Tôi nghi ngờ bạn trai mình có tình ý với con dâu
Mỗi khi nghĩ lại, tôi vô cùng ân hận vì lúc đầu kiên quyết không đồng ý cho con trai lấy Hiền.
ảnh minh họa
Nó là đứa con trai độc nhất. Tôi lấy chồng sớm, năm 19 tuổi đã sinh ra nó. Lúc nó lẫm chẫm biết đi, chồng tôi qua đời bởi một căn bệnh hiểm nghèo. 21 tuổi, tôi ở vậy nuôi nó suốt mấy chục năm, không để ý tới bất cứ người đàn ông danh giá nào giữa lúc vô cùng gieo neo, nghèo túng. Lớn lên, con trai tôi là một thanh niên tuấn tú, học giỏi. Nó vào đại học dễ dàng và cũng ra trường với tấm bằng xuất sắc.
Rất nhiều cô gái trẻ đẹp con nhà giàu để ý, nó chẳng chấp nhận ai để cuối cùng nằng nặc đòi cưới Hiền – cô gái hơn nó 3 tuổi, trông lại có phần già hơn cả tuổi do có đôi gò má cao và làn da thô. Nó nói nếu tôi không cho lấy Hiền sẽ chẳng lấy ai. Do nóng lòng muốn con nên gia thất, có cháu, tôi đành phải đồng ý. Từ khi về làm dâu, Hiền thể hiện sự biết điều, ăn ở chu đáo với tôi và họ hàng bên chồng. Nó chăm sóc chồng có lẽ trên đời này ít ai sánh bằng. Tôi dần yên tâm, còn thấy mừng về sự mãn nguyện của con trai.
Chẳng hiểu số phận nghiệt ngã thế nào, sau khi con tôi sinh được đứa cháu trai, thì nó cũng về chốn suối vàng do bị tai nạn giao thông. Thế là như sự lặp lại: Con dâu tôi góa chồng lúc vẫn còn trẻ, nuôi con trai, giống hệt hoàn cảnh của tôi. Từ khi sinh con, Hiền trẻ và đẹp hẳn ra. Khá nhiều đàn ông trong đó có cả trai tân để ý, muốn đến với nó. Nhưng nó không đáp lại, chỉ lầm lũi nuôi con, chăm sóc tôi, thỉnh thoảng xin phép bế cháu về thăm cha mẹ đẻ. Thương con trai, tôi lại thương con dâu bội phần. Tôi gợi ý chuyện tái giá nhưng Hiền nói hiện tại chưa nghĩ đến, chỉ muốn ở vậy cùng tôi.
Ba mẹ con, bà cháu đang sống êm đềm trong sự bình yên thì một ngày kia, tình cờ tôi quen biết ông Hào. Ông là một nhà kinh doanh, về hưu trước tuổi để mở công ty tư nhân. Nhưng ông chỉ đứng tên trên danh nghĩa, còn việc điều hành đều do cô em ruột đảm đương. So với tuổi, ông còn trẻ trung và phong độ hơn nhiều. Góa vợ cũng đã gần 10 năm nhưng ông vẫn ở vậy.
Dần dần, ông trở nên thân mật, tự nhiên với tôi hơn. Trong một lần đi chơi hóng mát, ông đặt thẳng vấn đề muốn gắn bó phần đời còn lại với tôi. Ông cho tôi được chọn lựa các “phương thức”: Hoặc là về ở hẳn bên nhà ông, có đăng ký kết hôn đàng hoàng, làm vài mâm gọi là “tuyên bố” với họ hàng, bạn bè; hoặc là nếu tôi ngại thì cứ vẫn ai ở nhà nấy. Nhưng đăng ký kết hôn. Tôi rất đỗi phân vân, cảm thấy ngần ngại nên đã nói với ông rằng cả hai không còn trẻ, đã có cháu gọi bằng ông bà cả rồi, lấy nhau người ta cười.
Hãy cứ là đôi bạn tốt của nhau mãi mãi, cùng có trách nhiệm quan tâm đến nhau lúc cần thiết, như vậy sẽ thuận hơn. Nhưng ông không nghe, vẫn cứ muốn nên vợ chồng. Tôi nói với ông để tôi có thời gian suy nghĩ. Dẫu sao việc này cũng là hệ trọng, không thể quyết định vội vàng. Lui tới nhà tôi nhiều, Hào được con dâu tôi quý trọng, đặc biệt là đứa cháu nội, cứ bám lấy ông không rời nửa bước. Tôi thấy ông cư xử rất tế nhị, lần nào đến cũng mua quà khiến nó rất thích thú.
Video đang HOT
Cuộc sống của chúng tôi vẫn cứ êm đềm trôi đi, có ông thỉnh thoảng xuất hiện, càng thêm vui. Rồi bỗng nhiên một sự cố không may xảy đến: Con dâu tôi phải vào bệnh viện mổ một khối u. Rất may không phải là ác tính. Nhưng cũng phải nằm viện dài ngày, cần có người luôn ở bên chăm sóc. Vợ chồng người thông gia đã già yếu, không thể vào. Các anh chị của Hiền cũng neo bận, chỉ có tôi là thường xuyên vào đựơc với con dâu, nhưng lại còn vướng đứa cháu nội ở nhà.
Ông đã không quản ngại, sẵn sàng thay tôi vào bệnh viện. Ông đã coi Hiền như con gái. Tôi rất đỗi cảm kích. Ở trong viện, ai cũng tưởng Hiền là con gái tôi và ông là bố của nó. Ông có vẻ rất vui truớc điều này, nhưng tôi lại nghĩ ngợi nhiều. Bởi ông đã đặt ra trước tôi một vấn đề nghiêm túc trong khi trong thâm tâm, tôi chưa muốn đón nhận, nhưng lại nể ông. Sau một tháng, Hiền ra viện. Giữa lúc này, tôi nhận được tin bà chị ruột ở quê ốm nặng có lẽ không qua khỏi, vì đã gần 80 tuổi. Có ông thường xuyên lui tới, tôi đã yên tâm về quê thăm chị ruột. Tôi nói với ông có thể phải ở quê lâu, vì khả năng bà chị khỏi là rất ít, có thể phải lo đám cho bà xong xuôi mới trở ra được.
Chị tôi ốm rất nặng ở quê, sau 10 ngày qua đời. Tôi đã kịp thời báo lên Hà Nội để con dâu và ông biết rõ tôi không thể trở ra ngay. Tôi nghe được giọng nói của ông qua điện thoại. Lúc ấy đã khoảng 10 giờ đêm. Ông hỏi thăm tôi có vẻ chiếu lệ, chia buồn cùng tôi không mấy mặn mà. Tôi cảm thấy có điều gì đó rất mơ hồ mà không thể biết rõ. Hình như ông đã không còn là con người chu đáo, tận tụy như trước.
Ở quê ra, tôi được hàng xóm cho biết: Ông ngày nào cũng đến thăm và chăm sóc Hiền. Nhiều ngày cùng ăn cơm với con dâu tôi và đến tối khuya mới về. Người thì cho tôi là có được người bạn quá tốt. Nhưng cũng có người đa nghi nói với tôi : “Đàn ông chẳng bết thế nào mà lường”. Lời dị nghị ấy quả đã rất khớp với những linh cảm về sự khác thường của ông lúc nói chuyện điện thoại khi tôi còn ở trong quê.
Và khi gặp lại ở Hà Nội thì cảm giác trên của tôi càng rõ rệt. Ông luôn né tránh, không nhìn thẳng vào mắt tôi. Rất muốn phát hiện đúng vấn đề nhưng tôi lại không thể hỏi thẳng con dâu, càng không thể hỏi ông. La cà “điều tra” từ hàng xóm cũng không thể. Sau đó, ông vẫn sang nhà tôi chơi nhưng thưa dần và mỗi lần đến cũng không ngồi lâu như trước. Một vài lần chuông điện thoại nhà tôi đổ, khi tôi nghe thì vang lên tiếng “tút tút”. Như vậy là thế nào? Liệu có khả năng một tình cảm lạ, một mối quan hệ không đàng hoàng đã xảy ra giữa ông và con dâu tôi? Nếu vậy thì thật là khủng khiếp, tôi không sao có thể ngờ. Theo các anh chị, làm cách nào tôi có thể biết được chính xác sự thật?
Phạm Lê Mai
(Hạ Đình, Thanh Xuân, Hà Nội)
Chia sẻ
Biết chính xác điều đó đâu khó gì. Chỉ cần thêm một thời gian nữa, bà sẽ rõ thôi. Nhưng biết để làm gì khi mà sự thực họ có tình ý với nhau? Xét cho cùng tình cảm ấy có thể bà khó chấp nhận, thậm chí khiến bà bị “sốc” nhưng lại hợp pháp đấy. Và bà cần nghĩ là cũng từ sự chần chừ của bà mà ông ấy mất hứng. Vậy tốt nhất là “lờ” đi. Cùng lắm có thể hỏi con dâu và đưa ra những lời khuyên đầy tinh thần trách nhiệm với nó.
TS Nguyễn Đình San
Theo ANTĐ
Tâm sự buồn của một 'single mom'
Tôi cũng là một bà mẹ đơn thân, nhưng đó không phải do tôi lựa chọn mà tôi không thể làm khác đi...
ảnh minh họa
Đọc chủ đề bài viết, tôi thấy chạnh lòng, vì tôi cũng là một bà mẹ đơn thân. Nhưng đó không phải là do tôi lựa chọn, mà là tôi không thể làm khác đi.Tôi cũng là một bà mẹ đơn thân, nhưng đó không phải do tôi lựa chọn mà tôi không thể làm khác đi...
Tôi cũng là một bà mẹ đơn thân, nhưng đó không phải do tôi lựa chọn mà tôi không thể làm khác đi...
Nói thẳng ra, tôi là một người phụ nữ hơi thô và xấu xí. Con gái quê tôi cứ 18-20 là lấy chồng, còn tôi thì chẳng có ai dòm ngó, yêu thương. Tôi cứ đi học, và rồi già lúc nào chẳng hay.
Một người đàn ông có vợ đến với tôi, nhưng anh ta cũng không xác định bỏ vợ để cưới tôi mà chỉ xác định "qua đường". Tôi cũng chẳng dám mơ ước gì ngoài xin anh ta cho mình một đứa con. Rồi tôi mang bầu, sinh ra một đứa con gái rất giống bố.
Ngay sau khi tôi sinh con, là những cơn ghen của vợ người đàn ông đó. Chị ấy đến tận nhà mắng mỏ và chửi rủa tôi, tôi biết mình sai, biết mình có lỗi với chị nên chẳng dám cãi lại nửa lời, bởi tôi hiểu tại sao chị lại tức giận như vậy. Nếu tôi là chị, tôi cũng sẽ làm như chị.
Vừa thương người đàn bà đó, vừa sợ sự tức giận của chị tôi quyết định dừng lại với người đàn ông đó. Một mình nuôi con.
Tôi không biết bây giờ xã hội đã phát triển, con người nhìn nhận một bà mẹ đơn thân nó như thế nào, nhưng ở cái thời của tôi (cách đây hơn 20 năm), thì việc một người phụ nữ không chồng mà có chửa người ta gọi là chửa hoang- đúng như một độc giả nói.
Đi đâu, mẹ con tôi cũng bị người đời soi mói, khinh rẻ, đến anh trai và chị dâu tôi, họ cũng không muốn cho tôi sống cùng ngôi nhà ấy, mà mua một mảnh đất và cố tống khứ tôi ra khỏi nhà. Vì họ là giáo viên, họ sợ tôi sẽ làm hỏng sự gia giáo của gia đình.
Con gái tôi cứ thế sống lủi thủi trong sự đùm bọc, yêu thương của mẹ. Tôi yêu thương con tôi rất nhiều, nhưng tôi biết, sự yêu thương đó sẽ không bao giờ khỏa lấp được khoảng trống trong trái tim bé nhỏ của con. Hồi bé, con vẫn hỏi tôi những câu hỏi làm tôi đau đớn vô cùng, tại sao con không có bố, tại sao bố không bao giờ đến thăm con, tại sao các bạn cứ gọi con là con hoang,..., tôi thường xuyên phải tránh trả lời những câu hỏi tại sao của con.
Lớn lên, con tôi đã dần hiểu ra mọi chuyện, nên không bao giờ hỏi tôi cũng câu hỏi tương tự như thế. Con tôi rất ngoan ngoãn, nghe lời mẹ và chăm học, cháu học rất giỏi, bây giờ con đã là sinh viên năm thứ 3 rồi, nhưng chưa bao giờ tôi thấy con vui, kể cả cái ngày con nhận được giấy báo đỗ vào trường đại học mà con mơ ước, con cũng không hề cười, tôi nhìn vào trong đôi mắt của con thấy những giọt nước mắt đang giấu đi.
Tôi hiểu lý do tại sao và càng đau lòng hơn vì đã không thể cho con được một mái ấm trọn vẹn.
Những cô gái trẻ, nếu muốn làm mẹ đơn thân hãy sãn sàng đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Theo VNE
Có nên lấy người đàn ông đã 2 đời vợ? Ngày đưa bạn trai về ra mắt bố mẹ cũng là ngày tôi bắt đầu buộc phải lựa chọn giữa bên tình và bên hiếu. Mẹ tôi khăng khăng: "Mẹ nhìn cái mặt thằng đó là mẹ biết nó không ra gì. Con mà lấy nó, bố mẹ từ mặt luôn". ảnh minh họa Trước khi đưa Thành (người yêu tôi) về ra...