi đã bạc bẽo bỏ anh lúc anh gặp hạn như thế.
Đêm tân hôn cay đắng…
Suốt 3 năm anh ở trại giam, tôi chưa một lần đến thăm. Tôi cũng không một lần liên lạc với anh. Còn tôi, gần 2 năm sau ngày anh bị bắt, tôi cũng dần nguôi ngoai nỗi nhớ. Vì thế tôi đã chấp nhận tình cảm của một Q. – người đàn ông khác đã theo đuổi tôi suốt hơn 1 năm và chính là chồng mới cưới của tôi bây giờ. Yêu Q., tôi nhiều lần định nói với anh về chuyện quá khứ luôn ám ảnh tôi song lần nào tôi định nói, Q. cũng luôn thể hiện là người đàn ông rộng lượng. Q. bảo chuyện quá khứ của tôi dù có ghê gớm thế nào thì cũng không quan trọng. Nghe Q. nói vậy, tôi thấy nhẹ nhõm và toàn tâm toàn ý yêu anh.
Một năm yêu Q., vì có bầu 2 tháng ngoài ý muốn nên chúng tôi quyết định tổ chức đám cưới. Trong ngày vui của tôi tại nhà riêng, khi tôi đang tất bật tiếp khách thì người yêu cũ xuất hiện. Anh ăn mặc rất nhã nhặn, lịch sự và kéo tôi vào phòng riêng nói chuyện. Anh nói mới ra khỏi trại cải tạo và đến đây tìm tôi luôn thì mới hay tin đây là ngày cưới của tôi. Cứ thế, anh trách cứ tôi bạc bẽo bỏ anh lúc anh hoạn nạn… còn tôi thì chỉ biết khóc và đầu óc tôi mụ mị, tai tôi ù đi trước những lời của anh.
Anh bảo càng nhớ tôi bao nhiêu thì càng hận tôi bấy nhiêu. Rồi anh muốn làm &’chuyện ấy’ với tôi. Tôi nhất quyết kháng cự nhưng bất khả kháng. Chỉ đến khi tôi gào lên rằng mình đang có thai 2 tháng với Q., anh mới chịu dừng lại. Trước khi bỏ đi, anh còn nói với tôi rằng sẽ nói tất cả điều này với chồng sắp cưới của tôi. Tôi không thể ngờ được, người yêu cũ nói là làm thật.
Video đang HOT
Chỉ trong khoảng 2 – 3 tiếng trước khi đưa dâu, anh đã bằng mọi cách tìm gặp Q. để nói hết tất thảy quá khứ của tôi và anh. Lúc đón dâu, Q. dù biết hết quá khứ của tôi nhưng vẫn cố đóng vai một chú rể bình thường. Chúng tôi vẫn cùng nhau tiếp khách, cùng nhau làm lễ gia tiên, cùng cười hạnh phúc. Cho tới sau khi ăn và dọn dẹp xong, chúng tôi xin phép đi về nhà riêng của mình ở cách đó 7km.
Khi vừa về đến nhà riêng, Q. nói rằng có chuyện cần nói với tôi. Tôi đi theo anh như một phản xạ. Nhưng khi cánh cửa phòng cưới sập lại cũng là lúc anh bất ngờ dành cho tôi cái tát như trời giáng. Rồi anh nói ghê tởm cách sống bội bạc của tôi. Anh còn bảo một người vợ như tôi anh không cần và không muốn có. Nói rồi, anh cũng bỏ vài bộ quần áo vào vali và ra khỏi nhà. Suốt cả đêm tân hôn hôm ấy, một mình ở lại căn phòng hạnh phúc, tôi quá mệt mỏi.
Tôi như người điên khi không thể nghĩ gì được nữa. Có phải người như tôi đáng bị trừng phạt như vậy không?
Theo Afamily
Lễ rước dâu, tôi nhận ngay cái tát như trời giáng từ Chồng
Khi bước lên xe dẫn dâu, tôi đã nhận cái tát như trời giáng từ người chồng của mình. Những ấn tượng đẹp đẽ trước kia về anh bỗng tan biến hết. Trước mắt tôi, anh dường như đã khác. Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu cho chuỗi ngày u tối của tôi về sau.
Tôi đến với chồng cũng là cuộc tình chóng vánh, chỉ ba tháng sau ngày quen biết, tôi đã nhận lời lấy anh. Phần vì buồn cuộc sống cô đơn, phần nữa cũng đã đến tuổi "băm" như các cụ vẫn nói. Lẽ dĩ nhiên, không phải vì hai lý do đó mà tôi chọn bừa. Khi gặp và yêu nhau, tôi cũng nhận thấy chồng tôi là người đàn ông tử tế, công việc ổn định, tuy hơi nghe lời mẹ một chút nhưng theo tôi cũng chẳng sao, đàn ông ai chẳng thế.
Chuyện tình cảm của chúng tôi gặp trục trặc một chút khi ngày anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, mẹ anh không ưng lắm vì tôi có vóc người nhỏ, quê lại ở tít tận miền Trung. Nhưng cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý.
Trước đám cưới, chúng tôi có cãi nhau vài lần, do việc tổ chức, sắp xếp khá khó khăn, mỗi gia đình lại đòi theo một kiểu, không bên nào chịu bên nào. Anh thường xuyên bực bội, cáu gắt và kêu nhà tôi ở xa, mọi người trong gia đình đi ăn hỏi, cưới xin rất vất vả. Nghe thấy thế, tôi tủi thân lắm, nhưng nghĩ cũng nên xuề xòa cho qua, dù sao cũng lấy nhau rồi, để ý những việc tiểu tiết chỉ làm tình cảm gia đình tan vỡ.
Nhưng đó không phải là suy nghĩ nhất thời của chồng tôi.
Hôm đám ăn hỏi, chúng tôi tiến hành ngay lễ rước dâu. Vì quê tôi ở tận Nghệ An nên cả gia đình, họ hàng nhà chồng đã phải đi từ nửa đêm để tới được nhà gái vào buổi sáng. Khi đến, mọi người khá mệt mỏi, tôi cũng biết điều đấy. Nhưng vì quá tất bật với nhiều việc, tôi chỉ có thể hỏi han sơ qua, không chăm sóc tận tình được mẹ chồng, họ hàng nhà chồng.
Lúc này, tôi thấy chồng tôi có vẻ không ưng ý lắm, anh và mẹ anh liên tục tỏ vẻ khó chịu với những người trong gia đình tôi. Nhưng khi tôi đi trang điểm, thay trang phục thì mọi chuyện có vẻ căng thẳng hơn trước. Vì cô bé trang điểm cho tôi tới trễ giờ, lại lóng ngóng nên tới sát giờ dẫn dâu, tôi vẫn chưa trang điểm và thay váy xong. Tới khi ra xe, bị trễ hơn so với giờ về 10 phút, anh càu nhàu: "Biết thế này lấy vợ xa làm gì cho khổ?". Mẹ chồng tôi tiếp lời: "Biết còn lao đầu vào, giờ thì sáng mắt ra chưa?".
Lúc đó, tôi tâm trạng không được tốt, vừa cảm thấy buồn vì từ nay thành con nhà người khác, vừa ức chế vì cuộc hội thoại của mẹ chồng và chồng tôi. Tôi không nhẫn nhịn mà nói: "Nếu thế thì thôi, mẹ cưới con về làm gì?".
"Xem vợ mày chưa về nhà đã láo với tao thế đấy?", mẹ chồng tôi gay gắt.
Chưa nói xong dứt câu, tôi đã nhận cái tát như trời giáng từ chồng, ngay trước mặt gần 20 người họ hàng nhà anh. Chồng tôi gằn giọng: "Im ngay, cô dám nói với mẹ tôi thế à?".
Đối với tôi, cuộc sống hôn nhân gia đình ở nhà Chồng như một nấm mồ
Tôi im lặng. Suốt 300 cây số tiếp sau đó, tôi khóc thầm, nước mắt cứ thế rơi. Thời điểm đó, tôi hối hận vô cùng về quyết định vội vàng của mình, tôi thấy mình bị coi thường, bị người ta coi việc cưới xin như ban ơn cho một gái già như tôi.
Chuyện chưa dừng ở đó...
Tới khi hoàn thành thủ tục cưới xin cần thiết, trong buổi tối họp gia đình, mọi người có mặt đông đủ, mẹ chồng tôi lại bới móc chuyện cũ, và trì chiết tôi là vô văn hóa, không có giáo dục.
Lúc này, một mình tôi, đơn thương độc mã giữa họ hàng nhà chồng, tôi chỉ òa khóc. Chồng tôi bắt tôi xin lỗi mẹ chồng, thậm chí, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi bà. Tôi không biết mình nên diễn tả thế nào để mọi người có thể hiểu được cảm giác lúc đó. Có thể, tôi đã sai khi ăn nói cộc lốc với mẹ chồng, vì không kiềm chế được cơn giận của chính mình, nhưng có nhất thiết, hai mẹ con họ phải hạ nhục tôi trước mặt mọi người như thế này không?
Và anh ta, người mà tôi gọi là chồng cũng đâu có yêu thương gì tôi. Anh ta không bao giờ dám làm phật ý mẹ mình một lần nào, và cũng không bao giờ dám bảo vệ tôi trước mặt gia đình anh cả.
Sau ngày cưới, tôi như sống trong địa ngục. Tôi thích ở cơ quan hơn về nhà. Tôi cố gắng đi làm thật sớm, và chiều vì bắt buộc nên phải về đúng giờ nấu cơm cho cả gia đình. Không ai nhắc lại chuyện cũ, chuyện trong ngày cưới của chúng tôi, nhưng nó ám ảnh tôi mãi. Nhiều lúc, muốn tâm sự với ai đó để giải thoát cho nhẹ lòng, nhưng tôi không thể.
Tới giờ, đã hơn 2 tháng, nhưng tôi vẫn không thể quên được câu chuyện ngày hôm đó. Ngày thiêng liêng nhất trong đời người con gái lại biến thành ngày khủng khiếp nhất. Liên tục những ngày qua, tôi nghĩ nhiều về việc ly dị. Tôi đắn đo mãi, liệu có nên sống với người chồng chỉ chăm chăm nghe lời mẹ như anh ta? Liệu có nên sống với người vì chiều ý mẹ mà sẵn sàng sỉ nhục người vợ mới cưới trước đông người?
Tôi thật sự muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này. Nhưng chỉ mới 2 tháng sau khi tôi cưới, liệu mọi người sẽ nghĩ về tôi như thế nào? Nếu tiếp tục sống với nhau, thì cả đời này tôi có yên ổn không khi không thể nào quên cú sốc đầu tiên trong cuộc hôn nhân này?
Theo Afamily
Sau cái tát trời giáng cho vợ, tôi đã mất con mình mãi mãi Nhìn thấy hàng xóm dìu vợ, cơn ghen trong tôi bộc phát, tôi lôi vợ về nhà và đánh tới tấp lên người cô ấy, cho tới cái tát cuối cùng làm cô ấy ngã quỵ xuống đất. Vợ tôi vốn là con nhà có tiếng trong vùng, lại ngoan ngoãn, xinh đẹp và giỏi giang, nhưng cô lại chọn một kẻ hai...