Tôi ngốc hay anh thủ đoạn?
Xã hội là như vậy và tất cả con trai đều như vậy, cứ giữ nhiều cửa cái đã, bước vào cửa nào thì tính sau.
Người ta vẫn nói cuộc đời của mình là do mình vẽ ra, vậy mà với tôi, tôi đã vẽ gì cho mình để phải rơi vào tình trạng như hiện nay. Và thứ người con trai cần là gì ở một người con gái? Để đạt được điều mình cần anh ta sẽ làm gì? Thực sự tôi không còn biết tin vào bất cứ điều gì những người con trai nói.
Bước một anh thả mồi câu bằng những lời đẩy đưa, bóng bẩy đẩy tôi vào suy nghĩ mình là đối tượng được anh nhắm tới. Tôi không phải là người con gái thơ ngây hay mơ mộng viển vông, dù xã hội có phát triển như thế nào tôi vẫn nghĩ công việc đeo đuổi là của con trai, thế nên tôi tự tin chờ đợi anh sẽ ngỏ lời với những gì anh biểu hiện. Một tháng hai tháng trôi qua, mọi việc giậm chân tại chỗ, không hẳn là kết thúc. Anh thi thoảng ban cho tôi một vài tín hiệu của tình yêu… Tôi nhận ra anh đang đi nước đôi và tôi là một kẻ dự bị. Anh thành công vì tạo được sự trắc ẩn trong tôi, trong đầu tôi luôn xuất hiện một câu hỏi vì sao anh không chọn tôi!
Bước hai anh tự hạ thấp bản thân mình, anh không bỏ mặc tôi nhưng câu chuyện của chúng tôi thường xoay quanh anh và những gì liên quan đến anh. Anh không khỏe, anh mệt mỏi với công việc, anh nghèo, anh không có nhà, anh phải bươn chải một mình, anh có chuyện buồn có rất nhiều nỗi khỗ nên không thể đến với tôi vì anh sợ tôi khổ… Một lần nữa tôi bị đẩy ra nhưng chưa đóng hẳn cánh cửa, anh lại thành công vì tạo ra trong tôi một khao khát được anh chia sẻ những nỗi niềm đó mà quên mất rằng bản thân cũng cần được sẻ chia. Tôi là phái yếu cơ mà, tôi cũng đi làm cũng có những nỗi niềm đau khổ, cũng bệnh tật ốm đau mà sao những lúc như vậy tôi không dám nói với anh. Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, câu chuyện của chúng tôi luôn không có tôi, tôi thấy tủi thân, tôi nhận ra anh chỉ thi thoảng nghĩ đến tôi khi anh buồn.
Bước ba, anh xuất hiện biến mất rồi lại xuất hiện… chờ đợi trong liên lạc là chờ đợi tệ hại nhất đối với người con gái. Anh có thể tự tin không liên lạc với tôi một thời gian dài rồi sau đó xuất hiện tự tin rằng chỉ bằng một hai câu nói. Tôi tiếp tục bị gục ngã. Tôi nhận ra chứ không phải là không, tôi giận nhưng vẫn không muốn kết thúc. Tôi nghĩ tình yêu là cả một quá trình phải xây dựng thì mới có được. Tôi chưa có cơ hội để anh hiểu được tôi, tôi không can tâm.
Tôi tự hỏi tình yêu với anh là gì, để đạt được tình yêu anh đã đi qua bao nhiêu người con gái?Ảnh minh họa: Internet.
Tiếp theo anh mở cửa nhưng không khẳng định là mở cho tôi, và khi tôi không bước vào anh có thể đóng sầm nó lại không bị ai trách móc. Anh đã nói tôi là một phần rất lớn trong con tim khối óc và suy nghĩ hằng ngày của anh… Anh nói tôi chờ anh một thời gian; anh nói anh thực sự thích tôi, một khoảng thời gian khá dài để có được câu nói đó của anh. Nhưng tôi im lặng, tôi chỉ muốn biết anh có thực sự quan tâm đến tôi hay không, vì hoàn cảnh anh nói câu đó làm tôi suy nghĩ. Anh với tôi chỉ là tin nhắn, anh có thể nói chuyện với mọi người trừ tôi, anh gặp tôi đơn giản chỉ là một ánh nhìn, anh không trò chuyện trực tiếp với tôi trước mặt mọi người, thậm chí không nhìn tôi khi có mọi người, không quan tâm không chia sẻ… Như vậy là thực sự thích sao? Tôi cần, tôi có thể đợi nhưng tôi chưa bao giờ xin anh. Đúng như tôi nghĩ sau sự im lặng của tôi anh cũng lặng im như chưa có gì xảy ra. Tôi đau đớn nhưng vẫn không thể đáp trả được gì, tôi đã làm gì và chuyện của tôi có ai biết đâu.
Video đang HOT
Rồi anh đóng sập cửa trước mặt tôi. Tic tắc sau hai năm dài chờ đợi để được bắt đầu, khi không còn sức chịu đựng tôi viết cho anh một tin để anh phải trả lời, và cái tôi nhận được là “anh không xứng đáng với em… anh ngàn lần xin lỗi em”, sau tin nhắn có vẻ là vì tôi, anh bắt đầu zero hóa tôi, và giờ đây tôi biết đến hai chữ “phũ phàng” anh dành cho tôi. Anh công khai tán tỉnh người bạn gái của tôi ngay trước mặt tôi, tôi biết cô ấy cũng thích anh dù đã có bạn trai. Tôi đau nhưng không can thiệp, biết đâu anh ấy người thực sự thích là cô ấy. Anh không dừng lại chỉ ở một người, anh thành công đến mức tất cả những người bạn gái của tôi đều thích anh và khao khát anh, anh là trung tâm của họ, thậm chí tôi biết chỉ cần anh ngỏ lời họ sẽ chia tay người yêu để đến với anh. Sao tôi lại rơi vào tình trạng này? Khi tình vẫn còn và tất cả những người mình quen phút chốc trở thành cái gai trong mắt? Tôi nhận ra ván bài của anh. Anh dùng phụ nữ để khẳng định giá trị của mình, rằng anh được nhiều người say đắm.
Cuối cùng anh cũng chọn được một người bằng cách làm tôi thấy mình thật thảm hại, một người không phải là ai trong chúng tôi. Anh tự tin nói rằng anh có nhà, có xe, có địa vị tất cả mọi thứ đều ổn định, và anh đang cần một người vợ, anh gửi cô ấy một loạt những câu hỏi quê quán ở đâu, nhà có bao nhiêu anh chị em, đã có người yêu chưa, quen nhau bao lâu… Một list dài những câu hỏi mà tôi tình cờ biết được, anh bảo anh đợi cô ấy hai năm cũng được.
Tôi tự hỏi tình yêu với anh là gì, để đạt được tình yêu anh đã đi qua bao nhiêu người con gái? Có phải tôi đã được anh cho qua? Anh có treo giò cô ta chừng ấy thời gian như với tôi không? Tôi ngốc hay anh thủ đoạn, hay xã hội là như vậy và tất cả đàn ông đều như vậy, cứ giữ nhiều cửa cái đã, bước vào cửa nào thì tính sau. Tôi hận mình đã vì anh đóng tất cả những cánh cửa khác, hận mình đã không chấp nhận một điều rằng khi một người đàn ông muốn thì không gì có thể ngăn anh ta đến với bạn, hận mình đã dám đem tình cảm ra để đánh cược và ước gì tôi đã không hiếu thắng, không chờ đợi…
Theo VNE
Để anh ấy ra đi...
Khi người đàn ông tôi yêu nói anh ấy muốn một cơ hội làm lại với người cũ, tôi đã làm điều mà bất cứ cô gái mạnh mẽ nào cũng làm: Tôi nói "Ok"...
Tôi gặp Jeff trong tiệc sinh nhật một người bạn. Tôi để ý đến cách anh bước ra giới thiệu về mình, đến đôi mắt rất trong của anh. Tôi đã bước sang tuổi 29 và mất đến gần 10 năm hết yêu lại chia tay, rồi quay về với Jason. Mới đây tôi thành người độc thân, vì thế tôi chủ động hẹn hò với Jeff.
Chúng tôi gặp nhau vào một đêm tháng 1. Ngoài trời khá lạnh lẽo. Tôi và Jeff ngồi tán gẫu qua hơi nóng đang bốc lên từ nồi lẩu. Tôi nhớ hai người nói chuyện khá vui vẻ về việc một buổi hò hẹn thường giống như cuộc phỏng vấn xin việc ra sao. "Thế tại sao anh nghĩ anh phù hợp với vị trí này?" - tôi hỏi Jeff. Cung cách cởi mở, nồng nàn tình cảm cùng vòng tay dài rộng lúc nào cũng khoa lên khi nói chuyện của Jeff khiến tôi rất muốn "tuyển" anh vào vị trí bạn trai của mình.
Chuyện chúng tôi bắt đầu vào mùa Xuân khi những cánh hoa anh đào nở rộ. Chúng tôi gặp nhau thường xuyên hơn, cùng nhau ngao du các nẻo đường, về quê thăm nhà bạn của Jeff nữa. Sau Jason, việc tôi yêu Jeff dường như quá dễ dàng. Anh là người biết ăn nói và luôn nồng nhiệt, tôi chẳng bao giờ phải đoán xem Jeff đang nghĩ gì.
Jeff cũng có một "Jason" của riêng anh - cô ấy tên là Christine. Hai người họ đã chia tay cách đây 2 năm và họ vẫn chuyện trò hàng tuần qua điện thoại (hầu hết bạn của Jeff là phụ nữ, trong đó có cả những người đã từng yêu anh). Tôi cũng có nhiều bạn là đàn ông, bởi thế không lo lắng về quan hệ hiện tại của Jeff và Christine, cho đến một ngày tháng Năm, khi Jeff xin cho Christine một công việc ở công ty thiết kế nơi anh đang làm việc. Từ đó họ gặp nhau hàng ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng Jeff bảo "cô ấy chỉ là một người bạn mà thôi".
Khoảng 1 tháng sau, tối đó tôi ở nhà Jeff, tối cuối cùng tôi ở lại thành phố trước khi đi dự lễ cưới vàng của ông bà nội. Cảm nhận một điều gì đó rất khác, ngay khi bước chân qua ngưỡng cửa, tôi hỏi Jeff: "Có chuyện gì sao?".
"Christine muốn bọn anh quay lại...", Jeff trả lời.
"Cái gì?"
"Cô ấy muốn cố gắng thêm lần nữa", Jeff đưa mắt nhìn ra xa xăm.
Tôi bỗng dưng có cảm giác choáng váng, mọi vật trước mắt đang đảo lộn. "Anh đang chia tay em có phải không?". Anh gật đầu. "Em biết rồi, em là con ngốc" - tôi thổn thức.
"Chỉ là tạm thời thôi", Jeff nói nhanh, cố gắng xoa dịu tôi. "Chỉ 2 tuần thôi. Khi anh đã nhìn nhận rõ mọi chuyện, chúng ta sẽ nói chuyện".
Tôi khóc suốt hành trình về nhà với ông bà, cố che giấu đôi mắt sưng mọng dưới cặp kính râm. Không muốn làm hỏng ngày vui nên tôi cố sức tránh gần ông bà, tôi nói dối mọi người trong gia đình là mình đang bị dị ứng. Chỉ khi đêm xuống, một mình trong căn phòng kín cửa tôi mới dám chui ra khỏi vỏ ốc. Tôi check mail điên cuồng, cứ hy vọng sẽ có thư của Jeff...
Cảm giác bị bỏ rơi và bối rối, tất cả những gì tôi có thể làm khi ấy là hy vọng Jeff sẽ chọn mình. Tôi muốn nhắc anh nhớ đến những gì hai người từng có, những điều ngọt ngào chúng tôi đã chia sẻ với nhau. Thế nên tôi email cho Jeff như thể hai người chưa chia tay. Thay vì gào lên nỗi đớn đau trong lòng hay hỏi về Christine -tôi biết làm vậy sẽ đẩy Jeff ra xa hơn - tôi chỉ kể Jeff nghe về kỳ trở về thú vị với gia đình và gửi cho anh tấm hình tôi rất xinh, cười rất tươi trước biển. Tôi không quên ký tên: "... của anh".
Trở về, tôi đến thăm người bạn gay. Cậu ấy nói tôi nên bỏ Jeff đi, anh ấy chẳng ra gì. Song tôi nói mình quá yêu để có thể từ bỏ. Tôi từng ở vị trí của Jeff, vì thế tôi nghĩ, lúc này anh ấy cần yên tĩnh một mình...
Hai tuần trôi qua. Tôi đến gặp Jeff trong vẻ ngoài xinh xắn nhất có thể: Áo xanh navy kết hợp với quần sooc jeans khoe đôi chân thon dài. Tôi tô son màu đỏ. Cậu bạn gay nhìn tôi chuẩn bị như vậy thì cằn nhằn: "Tớ chẳng hiểu cậu phải phiền thế để làm gì".
Gặp tôi, khuôn mặt Jeff sáng lên. Nén đi nỗi mong mỏi được chạy đến ôm chầm lấy anh, tôi đi thật nhẹ nhàng. Khi hai người dạo chơi khắp công viên, dừng chân nghỉ bên hồ, tôi thấy rõ ràng rằng sau cùng thì chúng tôi chưa hề có chia tay.
Vài giờ sau, tôi quay lại căn hộ của mình, trên môi nở nụ cười. Jeff chưa nói, nhưng tôi biết anh và Christine đã thực sự chấm hết. Tối đó anh gọi cho tôi: "Anh qua chỗ em được không?". Và khi tôi mở cửa, Jeff ở đó, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh đèn đường: "Anh nói với cô ấy rồi, chuyện bọn anh đã qua"...
Không lâu sau đó Jeff có nói với tôi, trước cái đêm chạy đến nhà tôi, anh chưa từng nghĩ lại yêu tôi nhiều đến thế. Bởi tôi đã không quay lưng lại với anh. Anh biết mình đã chọn đúng. Một năm sau, tôi đến sống cùng Jeff. Và hôm nay, đã 9 năm rồi kể từ ngày chúng tôi kết hôn, vẫn sống bên nhau vô cùng hạnh phúc.
Theo VNE
Lần lữa chuyến đò hai Những đắng cay khi bước lên chuyến đò trước chị chẳng buồn nhớ lại nữa, dù gì cũng đã gần chục năm trôi qua, giờ chị đang vui với con bé, kết quả của cuộc hôn nhân đầy mâu thuẫn đó. Bao năm qua chị đã phải bỏ quên tất cả nỗi đau, tuổi trẻ, sở thích cá nhân, phải gạt tất để...