Tôi nên dừng lại hay tiếp tục
Tôi thấy mọi người bảo lúc yêu với lúc cưới hoàn toàn khác nhau. Người yêu tôi lúc yêu đã vậy rồi lúc cưới sẽ thế nào nữa đây?
Hiện giờ chính tôi cũng không thể khẳng định được tình cảm của mình dành cho anh ấy nữa. Kể ra thì có người lại bảo tôi nói xấu người yêu nhưng quả thực đó là cảm nhận của tôi, các bạn đọc và nhận định giúp tôi nhé.
Tôi và anh ấy quen nhau được 7 năm rồi nhưng bắt đầu yêu cách đây 8 tháng. Anh ấy là con của bạn của bố tôi. Chúng tôi nói chuyện với nhau qua điện thoại là chính vì anh ấy ở xa, một năm chúng tôi gặp nhau được 2 lần.
Nhận lời yêu anh được 1 tuần tôi bắt đầu thấy anh khác so với những gì tôi cảm nhận từ trước đến giờ. Anh hay ghen, rất hay ghen. Tôi làm gì hay kể chuyện gì có liên quan đến người con trai là anh cũng không hài lòng. Anh cấm tôi không được đi chơi với bạn trai, không được nhắn tin với bạn trai. Nếu có nhắn vì việc gì đó hay chuyện học hành cũng phải nhắn trước 10 giờ tối. nếu sau 10 giờ tối thì anh ấy sẽ nói là có vấn đề! “Nó thích em hay sao mà 10 giờ rồi vẫn nhắn tin!” Anh ấy còn bảo “Em bây giờ có anh rồi, không thể vô tư thoải mái như lúc độc thân được. Đi chơi đâu phải có anh đi cùng. Làm gì em cũng phải nghĩ đến người yêu của em nữa.”
Anh không cho tôi có bạn thân là con trai. Anh chỉ cho tôi đi chơi với bạn gái, còn bạn trai tuyệt đối không. Tôi bảo đi chơi với nhóm bạn có cả trai cả gái chứ có phải đi riêng 1 trai 1 gái đâu. Anh nói: “Nếu đi riêng 1 trai 1 gái thì anh giải tán ngay!” 2 đứa cãi nhau về vẫn đề này thì anh lại bảo “Em phải hiểu và thông cảm cho anh, anh ở xa.”. Tính tôi vô tư thoải mái, lại hay chơi với con trai. Giờ ạnh cấm hoàn toàn. Quan điểm của tôi là lúc yêu là lúc tìm hiểu xem có hợp nhau, có chấp nhận được nhau hay không?
Ảnh minh họa
Nếu chấp nhận được nhau thì lúc đó mới cưới. Còn anh thì cho rằng em yêu anh có nghĩa là em là của anh rồi, coi như là vợ chồng rồi nên em phải như thế này, em phải như thế kia. Lúc nào anh gọi điện cũng hỏi đi đâu? Làm gì? Với ai? Con trai hay con gái? Chính xác mấy giờ về? Đi với con gái thì không sao chứ nếu đi với con trai thì anh lại dỗi. Tối về lại gọi điện trách móc. Một buổi chiều tôi đi chơi với bạn gái thân mà anh gọi điện đến 10 lần. Gọi cho tôi không được anh gọi cho bạn tôi để hỏi. Nhiều lúc làm tôi ức chế và bạn tôi cũng thấy khó chịu.
Anh còn cấm không cho tôi liên lạc với người cũ, nhắn tin gọi điện hay gặp mặt gì đều cấm hết. Tôi nói “Em sẽ không chủ động nhắn tin gọi điện gì nhưng nếu người kia gọi thì theo phép lịch sự e vẫn phải trả lời. Nếu có việc gì thì sao? Chia tay rồi vẫn có thể làm bạn mà.” Anh ấy không nghe, anh bảo “Không là không. Chia tay rồi là thôi, không bạn bè gì nữa. Sau này em lấy chồng người kia có vợ rồi lúc đấy có gọi điện hỏi thăm nhau mới được!”
Còn 1 vấn đề nữa là tôi cảm thấy anh tiết kiệm. tiết kiệm là tốt nhưng tôi thấy anh tiết kiệm không hợp lý. Tiết kiệm cả với người yêu. Các ngày lễ như 20/10, giáng sinh hay 8/3 tôi cũng chỉ nhận được 1 tin nhắn chúc mừng kiểu cũ rich. 14/02 vào dịp tết nên anh có ở nhà. Anh xuống trường nơi tôi trọ học và hôm đó anh ở nhà nấu cơm, tặng tôi 1 bông hồng. Buổi tối tôi thích đi ăn lẩu, tôi rủ anh đi anh bảo “Đi ăn em mời nên em trả tiền nhé!” Tôi có hơi sốc nhưng cũng chấp nhận.
Sinh nhật tôi anh nhờ bạn anh tặng tôi 1 bó hoa hồng. Thỉnh thoảng tôi cũng có nói về vấn đề này thì anh lại bảo tôi quan trọng vật chất, yêu vì tiền. Anh còn nói em gặp được ai giàu hơn thì em yêu. Tôi cũng buồn lắm chứ. Các ngày quan trọng anh không ở bên cạch tôi, 1 món quà nhỏ tôi cũng ko nhận được. Hai đứa có đi mua sắm thì anh bảo thôi em mua làm gì, không mua, và chê hết mọi thứ tôi chọn. Tôi bảo em mua em trả tiền chứ, sau đó anh không nói gì nữa. Có lần anh còn nói thẳng “Em mua em tự trả tiền nhé!” Người ta bảo nên yêu người dám vì mình mà tiêu tiền. Câu này có đúng không nhỉ? Tôi là người chi tiêu khá hoang(gia đình và các bạn tôi đều bảo vậy). Thỉnh thoảng tôi cũng hay mua quà cho anh, dù chỉ là những thứ nhỏ thôi. Và tôi biết điều đó làm anh vui. Nhưng rất ít khi tôi được nhận lại. . Dĩ nhiên trong giai đoạn tán tỉnh thì anh là người chi tiền chủ yếu trong nhưng lần đi chơi, đi uống nước. Và tôi nhận được quà 2 lần. Tôi về nhà anh vài lần, tôi cảm thấy mẹ anh cũng tiết kiệm nữa. Điều này làm tôi lo lắng về tương lai, nếu lấy anh sau này sẽ thế nào?
Anh còn hay dỗi nữa. Tần suất anh ấy dỗi còn lớn hơn cả tôi, mặc dù tôi không làm gì quá đáng. Có lần anh ấy khóc vì tôi quan tấm đến đứa cháu 1 tuổi của tôi hơn anh ấy!
Tôi còn sợ người nào vũ phu. Lúc 2 đứa đùa nhau, tôi tát anh ấy, và anh ấy tát lại tôi đau không kém. Có lần anh ấy ném cái gối thẳng vào mặt tôi khi tôi thách thức. Theo các bạn thì anh ấy có gọi là vũ phu không?
Tôi thấy mọi người bảo lúc yêu với lúc cưới hoàn toàn khác nhau. Người yêu tôi lúc yêu đã vậy rồi lúc cưới sẽ thế nào nữa đây?
Tôi đang rất bối rối. Có phải tôi suy nghĩ quá nhiều không? Có phải tôi quá so đo tính toán không? Suy ngĩ của tôi như vậy có quá đáng không? Hay là tôi không yêu anh ấy? Các bạn giúp tôi với. Các bạn đọc và cho tôi lời khuyên nhé.
Video đang HOT
Theo PLXH
Tôi đánh mất chìa khóa trái tim mình
Tôi là 1 con bé vô tư và nồng nhiệt... Anh trầm tính và sâu sắc...Tôi và anh ở cùng dãy nhà trọ. Tôi là con gái Bách Khoa, không xinh đẹp nhưng có nét duyên.
Tôi ít tuổi nhất, nhưng lại luôn là người ranh mãnh bày trò cho cả dãy phòng trọ, thậm chí làm tư vấn viên tình cảm cho mấy anh phòng kế bên. Anh là con trai Kiến Trúc, có chút lãng tử nhưng hiền lành, ít nói. Những lúc tôi bày trò, anh chỉ mỉm cười và hưởng ứng. Cứ như thế, tôi đã yêu anh lúc nào không biết...
Nghĩ lễ, anh về quê. Các anh chị trong xóm trọ tổ chức tiệc, xôm tụ và vui vẻ. Nhưng tôi vẫn thấy thiếu cái gì đó, tôi không có hào hứng bày trò như những lần trước! Những ngày lễ đó, với tôi nó là 1 cực hình. Tôi chỉ mong mau mau hết lễ để lại được gặp anh, để lại được nhìn thấy nụ cười hiền lành ấy.
Hôm nay hết những ngày nghĩ lễ, nhưng sáng sớm đi học tôi vẫn chưa thấy phòng anh mở cửa. Ruột tôi nóng ran, đi học mà cứ trông ngóng tới giờ về nhà... Rồi anh cũng xuống, mang cho xóm trọ quà phố núi. Mọi người xúm xít nhận quà, còn tôi chỉ lặng lẽ quan sát anh. Nụ cười hiền lành ấy, làm cho trái tim tôi loạn nhịp. Sau đó, anh rủ tôi đi uống nước. Tôi băn khoăn, bối rối không biết nên chọn bộ đồ nào, chỉ có chị gái nhìn tôi cười ranh mãnh.
Chúng tôi chọn 1 góc quán cafe Phương Thế Ngọc, tôi huyên thuyên với anh đủ thứ về xóm trọ, về những ngày lễ. Chỉ có anh, không nói gì. Anh chỉ nhìn tôi và bất chợt nắm lấy tay tôi.
"Hãy làm người yêu của anh nhé". Giây phút đó, trái tim tôi như tan chảy, miệng cứng lại, không nói được nên lời. Anh nắm chặt tay tôi và kể cho tôi nghe về anh, về những tình cảm dành cho tôi.
Năm ấy tôi 19 tuổi, là sinh viên năm nhất. Những ngày sau đó, tôi lâng lâng trong hạnh phúc. Chúng tôi cùng sống vui vẻ trong dãy nhà trọ, mỗi buổi chiều lại cùng nhau lang thang ngoại ô, cùng đi câu cá, cùng chọn góc quen nơi quán cafe và kể cho nhau nghe về chuyện trường, chuyện lớp.
Trước anh, cái vẻ láu táu, nồng nhiệt và những tham vọng thường ngày trong tôi biến đâu mất. Chỉ thấy mình như nhỏ bé, dịu dàng. Chị tôi phàn nàn, rằng là tôi không chịu học bài ở nhà, rằng là tôi bỏ học anh văn thường xuyên. Thời gian đầu, những lời của chị làm tôi khó chịu. Tôi cãi lại chị. Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, tôi thường xuyên cúp học anh văn, kết quả học tập ở trường của tôi không được tốt như tôi đã đề ra, còn tiến độ làm luận án tốt nghiệp của anh bị chậm.
Tôi quyết định chuyển vào kí túc xá, cho dù chị tôi nài nỉ. Nói với anh, tôi thấy anh khóc. Những giọt nước mắt lúc đó làm tôi càng quyết tâm hơn. Tôi không thể từ bỏ những tham vọng của mình. Sau đó chị tôi chuyển đi chỗ khác, tôi đổi số điện thoại. Có một lần gặp anh trên yahoo, anh ngỏ ý muốn gặp tôi nhưng tôi từ chối, tôi đã cắt liên lạc với anh từ đó.
5 tháng sau, những nỗi nhớ anh trong tôi không nguôi, tôi nhớ anh quay quắt. Tôi quay lại xóm trọ tìm anh, nhưng các anh chị ở đó nói anh đã chuyển đi. Anh đổi số điện thoại, gọi cho bạn thân của anh thì được biết anh đã tốt nghiệp và về quê. Ở phố núi mênh mang đó, với một đứa con gái 19 tuổi mù đường như tôi, tôi bất lực. Anh đã rời xa tôi.
4 năm trôi qua, giờ tôi cũng là sinh viên năm cuối như anh lúc ấy. Tôi đã chuyển lên trung tâm thành phố, vẫn bận rộn với việc làm thêm, với những dự án, những câu lạc bộ sinh viên. Không ít những cái đuôi bám theo, nhưng tôi lạnh lùng.
Bởi tôi đã đánh mất chìa khóa mở trái tim mình
Theo Eva
Lời anh muốn nói Xin em hãy coi LỜI MUỐN NÓI như một món quà đến sớm anh dành tặng em nhân ngày em ra trường! Có thể sau khi em thấy món quà này, tình cảm của em dành cho anh sẽ thay đổi, không còn vô tư hồn nhiên như trước nữa! Anh chấp nhận sự thay đổi đó... Anh và em quen nhau trong...