Tôi ngao ngán khi “vớ” phải cô vợ hội đủ 4 chữ lắm
Bà tôi dạy một rừng không thể hai hổ nhưng nhà tôi chỉ có độc một con sư tử. Tôi thật sự ngao ngán khi phải chung sống với một người đàn bà có 4 chữ “lắm” to đùng.
Đàn ông ạ, đừng bao giờ lấy đàn bà LẮM TIỀN như tôi đây (Ảnh minh họa)
Sống với vợ 7 năm nay, giờ đây tôi mới thấm thía lời dạy của bà tôi lúc còn sống: “Chỉ cần lấy vợ khéo, không cần lấy vợ khôn, nó khôn nó át vía chồng. Hôn nhân cũng như một khu rừng, không thể có hai hổ”. Ngày xưa nghe bà dạy tôi chỉ cười vì không thật sự hiểu lời bà. Thế nên sau khi hoàn thành các bằng cấp, có được một vị trí làm việc tốt, tôi đã cưới một người vợ thành đạt. Khi ấy, tôi đâu biết đi kèm với những người phụ nữ như vợ tôi là 4 chữ “lắm” to đùng khiến không chỉ riêng tôi sống cùng ngán ngẩm mà chắc bất cứ đàn ông nào gặp phải những người đàn bà này cũng phải ngao ngán.
Thứ nhất, đàn ông ạ, đừng bao giờ bắt chước tôi lấy một người vợ LẮM TIỀN. Như lẽ thường, kẻ có tiền thì miệng có gang có thép. Tiền càng nhiều, tiếng nói càng trọng lượng. Thế nên đi đến đâu vợ tôi đều dùng tiền để san bằng lý lẽ đến đó.
Vợ tôi không bao giờ góp mặt vào những dịp giỗ chạp của nhà chồng với tư cách con dâu mà thường đến dự vào phút thứ 90 với vai trò khách mời. Trong khi các anh chị em tôi cùng con cháu dâu rể hì hục người chùi dọn, kẻ nấu nướng từ sáng đến trưa thì vợ tôi chỉ đến khi hương đã tàn, cỗ đã dọn. Cô ấy chỉ việc ngồi vào bàn cùng với các nhân vật “tai to mặt lớn” trong gia đình. Rõ là ngược đời nhưng cô ấy vẫn được mọi người săn đón và chấp nhận vì vợ tôi luôn là mạnh thường quân mỗi khi có dịp đóng góp. Nếu họ hàng tôi cần xây lăng đắp mộ thì người nhận được thư mời đầu tiên là vợ tôi.
Cô ấy có vẻ khoái trá và hãnh diện với vị trí mà mình có được. Nhưng tôi lại cần một người vợ đúng nghĩa, biết lăng xăng việc nhà chồng để tạo mối gắn kết với anh chị em hơn là bỏ tiền ra để mua một vị trí cao hơn mọi người. Đôi khi tôi nghĩ tôi là người đi làm dâu, còn cô ấy mới là trụ cột của nhà tôi. Trong khi tôi e dè ấp úng tiếp chuyện các cụ vai vế trên thì giọng vợ tôi vẫn cứ sang sảng như nói chuyện với cấp dưới. Cô ấy nói đến đâu, các cụ gật gù đến đó. Nếu không có tiền, tôi đố vợ làm được.
Thứ hai, đàn ông đừng bao giờ dại dột như tôi cưới người vợ LẮM TÀI. Tôi đồng ý vợ mình có nhiều tài, tài chẵn tài lẻ gì cũng có. Nhưng cũng vì thế mà cô ấy kiêu ngạo, tự cao tự đại, không biết mình ở đâu, xem thường vai trò của người khác.
Cả hai vợ chồng tôi đều làm về mảng tài chính. Nhiều đêm thấy vợ thức trắng với giấy tờ sổ sách tôi thương cảm nên động viên “em chợp mắt tí để anh làm giúp”. Cô ấy gắt lên “anh có giỏi bằng em không mà làm” khiến tôi vừa cụt hứng vừa tự ái. Cô ấy là vợ nhưng sống như một thằng đàn ông. Dù có bất cứ khó khăn bất trắc nào xảy đều không đến lượt tôi đóng góp ý kiến vì vợ đã tự giải quyết.
Việc dạy con từ Anh văn, Toán đến tiếng Việt vợ đều không cho tôi tham gia cùng. Mỗi khi tôi hỏi xem vợ có cần tôi giúp đỡ gì không thì luôn nhận được câu trả lời “không cần”. May là cô ấy không thể tự sinh con, nếu không tôi chẳng có một vai trò gì trong nhà này.
Điều tôi ghét nhất ở vợ còn là thái độ hách dịch. Cô ấy luôn nói với mọi người mọi thứ tronggia đình đều là công lao của cô ấy gây dựng nên. Tôi có nỗ lực kiếm tiền mang về cho vợ thì cô ấy cũng phủ nhận với giọng điệu không thể láo hơn “anh giữ mấy đồng bạc lẻ đấy mà uống cà phê”. Nếu tôi không nhịn nhục thì vợ chồng đã ly hôn được mấy lần.
Video đang HOT
Thứ ba, đừng bao giờ lấy một người vợ LẮM TẬT XẤU như vợ tôi. Chính đồng tiền và môi trường công việc đã dung dưỡng cho vợ tôi nhiều tật xấu. Lúc về nhà cô ấy không chỉ lười biếng, xem thường mọi người mà còn ăn chơi. Ngày làm, tối lên bar, du lịch nước ngoài nhiều hơn đi chợ, uống rượu còn hơn nước lã.
Lúc nào vợ cũng lấy cớ đối tác, công việc để một tuần 2, 3 lần say khướt. Ai biết được trước khi về đến nhà cô ấy có còn nguyên vẹn hay không? Đã thế lại phóng khoáng đến phóng túng, vô cùng thoải mái với nam giới. Ôm eo, khoác vai chỉ là chuyện nhỏ, cô ấy còn có những “nụ hôn đồng nghiệp” mà tôi không thể nào thông cảm được.
Vì cô ấy có tiền nên thú ăn chơi nào cũng rành rõi. Cô ấy bảo cô ấy đủ tỉnh táo để không sa đà và sa ngã. Nhưng ai biết chắc đi đêm sẽ không có ngày gặp ma? Tôi chỉ sợ đến lúc đó không chỉ cô ấy mà bố con tôi cũng sẽ khổ.
Thứ tư, tôi thật ngán ngẩm khi lấy phải vợ LẮM ĐIỀU. Vợ tôi học cao hiểu rộng nên đụng việc gì cũng lôi lý lẽ kiến thức ra vận dụng. Mỗi việc bảo tôi đừng ngồi máy tính lâu cô ấy cũng lên lớp mấy giờ đồng hồ về khúc xạ mắt, sóng điện từ, giãn dây chẳng, tổn hại cột sống, lão hóa da… Tôi chỉ cần một người vợ bình thường, đủ nhỏ nhẹ để bảo tôi tắt máy tính và đứng dậy thư giãn, thế là đủ. Lúc ăn uống cũng không thể ăn uống bình thường.
Vợ tôi học cao hiểu rộng nên đụng việc gì cũng lôi lý lẽ kiến thức ra vận dụng (Ảnh minh họa)
Cô ấy có những nguyên tắc làm tôi cực khó chịu. Không chỉ về chế độ ăn uống, thời gian ngủ nghỉ mà đến nhai cơm cũng phải nhai theo ý cô ấy. Lúc nào cũng khoa học này, chứng minh nọ trong khi tôi chỉ cần cô ấy “tắt đài” đi vài phút là đã có thể sống thọ thêm rồi.
Bà tôi dạy một rừng không thể hai hổ nhưng ngay từ đầu đã đâu có con hổ nào, nhà tôi chỉ có độc một con sư tử. Tôi thật sự ngao ngán khi phải chung sống với cô vợ có 4 chữ “lắm” to đùng mà nếu nhìn sơ qua thì nhiều người ngưỡng mộ, thán phục. Song nếu soi kỹ vào thì ngột ngạt và như địa ngục. Không biết đây có phải là bệnh chung của phụ nữ hay là bệnh riêng của những phụ nữ thành đạt như vợ tôi?
Theo Afamily
Hãy save hết những vết thương vào file "kỷ niệm"
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này.thấy nó nữa.
Bạn hãy hình dung bộ não của chúng ta như ổ cứng của máy vi tính. Khi còn bé, bộ nhớ còn trống rất nhiều, nên cái gì mình cũng nhớ: tốt nhớ, xấu nhớ vẫn không sao. Nhưng rồi khi ta đã lớn, mở rộng thêm bao nhiêu mối quan hệ, công việc, học tập đã chiếm hết bộ nhớ của bạn. Vì vâỵ có lúc mình cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi...
Tại sao ta không sắp xếp lại, xóa bớt đi cho bộ nhớ nhẹ hơn, khởi động nhanh hơn, load dễ dàng hơn?
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa, để bắt đầu cái mới tốt đẹp hơn. Nhưng mọi thứ không dễ dàng như mình "click chuột phải" chọn "delete"như máy vi tính. Tôi càng muốn quên đi thì nó lại cứ hiện về rõ rệt trong đầu.
Càng ngày bộ nhớ càng đầy thêm, kéo theo là những nỗi buồn, những căng thẳng, những đêm khuya ngồi 1 mình nghe Rock hay nhạc Trịnh để xua đi nổi buồn,để quên đi tất cả...Quên hết, quên hết...miệng tôi cứ lẩm bẩm như sư thầy tụng kinh. Nhưng đâu lại vào đấy,tôi vẩn không sao quên được.
Đã nhiều lần tôi muốn "delete" hết tất cả, không còn nhớ nhung gì nữa
Tôi phải làm gì để quên được nó đây?
Với nhiều biện pháp đươc đưa ra:
Giải pháp thứ 1: Mở rộng thêm nhiều mối quan hệ, đi chơi nhiều hơn...Nhưng rồi vừa không quên được mà bộ nhớ lại càng đầy hơn, mệt người, tốn kém...Nói chung không ổn.
Giải pháp thứ 2: Rủ mấy thằng bạn thân đi uống rượu. Rượu sẽ giúp ta quên đi tất cả. Nhưng như ai đó đã nói: "Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm". Để rồi sáng mai tỉnh dậy tôi phải đối mặt với hậu quả để lại : là hiện trường bừa bộn, là những giọt nước mắt rơi trên gò má gầy, sạm vì nỗi vất vả của mẹ.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy, ánh mắt thất vọng về sự buông thả của thằng con trai. Lúc đó tôi sợ ,tôi buồn ,tâm trạng giày xéo ,lòng tôi đau, cổ họng nghẹn lại như mắc phải cái gì đó. Mẹ ơi!Con sai rồi...Cái đáng quên không quên được,lại làm cho mẹ buồn vì tôi. Giải pháp này thất bại nặng nề.
Tôi sợ nhất ánh mắt mẹ nhìn tôi lúc ấy
Dường như trái tim tôi mang đây vêt thương, thật khó có thể lành. Tôi không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Rồi tôi đi làm,đi học... Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn .Nhưng tôi vẫn ghét đêm. Đêm nào tôi cũng ngủ muộn,cũng nghe Rock, nhạc Trịnh.
Mình tôi với màn đêm yên tĩnh tôi sẽ lại nhớ tới người ta. Tôi không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Tôi vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở môt nơi sâu kín trong trái tim tôi. Có phải vì thế nên tôi cứ hay buồn....
Rồi một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi: Tôi tự tạo cho mình một File mang tên: File "Kỷ Niệm". Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại, NÉN chúng lại "cut", rồi "paste" tất cả vào file "kỷ niệm" này. File này được tôi giấu vào 1 chỗ khuất để mỗi lần mở máy ra tôi không phải nhìn thấy nó nữa.
Rồi tất cả những gì mà tôi đã cố quên mà vẩn nhớ tôi đem ra sắp xếp lại
Nó cũng giống như vết thương lâu ngày không khỏi mà ngày nào mình cũng nghĩ đến nó, cứ cào cấu, khoét sâu hơn vào vết thương...làm cho nó không khỏi, có thể bị nhiễm trùng. Vậy thì tại sao tôi không chấp nhận vết thương này, chấp nhận, sống chung với nó, coi là 1 phần trong cuộc đời mình.
Để rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương này. Cho đến 1 ngày, khi nhìn vào vết sẹo này mình sẽ vẫn nhớ về một kỷ niệm gắn liền với cuộc đời mình. Khi ấy, vết thương năm nào đã thành sẹo, không thể làm đau mình đươc nữa. Mình sẽ không quên về nó, nhưng nó đã đươc "save" vào file "kỷ niệm" từ bao giờ rồi...
"Cái quý giá nhất trên đời này không phải là cái mình chưa có được, cũng không phải là cái mình đã mất đi. Mà cái quý giá nhất trên đời này là cái mình đang có". Thì ai đó ơi! Hãy biết trân trọng nâng niu và bảo vệ cái mình đang có để nó không bị mất đi, phải phát triển nó để được những cái mình chưa có!
Theo VNE
Mẹ chồng cao thủ gặp con dâu cao tay Bước ra khỏi tiệm, chị vỗ tay đắc thắng rồi nghĩ: "Mẹ cao tay thì con cũng phải có bài của con!" Khi được anh đưa về nhà ra mắt, bà đã không ngồi tiếp chuyện chị mà chỉ đứng bên anh và xỉa xói cái "lịch sử" đàn đúm của chị khiến chị xấu hổ và ấm ức không dám ngẩng mặt...