Tôi nên chờ em hay đến với mối tình vụng trộm
Hiện nay tôi đang rất day dứt, một nửa tôi muốn chờ em nhưng một nửa tôi lại nghĩ có lẽ nên lập gia đình với người quan tâm và muốn lập gia đình với mình.
Cô ấy chu đáo trong công việc và quan tâm đến tôi.
Tôi là người đàn ông Hà Nội có thể nói khá thành đạt, ở tuổi 31 tôi đã có trong tay chuỗi các cửa hàng và nhiều công ty con, công việc làm ăn thuận lợi. Tôi có thể tự hào vì những cố gắng mình bỏ ra khi trẻ đến bây giờ đã có kết quả. Vậy nhưng chuyện tình cảm của tôi lại không được suôn sẻ như vậy. Trước đây khi còn đi du học, tôi có quen một cô gái nhưng chuyện tình du học sinh cũng chẳng đến đâu. Chúng tôi chia tay trong nước mắt, em ở lại còn tôi lựa chọn con đường về nước lập nghiệp. Trở về quê hương tôi gặp em- người con gái định mệnh của đời tôi.
Em sinh ra ở vùng núi cao nhưng do sự miệt mài chịu khó cùng ý chí nỗ lực nên đã đậu vào trường đại học nổi tiếng nhất Hà Nội, hàng ngày em đi làm thêm để trang trải sinh hoạt phí. Và một ngày em đến xin việc làm thêm tại cửa hàng của tôi, ban đầu em chỉ xin làm ở vị trí nhân viên bình thường, nhưng nhận thấy khả năng của em, tôi đã giao chức trợ lý, hỗ trợ cho mình những công việc liên quan đến chuyên ngành em học, phải nói thêm rằng em học ngoại ngữ rất giỏi.
Hàng ngày tiếp xúc với em, cô gái miền sơn cước hồn nhiên ấy, tôi thấy mình như trẻ lại, những kỷ niệm buồn về mối tình cũ không còn ùa đến với tôi vào mỗi đêm nữa. Ở em toát ra một nghị lực phi thường, nhưng cô bé đó rất hồn nhiên và ngây thơ. Từ một giám đốc được các nhân viên phàn nàn là tham công tiếc việc, suốt ngày bù đầu vào công việc, tôi trở nên vui vẻ, hay cười hơn hẳn. Ngày nào tôi cũng muốn đến công ty thật nhanh để sớm gặp em. Mọi người bàn tán: “Có lẽ sếp đã tìm được tình yêu mới”.
Trong một lần không kìm được lòng mình, tôi đã tỏ tình với em, em sợ hãi nghĩ rằng tôi chỉ trêu đùa, rằng một chàng trai Hà Nội thành đạt lại đi du học về không bao giờ có chuyện chọn em – cô gái vùng núi cao quê mùa ấy. Nhưng bằng sự chân thành tôi đã chứng minh cho em thấy tình cảm với em là thật sự chứ không phải chỉ là qua đường. Ngày em nhận lời yêu, tôi sung sướng đến nỗi không ngủ được, chỉ mong trời nhanh sáng để lại gặp em.
Video đang HOT
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, em ra trường và xin việc vào một tập đoàn lớn có trụ sở tại nhiều quốc gia. Tôi muốn giữ em bên mình nên đề nghị em vẫn làm trợ lý cho tôi với mức lương hấp dẫn nhưng em nói muốn tự lực, không muốn mãi mãi dựa dẫm vào tôi. Biết tính em nên tôi đồng ý, cũng mong em sẽ thăng tiến thật nhanh vì em là người có năng lực.
Từ ngày em đi làm, chúng tôi ít có cơ hội gặp nhau hơn. Em mải mê lao vào công việc, tôi cũng lu bu với những việc của công ty. Có những lúc chúng tôi bận đến nỗi 5 tuần liền không gặp nhau được lần nào. Phải nói thêm là trong khi em không làm trợ lý cho tôi nữa tôi đã tuyển trợ lý mới. Trợ lý mới khác em rất nhiều, cô ấy thường xuyên ăn mặc rất sexy và trang điểm quyến rũ, còn em của tôi lúc nào cũng giản dị trong áo sơ mi và quần đen. Cô ấy chu đáo trong công việc và luôn quan tâm đến tôi. Tôi cũng không nhận ra cho đến một ngày trợ lý mới nói rằng cô ấy thích tôi, muốn tôi cho cô ấy một cơ hội.
Thời gian dài không gặp em, cũng ít khi liên lạc với nhau, tôi đã không kìm lòng nổi và lao vào mối tình với trợ lý mới. Ban đầu tôi chỉ nghĩ mối quan hệ vụng trộm này sẽ sớm kết thúc, thế nhưng mọi chuyện lại không như thế. Tôi gặp em, cầu hôn em vì nghĩ đã đến tuổi lập gia đình, em không muốn vì vẫn còn trẻ và chưa có sự nghiệp gì.
Tôi đã 31 tuổi, gia đình cũng thường thúc giục chuyện lập gia đình, nhưng em thì chưa muốn bị bó buộc vào cuộc sống hôn nhân. Em nói tôi hãy chờ, nhưng tôi phải chờ em đến bao giờ đây? Rồi em lại quay cuồng trong công việc, thời gian gặp nhau ít đi, những tin nhắn cũng thưa thớt dần. Trong khi đó, những lúc tôi mệt mỏi, chán nản trong công việc, trợ lý mới luôn ở bên an ủi, nói rằng sẵn sàng làm mọi việc vì tôi. Tôi dần dần bị xúc động, lung lay.
Hiện nay, em được công ty cử ra nước ngoài 6 tháng, chẳng biết em còn định chạy theo công việc đến bao giờ. Còn tôi, hàng ngày vẫn gặp gỡ với trợ lý mới, dần đần tôi thấy gắn bó hơn. Hiện nay tôi đang rất day dứt, một nửa tôi muốn chờ em nhưng một nửa tôi lại nghĩ có lẽ nên lập gia đình với người quan tâm và muốn lập gia đình với mình. Tôi phải làm gì lúc này?
Theo VNE
Nuôi em, em bỏ lấy người!
Hai tháng trước khi về nước, tôi chới với như người sắp chết đuối khi biết My, người yêu, người tôi nuôi ăn học mấy năm qua đã kết hôn.
Tôi và My ở cùng quê, học chung cấp 3 với nhau. Hoàn cảnh gia đình tôi và My đều rất nghèo. Cả hai hiểu và đồng cảm với hoàn cảnh nên rất hay tâm sự với nhau. Trái với tôi, một kẻ lười nhác học hành, chỉ mong mau tốt nghiệp để đi kiếm tiền lo cho gia đình bớt khó khăn, My học rất giỏi và muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo khó bằng con đường học hành.
Tuy có tình cảm với My nhưng tôi không có đủ can đảm để bày tỏ vì mặc cảm không thể mang lại hạnh phúc cho My. Sau ngày tốt nghiệp, tôi quyết định đi xuất khẩu lao động với mong muốn gia đình thoát khỏi cuộc sống nghèo khó. Tôi cũng nói với My và cô ấy còn động viên tôi, mỗi người đều có con đường riêng của mình, chúc cậu may mắn và thành công với con đường mà mình đã chọn.
Trước khi đi nước ngoài, điều tôi băn khoăn nhất là, nếu không nói tình cảm của mình dành cho My, có thể sau này tôi sẽ rất ân hận. Nhưng tôi lại băn khoăn hơn gấp bội, một cô gái như My có thể chập nhận yêu một kẻ nghèo rớt, tương lai mù mịt như tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, trước ngày đi, tôi quyết tâm bày tỏ tình cảm của mình dành cho cô ấy với tâm thế sẽ bị từ chối. Vậy mà thật chẳng ngờ, My không có chút băn khoăn khi chấp nhận tình cảm của tôi. Lúc đó, tôi như kẻ sắp chết đuối với được cọc, những ngày sau đó, tôi luôn sống trong cảm giác lâng lâng vì quá hạnh phúc.
Trước khi đi nước ngoài, điều tôi băn khoăn nhất là, nếu không nói tình cảm của mình dành cho My, có thể sau này tôi sẽ rất ân hận. (Ảnh minh họa)
Ngày tiễn tôi đi, My buồn buồn nói: "Em sẽ chờ đến khi anh về. Anh sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe". Chính tình yêu của My là động lực giúp tôi phấn đấu và vượt qua những khó khăn trong thời gian ba năm lao động nơi xứ người. Dù xa nhau nhưng chúng tôi vẫn hàng ngày trò chuyện với nhau qua yahoo, facebook. Đó là cầu nối giúp tôi và My bày tỏ và nuôi dưỡng tình yêu của hai đứa.
Công việc của tôi cũng khá thuận lợi, thu nhập cũng khá, nên chẳng mấy chốc nhà tôi trả hết nợ và cuộc sống của gia đình bớt khó khăn hơn. Còn My, sau khi tốt nghiệp, cô ấy thi đỗ vào đại học sư phạm gần nhà nhưng không có tiền ăn học.
Vẫn biết gia đình cô ấy khó khăn, lại xác định sau này nhất định cưới My nên tôi đã chủ động nói với My sẽ gửi tiền về lo cho cô ấy ăn học. Ban đầu, My cũng cương quyết từ chối vì ngại gia đình tôi biết, nhưng sau khi nghe tôi nói: "Sau này anh về kiểu gì chúng ta chẳng kết hôn, rồi sẽ thành vợ chồng, có gì mà ngại đâu em. Cứ coi như, anh và em đang cùng nhau lo cho tương lai của hai đứa". Và My đã đồng ý dùng tiền của tôi trang trải chuyện học hành.
Vậy là gần 3 năm, cứ đều đặn hàng tháng, tôi gửi tiền cho My, khi có việc gì cần nhiều tiền hơn, cô ấy cũng bảo tôi, tôi cũng chẳng hề tính toán lập tức gửi cho My ngay. Tình yêu của tôi dành cho My ngày một lớn theo thời gian, thậm chí tôi còn đếm từng ngày về để được gặp My cho thỏa nỗi nhớ nhung. Nhiều lúc nghĩ tôi lại thương My vì có người yêu đi xa nên thiệt thòi, không được quan tâm, chăm sóc.
Vậy là gần 3 năm, cứ đều đặn hàng tháng, tôi gửi tiền cho My, khi có việc gì cần nhiều tiền hơn, cô ấy cũng bảo tôi, tôi cũng chẳng hề tính toán lập tức gửi cho My ngay. (Ảnh minh họa)
Thời gian lao động ở nước ngoài sắp hết, tôi tính sau này về có chút vốn liếng sẽ mở cửa hàng kinh doanh gì đó. Lúc tôi về thì My cũng sắp ra trường, sẽ xin đi dạy ở đâu đó gần nhà, sau khi ổn định công việc thì hai đứa sẽ kết hôn. Cứ nghĩ đến viễn cảnh đó là lòng tôi lại ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng thật không ngờ, người mà tôi hết mực thương yêu, dành trọn niềm tin và tình yêu bao năm qua lại phũ phàng với tôi đến thế. Hai tháng trước khi về nước, tôi chới với như người sắp chết đuối khi biết My, người yêu, người tôi nuôi ăn học mấy năm qua đã phụ bạc tôi để kết hôn. Đắng lòng hơn, My còn chẳng thông báo với tôi một tiếng là mình kết hôn, tôi biết chuyện khi My khoe ảnh cưới của mình ngập tràn trên hạnh phúc với chồng trên facebook.
Nghe nói, chồng My hơn tôi về mọi mặt từ ngoại hình, gia cảnh tới học vấn. Lấy anh ta My sẽ chẳng phải lo về công việc và hạnh phúc tương lai, còn nếu lấy tôi, cuộc sống chắc chắn sẽ có vô vàn khó khăn vì hai đứa đều gánh nặng gia đình. Quá đau đớn nhưng tôi chẳng thể làm gì. Bây giờ có oán hận, trách móc My thì liệu thay đổi được gì? Có trách thì tôi nên trách mình vì quá nghèo nên không giữ được người yêu.
Bao nhiêu dự định cho tương lai của hai đứa đã tan như bóng bóng xà phòng. Dù bị phụ bạc nhưng vẫn còn yêu My nên không ngừng tự hỏi: Không biết giờ này, My có hạnh phúc không?
Theo VNE
Đàn ông yêu vợ như thế nào? Không biết mình có được chồng yêu không là vấn đề không ít bà vợ rất băn khoăn, nhưng làm thế nào để biết được sự thật là việc chẳng hề đơn giản... Có chị hay hỏi chồng: "Anh có yêu em không?". Cách này đơn giản nhất nhưng độ tin cậy cũng thấp nhất. Đàn ông khối người nói dối như cuội....