Tôi ngu muội khi chấp nhận là người ở, là ngân hàng và là bao cát của anh
Nhụ.c nh.ã ê chề là thế mà sau đó tôi vẫn cố bám lấy anh, vì hiện tại anh là cái phao duy nhất. Tôi bám lấy anh và trở thành người ở, ngân hàng và bao cát của anh từ đó.
Cho anh nhiều như thế, vì sao anh vẫn không yêu tôi? (Ảnh minh họa)
Tôi biết tôi ngu muội, đã yêu anh đến mụ mị đầu óc, cả hiện tại và tương lai tôi đều đã u ám. Không tình, không tiề.n, không ai bên cạnh, chỉ có những vết thương lên thể xác lẫn tâm hồn. Vì anh mà bây giờ đến một người bạn tôi cũng không có, muốn chia sẻ chỉ có thể ngồi gõ từng con chữ như thế này.
Đúng ra là không nên oán hận số phận, nhưng tôi biết trách ai bây giờ? Cái duyên đẩy chúng tôi đến với nhau còn cái nghiệp lại đày đọa tôi.
Tôi và anh như những miếng ghép sai lầm nhưng lại gặp nhau đúng thời điểm. Tôi chia tay tình đầu, anh mất phương hướng trong công việc, gia đình tan hoang vì bố mẹ anh l.y hô.n.
Với người yêu trước, tôi đã giữ mình đến 4 năm. Còn với anh, tôi giữ không quá 4 tuần. Chúng tôi quen nhau qua những mối quan hệ không đầu không đuôi. Tôi đã từng rất nghiêm khắc với bản thân là không hẹn hò người lạ, không gặp gỡ làm quen qua chat chit nhắn tin. Lần đầu tiên tôi phá lệ là lần đầu tiên tôi gặp anh.
Video đang HOT
Tôi bám lấy anh và trở thành người ở, ngân hàng và bao cát của anh từ đó (Ảnh minh họa)
Lúc đó cả hai đều rệu rã chán chường vì cuộc sống nên tự dưng đồng cảm. Anh gặp tôi và kể không giấu giếm mọi chuyện của mình. Từ việc anh thất nghiệp triền miên đến việc bố anh là người nát rượu đán.h đậ.p vợ con, còn mẹ anh thì ngoạ.i tìn.h và bị nhà chồng ruồng bỏ. Và cuối cùng là bố mẹ anh l.y hô.n.
Nhà anh giờ bố mẹ đã mỗi người mỗi ngả, vì thế một vai anh phải gánh vác kinh tế cho bố và hai đứa em nữa. Song anh cứ thất nghiệp triền miên nên cuộc sống càng khốn khó. Nghe anh kể và tôi cứ thế mà khóc. Lòng nghĩa hiệp trong tôi lại trỗi dậy. Xem ra so với anh, tôi vẫn còn may mắn. Bởi vậy, tôi muốn làm thiên thần hộ mệnh của anh.
Sau đó 4 tuần, anh chạy trong đêm mưa gió đến phòng trọ tìm tôi. Anh đổ nhào vào tôi và khóc nức nở “anh mệt mỏi, cho anh dựa một lát”. Tôi lấy khăn lau cho anh. Và đêm đó, tôi đã cho anh ngủ lại nhà và chuyện gì đến cũng đến…
Thật sự tôi không thể hiểu được mình. Tôi thức dậy trong hoang mang vì đã đán.h mất mình trong giây lát. Với một đứa con gái cổ hủ như tôi, việc tôi vượt quá giới hạn là điều quá khủng khiếp.
Vậy mà anh nói: “Chắc anh không phải là người đầu tiên của em đâu nhỉ, thế thôi xem như chưa có chuyện gì nhé?”. Tôi hốt hoảng: “Anh là người đầu tiên”. Anh đã chộp lấy hai vai tôi đau điếng, ghì mặt anh xuống mặt tôi mà quát: “Muốn ăn vạ thì đi chỗ khác, tôi không có gì đâu mà bám lấy”.
Nhụ.c nh.ã ê chề là thế mà sau đó tôi vẫn cố bám lấy anh, vì hiện tại anh là cái phao duy nhất. Tôi nghĩ rằng cái quý giá nhất của đời con gái mình đã đán.h mất, tôi sẽ chẳng là gì nữa rồi. Tôi bám lấy anh và trở thành người ở, ngân hàng và bao cát của anh từ đó.
Người ở giúp anh việc nhà, thay anh đi dối gạt bạn bè để kiếm chút hoa hồng từ bán hàng. Đó là lý do mà đến giờ chẳng còn ai xem tôi là bạn. Là ngân hàng để anh rút tiề.n bất cứ khi nào cần. Tiề.n tiết kiệm, trang sức bố mẹ cho tôi đều bán đưa hết cho anh. Là bao cát để khi cần thì anh ôm ấp, khi muốn thì anh đán.h đậ.p.
Khi vui lẫn khi buồn, tôi vẫn bên anh cho dù anh chưa từng một lần nói yêu tôi. Tôi thì chạy theo anh, mong cảm hóa được anh, mong anh xem tôi là vợ để tôi không phải đến với người nào khác và bị người ta s.ỉ nhụ.c là loại lăng nhăng…
Có lẽ vì tôi nhu nhược nên anh co.i thườn.g. Có lẽ anh có cảm tình với tôi ngay từ lần đầu tiên gặp, nhưng tôi lại trao cho anh quá sớm nên tình yêu chưa kịp nở đã tàn.
Hy sinh cho anh nhiều như thế, nhưng với anh tôi mãi mãi là một mối quan hệ mập mờ. Anh không đưa tôi ra mắt bạn bè, không cho tôi về nhà. Anh cũng không theo tôi về nhà. Chúng tôi không sống chung. Anh chỉ gọi tôi khi cần. Những lúc còn lại, anh chặn số rồi đi đâu tôi không cách nào tìm thấy.
Tôi biết mình đang trượt dốc, nhưng tôi vẫn hi vọng chúng tôi có thể lấy nhau để có một gia đình bình thường. Tôi muốn làm vợ anh, sinh con cho anh, dẫu cho nghèo khổ cũng được.
Khi tôi hỏi anh về chuyện kết hôn, ngoại trừ một lần bị đán.h vì làm anh bực mình thì anh đều cố lờ đi. Gần đây thì anh đi đâu mất, điện thoại luôn tắt. Tôi sốt ruột nháo nhào đi tìm anh, rồi lại tìm thấy anh ở một nơi rất gần, ngay trong thành phố, đang tay trong tay với một người con gái khác. Đa.u đớ.n vỡ vụn rồi tôi nhận ra hai năm qua anh vẫn chưa hề nói yêu tôi. Chỉ có tôi là người nói câu đó hàng ngàn hàng vạn lần.
Tôi không thể hẹn gặp anh vì anh vẫn không nghe máy. Tôi thất tình nhưng không gặp được anh mà trần tình. Anh nỡ bỏ rơi tôi thật sao? Nếu không là anh thì ai sẽ yêu và cưới tôi đây? Cho anh nhiều như thế, vì sao anh vẫn không yêu tôi? Mất hết tất cả, tôi chẳng còn động lực và hi vọng nào mà sống tiếp. Có phép màu nào mang anh về với tôi không?
Theo Afamily
Bữa cơm gia đình
Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
- Con người ta chẳng có mà ăn. Đằng này mẹ làm đủ các món dọn cho tận miệng rồi mà cũng không chịu ăn là sao?
Hai đứa con miễn cưỡng cầm bát lên. Nhìn cách chúng ăn là biết chẳng ngon miệng gì.
Ngày anh cưới em, em gái đùa: Anh lấy chị em là cái khoản ăn uống chẳng bao giờ phải lo. Chị ấy không những thích nấu nướng mà còn nấu rất ngon nữa.
Lấy em về, chấm dứt cuộc đời độc thân nay mì tôm, mai cơm bụi, anh được em chăm chút từ bữa ăn đến giấc ngủ, nên lên cân vù vù. Nhiều người gặp anh đều kêu anh "phát tướng". Bạn bè có người còn ghen tỵ vì anh tốt số.
Vốn thích nấu nướng, lại thêm cái tính no bụng đói con mắt nên làm món gì em cũng làm nhiều. Nhiều hôm ăn xong phần của mình, bụng no căng, anh lại phải ăn cố. Không ăn thì em không vui, có khi hờn giận. Ngày thường thì còn đỡ, đến ngày nghỉ là anh bội thực. Cũng nhiều lần thấy em đi làm về lại lọ mọ trong bếp, anh bảo chỉ nấu vài món đơn giản thôi nhưng em không nghe. Lại bày biện món nọ, món kia, nhiều hôm nhìn bàn ăn của hai vợ chồng mà anh phát ngốt.
Từ ngày có con, thực đơn của nhà mình vừa dày vừa dài ra. Em tham khảo trên mạng, học hỏi bạn bè, có khi đi ăn ở nhà hàng còn dò hỏi bí quyết để về nhà thực hành. Cứ nghe quảng cáo cái gì ngon, bổ là em tìm mua về nấu nướng. Bố con anh là những thực khách đầu tiên dùng món mới, vui nhưng cũng đến là khổ vì cứ bị ép ăn. Không biết bao nhiêu bận, em bực mình cau có, còn anh thì phải buông bát đi lau nhà khi con trớ hết ra sàn vì em cố ép con ăn cho hết miếng cuối. Có lúc con sợ mẹ mắng, cứ lúng búng trong miệng nhưng không nuốt, chỉ tìm cách để nhè ra. Cũng không biết từ bao giờ, con rất sợ mỗi khi phải ngồi vào bàn, với trước mặt là những đĩa thức ăn đầy ắp.
Dù em ngày nào cũng đổi món cho con và ép con ăn, rồi bổ sung vitamin và các loại men vi sinh, sữa nội, sữa ngoại... nhưng con mình vẫn gầy nhom. Con không hấp thụ được. Còn anh, sau đợt khám sức khỏe, bác sĩ cũng chỉ định phải ăn kiêng. Biết là em thương và lo cho chồng con, muốn chăm sóc sức khỏe chồng con một cách tốt nhất, nhưng em biết không, ăn không đơn giản chỉ là để nạp năng lượng mà còn là sự thưởng thức. Một bữa ăn ngon đâu chỉ nằm ở những đĩa thức ăn mà còn ở không khí gia đình, thể trạng và tâm trạng của mỗi người. Nếu cứ ăn theo kiểu nhồi nhét sẽ không bao giờ ngon miệng cả. Vì thế, không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, không nhất thiết phải là những đĩa thức ăn chế biến công phu, trang trí cầu kỳ. Có khi chỉ là bát canh cua với vài ba quả cà pháo, một bữa cơm đạm bạc nhưng mọi người ngồi vào bàn thoải mái, vui vẻ cũng sẽ có một bữa ăn ngon.
Một gia đình hạnh phúc không thể thiếu những bữa cơm đầm ấm, quây quần, nhưng bớt chút thời gian cho việc ăn uống để cả nhà cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay đi dạo đâu đó cũng là cách để kết nối yêu thương, phải không em?
Theo VNE
Cọc đi tìm trâu thì đã sao? Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói yêu người ta rồi lại mang tiếng cọc đi tìm trâu...? Nhiều khi tôi cứ muốn nói huỵch toẹt ra là tôi thích anh nhưng mỗi lần sắp sửa nói, tôi lại thấy có cái gì đó chặn ngang. Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói...