Tôi nên làm thế nào khi không thể sinh con cho chồng?
Nếu nhận con nuôi, liệu có thuận lợi không? Còn nếu để chồng ra ngoài “kiếm” con thì cuộc hôn nhân này sẽ đi về đâu?
Hai vợ chồng tôi biết nhau từ hồi 17, 18 t.uổi nhưng sau đi học đi làm xa quê, tận 10 năm sau mới gặp lại và rồi tìm hiểu nhau và đi đến hôn nhân. Một năm sau tôi sinh con gái đầu lòng. Nhưng không may, lên 2 t.uổi thì cháu qua đời. Quá đau buồn trước sự ra đi đột ngột của con bé, tôi ốm nặng 6 tháng mới hồi phục. Sau hai năm kể từ ngày con mất, tôi có ý định mang bầu nhưng không ngờ sức khỏe của tôi vẫn xuống dốc thảm hại. Bác sĩ khuyến cáo tôi không nên mang thai trong thời gian này và yêu cầu tôi bồi bổ hơn nữa.
Nhưng không hiểu sao tôi càng ăn càng không vào, chỉ muốn nôn, cơ thể cũng không hấp thu, cứ ngày càng gầy đi. Tôi lén chồng, ngừng uống thuốc tránh thai để mang bầu nhưng bị sẩy. Sau lần đó, chồng tôi rất cẩn thận, không để tôi mang thai nữa. Nhiều khi thấy chồng thở dài trong đêm, tôi cũng buồn não lòng.
Mẹ chồng tôi có vài lần gọi điện nói ý tứ với tôi rằng cố gắng sinh con, nếu không sinh được thì cũng phải tìm cách nào đó. Tôi biết ý của mẹ chồng, tôi cũng hiểu tấm lòng người làm mẹ. Mẹ chỉ nói chuyện đó đúng 3 lần, sau đó dù chúng tôi về quê, mẹ cũng không bao giờ đề cập tới nữa.
Tôi biết anh an ủi tôi như vậy thôi, chứ bản thân anh rất muốn có đông con cái. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi từng hỏi chồng giờ tính chuyện con cái thế nào, chồng tôi bảo tôi không sinh được thì thôi, hai vợ chồng k.iếm t.iền rồi về già đi du lịch với nhau. Không phải lo lắng vướng bận con cái càng nhàn nhã. Tôi biết anh an ủi tôi như vậy thôi, chứ bản thân anh rất muốn có đông con cái. Hồi yêu nhau anh đã nói sau này tôi phải sinh cho anh một đội bóng. Tôi cảm thấy có lỗi với chồng lắm.
Sau khi ngẫm đi tính lại, hiện giờ tôi đang băn khoăn hai phương án. Một là nhận con nuôi, hai là để chồng ra ngoài “kiếm” một đứa con.
Nếu nhận con nuôi, tôi không biết có thuận lợi không, rồi bố mẹ chồng tôi có đồng ý không? Bởi ông bà ở quê vẫn nặng quan niệm dòng m.áu với cả sinh con đẻ cái nối dõi tông đường lắm. Còn để chồng ra ngoài “kiếm” con, thì đúng là m.áu mủ của anh thật. Nhưng khi chồng có con với người khác, tình cảm vợ chồng và cuộc hôn nhân này của tôi cũng xác định sẽ kết thúc. Tôi băn khoăn và đau khổ quá mọi người ạ.
Theo Thời đại
Lấy chồng nhờ mai mối năm 20 t.uổi, tôi được chồng chăm lo cho đi học, nhưng tôi đã lún vào sai lầm
Tôi đã lừa dối người đàn ông mình yêu thương và người đàn ông đã cho tôi có được ngày hôm nay.
Khi phải chia sẻ câu chuyện của mình ở đây, tôi biết sẽ có nhiều lời chỉ trích dồn về phía mình. Nhưng bây giờ tôi thật tình không biết nên làm gì. Hy vọng các bạn có thể cho tôi một vài lời khuyên hữu ích.
Tôi lấy chồng năm 20 t.uổi. Ngày ấy ở quê tôi, con gái 20 t.uổi chưa lập gia đình đã bị cho là ế. Bố mẹ sợ có con gái lớn chưa chồng trong nhà sẽ mang tiếng nên tìm đủ mọi cách để dẫn mối lấy chồng cho tôi. Vì thế, tôi được bố mẹ gả cho một người đàn ông góa vợ hơn tôi 15 t.uổi.
Tôi kết hôn khi còn ở lứa t.uổi ngờ nghệch. Chồng tôi là người thành phố, anh có lối sống tốt và đặc biệt cũng rất quan tâm tới tôi. Kết hôn xong, anh thuyết phục tôi ôn thi để học đại học. Chúng tôi tạm hoãn việc sinh con khi tôi đậu vào một trường đại học xa nhà.
Đến lớp, tôi nói dối là mình vẫn còn độc thân để không phải xấu hổ trước bạn bè. (Ảnh minh họa)
Tôi đi học, được mở mang đầu óc và cũng học được rất nhiều điều. Tôi luôn thầm cảm ơn chồng mình vì chính anh là người đã tạo động lực cho tôi. Nhưng cũng kể từ đó, tôi cảm thấy mình thiệt thòi khi chưa từng được yêu đã sớm phải lập gia đình. Đến lớp, tôi nói dối là mình vẫn còn độc thân để không phải xấu hổ trước bạn bè.
Chồng tôi là người có t.iền, anh đã chu cấp đầy đủ cho tôi suốt 4 năm ăn học. Không những vậy, nhà cửa của bố mẹ tôi ở quê được sửa khang trang cũng nhờ chồng tôi gửi t.iền về. Bố mẹ tôi luôn tự hào khi nhắc đến con rể. Bản thân tôi cũng rất biết ơn anh. Nhưng, đó chỉ là thứ tình cảm của người biết ơn chứ không phải tình yêu.
Tôi ra trường và bắt đầu đi xin việc. Lúc này, chồng tôi mong mỏi có đứa con vì anh đã gần 40 t.uổi. Còn tôi thì lưỡng lự vì đã gặp được Nam ở chỗ làm. Với tôi, Nam chính là mối tình đầu.
Nam không hề biết rằng tôi đã có gia đình. Anh đến với tôi bằng tình cảm rất chân thật và nghiêm túc. Ở bên anh, tôi được thoải mái làm những điều điên rồ của t.uổi trẻ. Chúng tôi đi chơi, nhảy nhót và cùng nhau tới những đại hội âm nhạc để hoà mình vào biển người đó.
Tôi biết bản thân đã không còn tư cách để nói yêu Nam hay chia tay chồng. (Ảnh minh họa)
Càng ngày tôi càng lún sâu vào sai lầm. Khi được Nam cầu hôn, tôi đã quên rằng mình đã có chồng mà gật đầu đồng ý. Rồi tôi lên kế hoạch để chia tay chồng và đến với Nam. Nhưng cuộc đời oái oăm quá, tôi phát hiện mình có thai cách đây 3 tuần.
Tôi biết bản thân đã không còn tư cách để nói yêu Nam hay chia tay chồng. Tôi đã lừa dối người đàn ông mình yêu thương và người đàn ông đã cho tôi có được ngày hôm nay. Nhìn thấy Nam, tôi không nỡ nói chia tay anh. Còn về nhà gặp chồng, tôi lại cảm thấy đầy tội lỗi.
Có lẽ tôi sẽ phải xin nghỉ việc và chia tay tình yêu của tôi. Tôi sẽ sống những năm tháng còn lại bên chồng để trả món nợ ân tình mà anh dành cho tôi. Chính tôi đã đẩy mình vào bước đường này nhưng sao tôi lại thấy đau khổ đến vậy?
Theo Afamily
Tiện người quen, mang con đi xét nghiệm ADN, ngày nhận kết quả c.hết lặng Tôi ném tờ giấy xét nghiệm ADN vào mặt vợ, nhìn con thơ khóc lóc, tôi đ.au đ.ớn trong lòng. Lấy vợ, sinh con, con gái xinh xắn, đáng yêu vô cùng khiến ai cũng nói, tôi có một gia đình hạnh phúc đáng ghen tị. Mà ghen tị cũng đúng. Vợ tôi xinh đẹp, dịu dàng, ăn nói dễ nghe, gia đình...