Tôi ngậm đắng nuôi con riêng của chồng để chồng đi ngoại tình
Lấy một người chồng vừa xấu, vừa già tôi còn phải ôm hận chồng ngoại tình. tôi muốn ly hôn, dù chỉ 6 tháng nhưng đối với tôi quãng thời gian này trôi đi quá chậm. Tôi đang phải sống trong nỗi đau đớn, tủi hận.
Ở cái tuổi 31 tôi được gọi là gái ế trong làng, “hàng quá date”, hay “hàng tồn kho mất chìa khóa”. Chẳng phải vì tôi xấu hay kém học gì mà ngoài 30 tuổi vẫn chưa có chồng. Dù không xinh đẹp nhưng khi còn xuân sắc tôi cũng thuộc vào diện ưa nhìn, có biết bao chàng trai nhòm ngó, tán tỉnh. Nhưng lúc đó vì quá tự cao, đề cao bản thân mình nên tất cả những người đàn ông đó tôi đều cảm thấy kém cỏi, không vừa mắt.
Có người được mẽ ngoài nhưng học vấn kém, có người học lên đến thạc sỹ, tiến sỹ nhưng lại thấp, béo, hói đầu… Tôi nghĩ mình vốn có chút nhan sắc, lại học đến tầm thạc sỹ, gia đình căn bản thì ít nhất cũng phải tìm được một người đàn ông lịch lãm, có tài năng, có học vấn. Ai ngờ chính suy nghĩ ấy biến tôi thành bà cô “ế chồng”.
Tôi đang nuôi con riêng của chồng còn chồng thì đi ngoại tình. (Ảnh minh họa).
Mãi đến năm 32 tuổi tôi mới từ bỏ cái hi vọng lấy được “bạch mã hoàng tử” của mình. Nhưng khi đó thì nhan sắc đã tàn, bằng cấp cũng chẳng có nghĩa lý. Rồi cái tuổi nó đuổi xuân đi tôi mới chấp nhận lấy một người đàn ông góa vợ, có con riêng. Người ta nói “kén cá chọn canh” quá thì cuối cùng cá cũng chẳng ngon, canh cũng hẩm. Quả chẳng sai chút nào, người sẽ sống cùng nhà, ăn chung mâm, ngủ chung giường với tôi là người đàn ông có bề ngoài thô kệch, tuổi đã ngoài tứ tuần, có một đứa con gái 10 tuổi, làm một công việc bình thường, không có gì nổ bật.
Lúc đồng ý kết hôn với người đàn ông đó dường như tôi đã buông xuôi bản thân, phó mặc cho cuộc sống. Lấy chồng để khuất mắt cha mẹ, “ che miệng” xóm làng chứ cũng chẳng sung sướng, hạnh phúc gì. Đời tôi khi đó coi như bỏ đi.
Video đang HOT
Thế nhưng, cuộc sống sau hôn nhân của tôi còn tồi tệ hơn gấp trăm vạn lần so với việc tôi buông xuôi bản thân chấp nhận lấy một người đàn ông “già cỗi”. Tưởng lấy chồng già sẽ được chiều chuộng, yêu thương nào ngờ chỉ 6 tháng sau hôn nhân chồng tôi bắt đầu quen thói “trêu hoa ghẹo nguyệt”, lăng nhăng khắp nơi. Đến nỗi đứa con riêng 10 tuổi của mình chồng cũng bỏ mặc cho tôi chăm sóc, còn bản thân thì đi ngoại tình. Không phải chỉ cặp kè với một người, mà tình nhân của anh ta đếm mỏi cũng không hết, các cô gái đó đều là những gái làng chơi, không thì cũng là “rổ rá cạp lại”, họ đến bên anh ta cũng chỉ vì tiền.
Bao nhiêu tiền của trong nhà chồng tôi dốc ra “nuôi gái” hết. Có lẽ may mắn nhất trong cuộc hôn nhân nay đối với tôi là đứa con gái 10 tuổi của anh rất ngoan, hiếu thuận. Tôi coi con bé như con đẻ của mình, giá mà người đàn ông kia biết chăm lo cho gia đình thì có lẽ tôi cũng sẽ cố gắng vun đắp ngôi nhà này. Nhưng đến giờ thì tôi không thể chịu nổi nữa, tôi muốn ly hôn, dù chỉ 6 tháng nhưng đối với tôi quãng thời gian này trôi đi quá chậm. Tôi đang phải sống trong nỗi đau đớn, tủi hận. Nếu ly hôn chồng liệu tôi có thể giành được quyền nuôi con gái không? Mặc dù nó không phải do tôi sinh ra, nhưng tôi thương con bé quá. Sống với người bố như vậy chắc chắn con bé sẽ không thể trưởng thành tốt được.
Theo MỸ LƯƠNG/Doisongphapluat
Tôi không đủ dũng cảm để đối mặt với án "ngoại tình"
Giờ đây tôi đã là gái có chồng, tôi không thể vì vấn vương tình cũ mà đẩy bản thân vào con đường sai trái.
Mối tình đầu 4 năm đại học của tôi tan nhanh như mây khói chỉ vì những lời đồn đoán vô căn cứ của cha mẹ hai bên và lão thầy bói. 4 năm đại học tôi yêu anh, người con trai điềm đạm, tài giỏi hơn tôi 2 tuổi. Khi ấy người chủ động làm quen với anh là tôi, người tấn công anh cũng là tôi.
Tôi không quá xinh đẹp, không giỏi giang, tài sắc như bao cô gái khác. Nhưng tôi đủ mạnh mẽ để thổ lộ tình cảm với anh, đủ tự tin để công khai theo đuổi anh.
Vậy là bao tâm huyết, bao công sức tôi bỏ ra cũng được đáp đền. Ngày ngày lẽo đẽo theo anh như một con ngốc, rồi con ngốc ấy cũng nhận được lời yêu từ anh.
Đến tận bây giờ, sau 5 năm trôi qua tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên anh nắm tay tôi, đón nhận nụ hôn đầu của tôi. Kể từ đó tôi tin chúng tôi sinh ra là dành cho nhau, là để ở bên nhau suốt đời.
Tôi không đủ dũng cảm để đối mặt với cái án "ngoại tình". (Ảnh minh họa).
Chưa bao giờ tôi hối hận vì đã yêu anh, cho đến khi anh nói lời chia tay tôi cũng không oán hận. Tất cả những gì xảy ra đều có nguyên do, kể cả việc anh quyết bước ra khỏi cuộc đời tôi. 4 năm yêu nhau là 4 năm tôi được sống trong hạnh phúc, 1 người con gái rất đỗi bình thường như tôi lại nhận được sự ưu ái mà bất kỳ cô gái nào cũng mong có được. Anh chăm sóc tôi tận tình, chu đáo, 4 năm yêu nhau chưa bao giờ anh đòi hỏi cái "ngàn vàng" của tôi như những người đàn ông khác. Anh nói, anh muốn giữ gìn thứ quý giá nhất của người con gái cho tôi cho đến ngày cưới.
Vậy mà mọi dự tính tương lai, những "giấc mơ" đẹp cũng tan biến như mây khói. Năm đó khi tôi vừa tốt nghiệp đại học, anh thì đã ra trường và đi làm được 2 năm, chúng tôi quyết định công khai chuyện tình cảm với gia đình. Nhưng cứ ngỡ rằng chỉ cần chúng tôi yêu nhau thật lòng thì sẽ nhận được lời chúc phúc của cha mẹ. Sự thật thì không phải thế, bố mẹ anh phản đối quyết liệt. Thậm chí mẹ anh còn dọa, nếu anh vẫn một mực cưới tôi thì bà sẽ chết. Vì gia đình nên chúng tôi đành chấp nhận sự thật cay đắng.
Nghe đâu mẹ anh đi xem bói, thầy bói phán tuổi hai chúng tôi khắc nhau, nếu lấy về sớm muộn cô vợ cũng hại chết anh chồng. Chẳng vì thế mà mẹ anh nhất mực cho rằng tôi là sao chổi, xua đuổi tôi như đuổi tà. Tôi đau đớn đến uất nghẹn, cha mẹ tôi biết chuyện cũng suy sụp tinh thần. Từ trước đến nay với hai người, tôi hệt như lá ngọc cành vàng, vậy mà với người dưng nước lã tôi lại bị coi khinh. Điều này khiến cha mẹ tôi không chịu nổi. Vì thế cha mẹ tôi cũng tuyên bố không có cửa cho anh về làm rể.
Chúng tôi chia tay nhau trong nghẹn ngào nước mắt. Những ngày mới chia tay tôi tưởng như mình chỉ còn là cái xác vô hồn. Nhưng cũng rất nhanh sau đó chán ghét với cuộc đời, tuyệt vọng quá tôi quyết định bằng lòng lấy một người đàn ông lạ làm chồng. Phần vì chiều lòng cha mẹ, phần vì tôi đã buông xuôi cuộc đời mình từ ngày mất anh. Ngày khoác lên người chiếc áo cô dâu tôi nghẹn ngào, đau xót. Giá mà người đàn ông kia là anh, là người tôi đã từng thề non hẹn biển thì tốt biết bao.
Nước mắt tôi chảy hoen bờ mi, tôi khóc cho số đời cay đắng, khóc cho cuộc tình trớ trêu, khóc vì những lời bói toán hàm hồ ấy. Rồi thời gian cũng qua đi, tôi chính thức làm vợ người ta, phải bắt mình quên đi mối tình xưa cũ. Ngày tôi lên xe hoa anh không đến. Sau này nghe một vài người bạn nói "Hôm rồi cái Ly lấy chồng, thằng Hưng không chịu nổi nó đập phá đồ đạc, uống rượu say mèm cả đêm phải nhập viện cấp cứu. Mẹ nó khóc ròng suốt đêm, còn nó cứ lặng im như tờ giấy...".
Gần ba tháng sau tôi và anh tình cờ gặp nhau trong chuyến công tác xa nhà. Lúc ấy tình cảm giữa chúng tôi hệt như ngày đầu, có bỡ ngỡ, có ngại ngùng. Suốt 3 ngày công tác ấy tôi cố gắng kìm nén cảm xúc, coi anh như một người bạn. Bởi tôi bây giờ không còn là Ly của trước đây, vô tư, hồn nhiên theo đuổi thứ mình yêu thích nữa. Tôi là gái đã có chồng, một người chồng hết mực thương yêu tôi.
Vậy mà đêm cuối cùng trong đợt công tác ấy, anh đến gặp tôi nói rất nhiều chuyện, anh mang quá khứ ra dằn vặt tôi. Anh trách tôi vội lấy chồng bỏ lại anh một mình. Câu chuyện của anh kéo dài đến tối muộn, lúc đó tôi đã có ý đuổi anh về để tránh những hiểu lầm đáng tiếc. Nhưng anh nhất quyết không chịu rời đi, anh đề nghị được ở lại bên tôi. Anh nói anh còn yêu tôi tha thiết, vừa nói anh vừa ghì chặt tôi xuống giường, nụ hôn cháy bỏng của anh vẫn hệt như lúc chúng tôi còn yêu.
Mặc dù rất yêu anh nhưng tôi vẫn nhất quyết đẩy mạnh anh ra khỏi cơn "mãnh liệt" ấy. Giờ đây tôi đã là gái có chồng, tôi không thể vì vấn vương tình cũ mà đẩy bản thân vào con đường sai trái. Tôi không đủ dũng cảm để đối mặt với cái án "ngoại tình". Hơn thế chồng tôi bây giờ là người đàn ông tốt, tôi tin tình cảm có thể vun đắp.
Trong lúc ấy tôi chỉ còn cách từ chối anh - người đàn ông tôi đã từng yêu hơn bản thân mình. Trước khi từ bỏ vĩnh viễn mối tình 4 năm để trở thành người vợ tốt tôi nói với anh "Nếu như chưa lấy chồng em sẵn sàng &'cho' anh"... Nhìn đôi chân nặng nề anh bước đi tôi đau đớn đến tột cùng. Vậy là tôi đã buông tay tình yêu của tôi nhanh như thế đó.
Theo 24h
Tuyệt chiêu trị chồng: Lấy "độc" trị "độc"! Mỗi người ai cũng đều có những sở thích và cuộc sống riêng, nhưng dưới một mái nhà thì ai cũng phải biết hy sinh để hòa hợp bằng cách lắng nghe và thấu hiểu. Có như vậy, những đường thẳng khác biệt mới gặp nhau ở điểm "yêu thương". Chồng sa vào cơn "nghiện"... Chồng tôi là kỹ sư xây dựng, công...