“Tôi ngoại tình không phải vì cái bụng rạn của cô!”
“Có cần tôi phải nói trắng ra không? Tôi ngoại tình không phải vì cái bụng rạn của cô! Cái bụng rạn của cô không đẹp, đúng vậy, nhưng con người cô còn xấu xí hơn nhiều!” – anh gằn từng từ một.
“Vì tôi sinh xong xấu xí nên anh chê phải không? Cái bụng kinh tởm của tôi khiến anh khiếp sợ, làm anh mất hết cảm giác phải không? Anh nói đi!”
Chị Dung sinh con xong, ngoài việc tăng cân khá nhiều thì phần bụng, đùi chị đều rạn nứt tứ tung. Từng vết rạn ngoằn ngoèo, to, nổi rõ và chi chít trên bụng chị hệt như những con rết khiến bản thân chị nhìn vào mà cũng phát khiếp. Anh Đăng – chồng chị cũng phải ngạc nhiên với mức độ bị rạn của vợ. “Công nhận em bị rạn khiếp thật, chị gái anh mang bầu mà hầu như không bị rạn tí nào đâu nhé!” – anh nhận xét. Nghe anh nói thế, lại thấy anh tắc lưỡi chép miệng có vẻ đầy ngao ngán, cộng với việc chính bản thân cũng thấy “ngứa mắt” với cái bụng rạn của mình, chị Dung tối sầm mặt mũi, càng thêm bực bội.
Video đang HOT
“Vậy là rõ ràng anh ghét cái bụng rạn của mình! Cũng phải thôi, đến chính mình còn thấy chán ghét nó nữa là”
Nhất là khi quay lại chuyện vợ chồng sau khi sinh, chị Dung thấy chồng dường như nhạt nhẽo với mình hơn hẳn. Trong lòng sẵn có nghi kị chồng ngoại tình, chị để ý thì thấy dường như chồng không nhìn thẳng vào phần bụng mình, cũng không dám chạm vào nó. Phát hiện ấy khiến chị chán nản vô cùng. Không biết bao nhiêu lần chị hỏi anh có chán ghét thân hình xập xệ, xuống cấp của mình sau khi sinh, nhất là cái bụng không, anh đều ậm ừ không đáp. Khi chị hờn trách thì anh gắt lên: “Hỏi gì mà hỏi lắm thế!”. “Vậy là rõ ràng anh ghét cái bụng rạn của mình! Cũng phải thôi, đến chính mình còn thấy chán ghét nó nữa là” – chị Dung đau đớn thầm nghĩ, nhưng chị không biết rằng, từ khi chị còn mang bầu, những câu hỏi như vậy của chị được lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ đã khiến anh mất hết kiên nhẫn để trả lời. Lòng chị chùng xuống, nặng nề như có đá đè. Hình ảnh cái bụng rạn của bản thân từ ấy đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng chị – một người phụ nữ trước nay luôn chăm lo đến vẻ bề ngoài của mình.
Đã thử qua bao nhiêu loại kem xóa vết rạn đều không ăn thua, bao nhiêu cách gia truyền đặc trị cũng chẳng có kết quả, chị Dung tìm đến thẩm mĩ viện để tìm liệu pháp hiện đại hơn, hòng mong những vết rạn xấu xí kinh khủng trên bụng mình sẽ biến mất. Nhưng chẳng biết do địa chỉ chị tìm đến không đáng tin cậy, hay những vết rạn của chị quá nhiều, quá to mà bao nhiêu tiền và công sức đổ vào cũng chẳng cải thiện được gì. Chị điên tiết lắm, lại lao đến các trung tâm làm đẹp khác với một sự nỗ lực phi thường. Nhưng sau cả quá trình cố gắng không mệt mỏi ấy, cái bụng rạn của chị Dung cũng chẳng cải thiện được là bao. Điều đó khiến chị Dung sinh ức chế và bực bội không để đâu cho hết.
Cùng với hành trình đi tìm lại làn da bụng mịn màng như hồi con gái, chị Dung đã gần như quên bẵng chồng và con. Cho con bú được đâu nửa tháng, chị quyết định… cai sữa cho con, chuyển qua nuôi con bằng sữa công thức. Chị sợ con bú sẽ làm vòng 1 của chị xấu đi, mặc chồng can ngăn rằng quan niệm đó hoàn toàn sai lầm. Và hơn nữa, chị muốn có thời gian đi tập gym, đi spa để hòng nhanh chóng lấy lại vóc dáng và vẻ đẹp như xưa. Con một khi đã không bú mẹ thì ai chăm mà chả được, vì thế chị gần như phó mặc chuyện chăm con cho chồng và mẹ chồng. Với chị, xấu là 1 điều không thể chịu đựng nổi!
Mỗi khi liếc xuống chiếc bụng thảm hại của mình, chị Dung lại thở dài ngao ngán, nhìn đến con cũng chẳng hề thấy trào lên cảm xúc yêu thương gì nữa. Cũng vì sinh đứa con này ra nên cơ thể chị mới trở nên tệ hại thế này chứ đâu! Cũng vì cái bụng rạn mà từ giờ chị sao còn dám diện áo tắm nữa, sở thích đi bơi của chị chả lẽ cũng vì thế mà phải cắn răng bỏ đi? Những chiếc áo croptop chị mê mẩn có thể khoe vòng eo đẹp của chị cũng vì đây mà phải vứt vào sọt rác hết? Nhất là những lúc con quấy khóc, chị thường lớn tiếng quát mắng cậu con trai mới 8 tháng tuổi của mình: “Vì mày mà mẹ ra nông nỗi này còn chưa đủ à? Còn khóc lóc phiền nhiễu, hành hạ mẹ cái gì nữa!”. Chị không biết, những lúc ấy anh Đăng đã nhìn mình thở dài thườn thượt.
Một ngày, khi ấy con chị vừa tròn 1 tuổi, chị phát hiện ra chồng mình có nhân tình bên ngoài – là cô nàng đồng nghiệp của anh. Chắc hẳn 2 người qua thời gian làm việc chung mà nảy sinh tình cảm. Chị sôi máu, hỏi chồng: “Vì sao?”. “Anh xin lỗi…” – anh Đăng hạ giọng. “Vì tôi sinh xong xấu xí nên anh chê phải không? Cái bụng kinh tởm của tôi khiến anh khiếp sợ, làm anh mất hết cảm giác phải không? Anh nói đi! Tôi còn lạ gì đàn ông các anh nữa!” – chị như muốn bùng nổ. Anh chỉ nhìn thẳng vào chị, bình tĩnh đáp: “Em nói như thế là sai rồi! Chẳng lẽ em không nghĩ ra được lí do nào khả dĩ hơn sao?”. “Lí do khác? Còn có lí do khác sao? Loại đàn ông khốn nạn chỉ yêu bằng mắt như anh thật đáng khinh bỉ!” – chị hét lên, xấn tới định tặng anh một cái bạt tai. Anh giữ cổ tay chị để ngăn lại cái tát đang muốn hạ xuống mặt mình, gằn từng từ một: “Có cần tôi phải nói trắng ra không? Tôi ngoại tình không phải vì cái bụng rạn của cô! Cái bụng rạn của cô không đẹp, đúng vậy, nhưng con người cô còn xấu xí hơn nhiều! Có người mẹ nào vì nhan sắc của mình mà hi sinh lợi ích của con như cô không, còn hằn học, ghét bỏ con chỉ vì mang bầu nó khiến cô xấu đi nữa! Cô thích thì có thể viết đơn, tôi sẽ kí! Con để tôi nuôi, cô cứ chuyên tâm vào sự nghiệp làm đẹp của cô đi!”. Nói rồi anh Đăng dắt xe ra ngoài bỏ đi, còn lại 1 mình chị Dung đứng như trời trồng giữa nhà. Nhớ lại từng lời chồng nói, chị hoang mang vô cùng. Từ trước tới nay phải chăng chị đã hoàn toàn suy nghĩ và hành động sai lầm rồi không?
Theo Afamily
Bị mất việc chỉ vì ngoài hình không đẹp
Công việc hàng ngày tôi hoàn thành khá tốt, tưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng một hôm tôi nhận được quyết định nghỉ việc với lý do đơn giản: ngoại hình không đẹp.
Tôi ra trường được một năm, công việc khá lận đận, chẳng đâu vào đâu. Tôi học chuyên ngành hành chính văn thư - ngành học mọi người cho là rất khó xin việc. Tôi không tin vào điều đó, nghĩ nhiều khi xin việc cũng do năng lực của bản thân hoặc do may mắn vì hiện tại nhiều người học ở những trường đại học danh tiếng ra vẫn có nguy cơ thất nghiệp.
Thế rồi ngày cầm tấm bằng tốt nghiệp đỏ chói trên tay cũng đến, tôi vô cùng hạnh phúc vì nghĩ sẽ kiếm được việc làm trong thời gian ngắn, có thêm thu nhập để duy trì cuộc sống, không còn phụ thuộc vào gia đình nữa. Vậy mà mọi chuyện chẳng như mong đợi, kể từ đây gian khó bắt đầu ập đến, con đường tôi đang đi sao tăm tối, mù mịt quá...
Tôi rải hồ sơ khắp nơi ở thủ đô này, cuối cùng chỉ nhận được sự thất vọng vì là sinh viên mới ra trường, chưa có kinh nghiệm nên chẳng nơi đâu nhận. Số tiền tích góp bấy lâu nay đã cạn kiệt, tôi lại kiếm việc làm thêm để có chi phí tiếp tục xin việc. Tôi làm thêm trong quán ăn, vì làm theo ca nên vẫn có thời gian đi nộp hồ sơ sau mỗi giờ làm, đổi lại buổi sáng tôi phải dậy rất sớm để kịp giờ. Thời gian đó vào mùa đông, khi mọi người đang chìm sâu trong giấc ngủ tôi phải dậy từ tờ mờ sáng, lạch cạch đạp xe tới chỗ làm. Nhiều hôm đi đường trời lạnh cộng thêm mưa gió làm cho đôi bàn tay cóng buốt, có khi bị lạnh tới nỗi chân tay cóng lại không còn cảm giác gì nữa. Những điều đó không làm tôi nản lòng vì nghĩ cứ cố gắng sẽ có ngày thành công, cuộc sống của mình khó khăn nên đành phải chấp nhận vậy.
Gần một năm trôi qua, tôi cũng tìm được việc, nghỉ ở chỗ làm thêm để bắt đầu công việc mới, tưởng từ nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp khi được chị trưởng phòng nói: "Vì em chưa có nhiều kinh nghiệm nên chị sẽ hướng dẫn và đào tạo thêm". Thời gian làm việc tại đây tôi rất chăm chỉ, chủ động trong mọi công việc, không để ai phải nhắc nhở, các anh chị đồng nghiệp cũng quý mến. Thấy như thế tôi càng cảm thấy yên tâm về công việc. Chỉ có một điều sếp không hài lòng là ngoại hình tôi chưa đẹp mà vị trí đảm nhiệm lại là hành chính lễ tân. Theo đánh giá của mọi người, tôi cũng khá xinh xắn, dễ nhìn nhưng chiều cao hơi hạn chế.
Những công việc hàng ngày tôi hoàn thành khá tốt, tưởng sẽ không có chuyện gì xảy ra, thế rồi một hôm nhận được quyết định nghỉ việc mà lý do rất đơn giản: ngoại hình không đẹp. Tôi buồn nhưng không quá u sầu hay nản lòng, lại tiếp tục nộp hồ sơ. Sau gần một tháng được gọi đi làm ở một tập đoàn lớn, ở đây tôi cũng đảm nhận vị trí nhân viên lễ tân, cảm thấy yên tâm vì họ không quá coi trọng hình thức bên ngoài, điều họ quan tâm là năng lực làm việc. Được làm trong một môi trường khá tốt và hiện đại tôi vui mừng biết bao, ngày nào cũng gọi điện tâm sự với mẹ. Vậy mà niềm vui chỉ vỏn vẹn được một tuần, tôi lại nhận quyết định cho thôi việc chỉ vì sếp nghi ngờ tôi là người thân của một ai đó trong công ty.
Sau khi nghỉ việc tôi không dám chia sẻ với bạn bè vì sợ bạn hỏi lý do tôi không biết phải trả lời thế nào, chính tôi cũng cảm thấy những lý do bị cho nghỉ việc quá vô lý, chẳng thể tin được. Sau lần này tôi cảm thấy khá mệt mỏi, sao con đường sự nghiệp lại lận đận như thế. Giờ tôi tiếp tục nộp hồ sơ nhưng không biết rồi số phận sẽ thế nào nữa, quê tôi nghèo nên có về cũng chẳng biết làm gì, chỉ còn cách bám trụ trên thành phố kiếm sống, chẳng nhẽ mất mấy năm ăn học giờ lại xin đi làm công nhân, nếu thế thì tương lai của tôi sau này sẽ như thế nào? Giờ tôi phải làm sao? Phải bắt đầu từ đâu? Mong mọi người hãy cho tôi những lời khuyên bổ ích để tiếp tục sự nghiệp còn dang dở của mình.
Theo VNE