Tôi nên buông tay hay cố níu kéo một mối tình?
Tôi và anh đã đến với nhau được hai năm, tình yêu của tôi dành cho anh luôn chân thành và tuyệt đối, tôi đã hy sinh tất cả cho anh, nhưng ngược lại với anh tôi chỉ là thùng rác để trút bỏ những ưu tư hay buồn phiền mà thôi, vì không thể chịu đựng được thêm nữa nên tôi đã quyết định buông tay…
Tôi nên chia tay hay cố níu kéo tình yêu này?
Lần đâu tiên tôi gặp anh là khi tôi vào công ty của anh nộp hồ sơ xin việc, khi ấy cái vẻ bề ngoài gầy gầy, cao và khuôn mặt trắng trẻo hiền lành của anh đã thật sự thu hút tôi. Rồi tôi được nhận vào làm, những ngày đầu tôi chưa quen việc anh là người hướng dẫn và chỉ bảo cho tôi, càng về sau tôi càng thích anh nhiều hơn vì đơn giản anh là người nhiệt tình đặc biệt là rất ga-lăng. Tôi dần dần cảm thấy thích anh và luôn là người chủ động nhắn tin rủ anh đi uống cafe, ăn uống… thỉnh thoảng tôi xen lẫn với đó là những tin nhắn bóng gió để cho anh biết là tôi đang thầm thích anh.
Nhưng với sự từng trải của người đàn ông đã 34 t.uổi và lại là người làm kinh doanh thì những gì tôi làm anh đều hiểu và không qua được mắt anh. Anh không vồ vập, không nóng vội và khi thời điểm thích hợp đến anh chủ động gọi điện mời tôi đi ăn cơm và rồi chuyện gì đến rồi cũng phải đến, chúng tôi trở thành người yêu. Do hai chúng tôi làm cùng công ty nên anh yêu cầu tôi giấu không cho mọi người biết về mối quan hệ này, tôi cũng chấp nhận và không hoài nghi hay thắc mắc điều về điều gì và cũng không hỏi tại sao phải làm như vậy?
Giai đoạn đầu đối với tôi tình yêu thật kỳ diệu và đẹp biết bao, anh chăm lo cho tôi từng li từng tý một, mưa thì anh nhắn tin hoặc gọi điện xem có đem theo áo mưa không, cảm cúm thì chạy đi mua thuốc cho tôi, đưa tôi đi khám, dù là làm cùng công ty nhưng một ngày có khi anh gửi cho tôi hàng trăm tin nhắn chỉ để hỏi han quan tâm tôi.
Thời gian trôi đi, tôi không rõ có điều gì không mà dần dần anh đã thay đổi, ít quan tâm tôi như trước và tin nhắn cũng thưa dần, có khi cả tháng anh cũng không nhắn tin cho tôi một lần, nhiều hôm tôi hẹn anh đi chơi, đi ăn thì anh tìm cớ là bận phải đi tiếp khách hoặc là mệt không đi được.
Video đang HOT
Một ngày kia tôi thấy anh đang đèo một người con gái khác trên đường về nhà anh và rồi nhiều ngày sau đó tôi đều thấy hai người họ đi bên nhau rất hạnh phúc. Sáng hôm sau đi làm tôi đã nhắn tin cho anh hẹn gặp để hỏi tại sao anh cô gái đấy là ai và tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Chúng tôi ngồi đối diện với nhau và sau bao nhiêu câu hỏi anh chỉ im lặng và nói đúng một câu xin lỗi với tôi: anh nói anh và cô gái ấy đã yêu nhau và sống chung với nhau được sáu năm rồi, thời gian qua vì giữa hai người họ có chuyện nên họ tạm thời chia tay, nhưng họ đã quay lại với nhau. Anh yêu tôi mới được 3 tháng, thế là kể từ đó anh bắt cá hai tay giữa tôi và cô ấy, tôi chưa đủ chín chắn để nhận ra điều gì bởi “tình yêu làm mờ mắt”
Anh nói rằng anh không thể bỏ cô ấy để đến với tôi nên anh xin lỗi về tất cả, xin lỗi đã làm tổn thương tôi, mong tôi tha thứ và cầu chúc cho tôi tìm được hạnh phúc thật sự. Đối với tôi trời đất như sụp đổ, tôi chỉ biết khóc còn anh thì chỉ nói câu xin lỗi rồi đi.
Một tháng sau tự nhiên anh lại gọi điện nói muốn gặp tôi, rằng anh nhớ tôi và vẫn còn yêu tôi, nghe thấy tiếng anh khóc tự nhiên bao nhiêu hận thù trong tôi chợt tan biến, tự nhiên tôi lại thấy thương anh và tôi biết mình cũng đang nhớ anh rất nhiều. Chúng tôi lại gặp nhau, mọi chuyện cứ như chưa bao giờ xảy ra, anh và cô bạn gái lại cãi nhau nên anh buồn và tìm đến tôi… Tôi vẫn nuôi hi vọng anh sẽ bỏ cô gái đó để chọn tôi và đồng ý để anh nối lại chuyện xưa cũ. Rồi tôi lại yêu, lại ở bên anh, lại mong chờ hạnh phúc thật sự đến với mình cho dù tôi thấy anh không thật sự như trước nữa…
Linh cảm đó quả thật không sai chút nào, kể từ sau lần “làm lành” này, cứ mỗi lần anh buồn chán vì công việc không suôn sẻ, buồn chuyện gia đình thì anh tìm đến với tôi, còn khi tôi buồn cần anh an ủi thì anh lại đang hạnh phúc bên người con gái đấy. Giờ đây tôi đã bị tổn thương quá nhiều, tôi không thể chấp nhận được nữa và yêu cầu chia tay, nhưng anh ta lại trả lời cụt ngủn: “Tại sao em cứ phải quan trọng vấn đề như vậy? Anh vẫn có thể chăm lo cho cả em và cô ấy cơ mà?”. Tôi không hiểu sao tôi lại thấy không tức giận và không hận anh được, tôi biết mình vẫn còn yêu anh rất nhiều nhưng có lẽ tôi đã đến lúc tôi phải buông tay???
Anh không muốn đơn phương chấm dứt với tôi, còn tôi thì vẫn cố gắng níu kéo một cái gì đó, tôi thật sự không muốn mình là người thứ ba dù rằng chuyện tình tay ba này cũng đã đi được một thời gian không hề ngắn. Tôi không đủ dũng khí để gặp người con gái kia, tôi sợ rằng nếu như vậy tôi sẽ không còn gì trong mắt anh nữa,. Tuy nhiên nếu tôi tiếp tục như vậy thì tương lai sẽ như thế nào? Liệu có thề dành được tình yêu của anh không? Lúc tôi viết những dòng này là lúc tâm trạng rối bời. Tôi đang lựa chọn đúng hay sai? Tôi có nên tranh giành anh với cô gái đó hay sẽ nên gặp cô ta để làm rõ tất cả? Xin các bạn cho tôi một lời khuyên, xin rất cảm ơn các bạn.
Theo VNE
Hết yêu nhưng không thể chia tay
Sẽ là quá tàn nhẫn nếu tôi chia tay người con gái đã yêu và chờ đợi mình 8 năm qua.
Thấm thoát đã hơn 8 năm tôi và cô ấy gắn bó bên nhau. Tôi biết cả gia đình tôi và gia đình cô ấy đều trông chờ một đám cưới diễn ra, nhưng tôi cố gắng trì hoãn nó vì tôi thấy sợ. Tôi biết sẽ là quá tàn nhẫn nếu giờ đây tôi không cưới người con gái đã yêu mình, chờ đợi mình 8 năm qua. Nhưng tôi phải làm sao đây khi tình yêu trong tôi không còn? Một cuộc hôn nhân phải chăng sẽ trở thành bi kịch với cô ấy khi mà ngay từ đầu người đàn ông sẽ sống cùng cô ấy cả đời không còn yêu thương cô ấy nữa? Tôi phải làm sao mới đúng đây?
Gắn bó với nhau hơn 8 năm nhưng tôi chỉ yêu cô ấy 3 năm đầu. Đó là những ngày tháng sinh viên đi học xa nhà. Vì cùng quê, nhà cách nhau chỉ một con phố nên từ tình đồng hương, chúng tôi cảm mến và yêu thương nhau. Với tôi đó là những tháng ngày đáng trân trọng vì chúng tôi đã ở bên nhau, yêu thương và giúp đỡ nhau vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống xa nhà. Cô ấy chăm lo cho tôi mọi điều, từ miếng ăn, giấc ngủ, quan tâm và săn sóc tôi chẳng khác nào một người vợ. Tôi cảm động và biết ơn cô ấy rất nhiều!
Nhưng cùng với thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu của mình nhạt dần. Cô ấy và tôi quá khác biệt. Cô ấy là một người sống không cần biết đến điều gì khác ngoài tôi. Dường như thế giới của cô ấy là tôi và cô ấy không có một nhu cầu nào khác. Cô ấy là người có năng lực, có rất nhiều cơ hội để cô ấy có thể làm ở một môi trường tốt nhưng cô ấy chỉ xin làm một chân văn thư thật nhàn hạ ở trường tiểu học. Sở dĩ cô ấy làm như vậy là vì muốn có thời gian chăm lo cho tôi.
Xin mọi người đừng nói tôi là kẻ không biết trân trọng cô ấy khi mà cô ấy nghĩ về tôi nhiều như vậy. Tôi trân trọng cô ấy nhưng chỉ có điều chúng tôi quá khác biệt về suy nghĩ. Tôi muốn một người vợ năng động, hoạt bát một chút. Cô ấy cũng cần phải sống cho cuộc sống của mình nhưng cô ấy từ bỏ mọi thứ. Cô ấy trở nên nhàm chán và đơn điệu đến tẻ nhạt. Tôi đã nói và động viên cô ấy rất nhiều lần rằng hãy làm mới cuộc sống của cô ấy lên và tôi sẽ luôn ở bên để giúp đỡ, ủng hộ cho cô ấy nhưng cô ấy khước từ tất cả.
Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động (Ảnh minh họa)
Dù chưa là vợ tôi nhưng cô ấy tự nguyện tới nhà chăm sóc bố mẹ tôi, coi mọi việc của gia đình tôi như là của cô ấy. Cả khu phố nơi tôi và và cô ấy sống đều coi cô ấy như đã là vợ tôi. Cô ấy không quản ngại mọi người dị nghị chuyện chưa cưới nhau mà đã tự coi mình như dâu con trong nhà. Hết năm thứ 3 đại học, tôi đã dần cảm thấy tình yêu trong mình phai nhạt và muốn chia tay nhưng chính tình yêu quá mức mà cô ấy dành cho tôi khiến tôi không dám nói lên điều đó.
Gia đình cô ấy và gia đình tôi mặc định rằng ra trường chúng tôi sẽ cưới nhau. Cả hai bên coi chúng tôi như con cái trong nhà. Tình cảm đó khiến tôi không dám nói lời chia tay dù tình yêu không còn. Tôi không phải đã chán cô ấy mà chỉ đơn giản là thấy mình không còn rung động, không còn cảm giác yêu đương với cô ấy mà thôi. Hơn 3 năm yêu cô ấy, tôi vẫn luôn trân trọng và giữ gìn cho cô ấy chứ không một lần đòi hỏi. Và khi tình yêu không còn, tôi lại càng không muốn làm điều đó vì tôi sợ có thể một ngày tôi sẽ rời xa cô ấy thì cô ấy sẽ khổ nhiều lắm.
Thực sự khoảng thời gian đó tôi khủng hoảng vô cùng. Tôi đã phải đấu tranh dữ dội cho việc có nên chia tay hay không. Tôi quý trọng gia đình cô ấy, cũng trân trọng tình yêu mà cô ấy dành cho tôi nên tôi không muốn làm cô ấy bị tổn thương. Giữa lúc không thể tìm ra lối thoát cho mình, tôi đã quyết định đi du học 5 năm với hi vọng thời gian xa cách sẽ khiến cô ấy quên tôi đi và tìm được hạnh phúc mới cho mình.
Khi biết tôi đi xa, cô ấy đã đau khổ rất nhiều nhưng không hề cấm cản. Tôi ra nước ngoài học, cô ấy ở nhà làm việc và tiếp tục chăm lo cho bố mẹ tôi. Lần nào điện thoại về tôi cũng thấy mẹ nhắc nhở tôi không được phụ cô ấy vì cô ấy quá tốt với gia đình tôi. Đi học xa nhà, tôi cũng có tình cảm với người con gái khác nhưng tôi không dám tiến lại gần người ta. Tôi cứ như một kẻ đã có vợ dù chưa từng kết hôn. Tôi bị đè nặng bởi cái trách nhiệm phải cưới cô ấy nên tôi không dám bày tỏ tình cảm của mình với người tôi yêu.
Hơn 5 năm xa nhà, tôi trở về và cô ấy vẫn chờ đợi tôi như xưa. T.uổi của cô cũng ngày một nhiều. Cô ấy cũng đã từ chối nhiều người, chỉ đợi tôi. Với cô ấy, dường như tôi đã là một người chồng cho dù chưa có sự cưới xin hợp pháp. Về nước sau 5 năm xa cách, biết rằng có người con gái chờ đợi mình tôi không hề cảm thấy vui mà ngược lại mà thấy đau khổ vô cùng. Tôi biết cô ấy yêu tôi, đó mới là điều khiến tôi đau khổ. Nếu không thì tôi đã chia tay lâu rồi.
Giờ đây tôi không còn có thể trì hoãn được nữa. Tôi phải đưa ra quyết định hoặc là cưới hoặc là chia tay. Chia tay đồng nghĩa với việc sẽ tạo ra một cú sốc quá lớn với cô ấy vì cô ấy đã dành trọn những năm tháng t.uổi xuân vì tôi. Nhưng nếu cưới tôi sợ rằng tôi sẽ là người chồng không ra gì vì tôi không yêu vợ. Mà như vậy thì cả tôi và cô ấy cùng đau khổ. Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Chồng một bên... tình nhân một bên Chồng yêu thương tôi nhưng người đàn ông đó lại có thể cho tôi cuộc sống no đủ, sung sướng. Tôi năm nay 31 t.uổi và đã kết hôn được 5 năm. Vợ chồng tôi đã có với nhau một cháu trai 5 t.uổi. Chồng tôi là người đàn ông hiền lành và rất thương vợ nhưng anh lại không có đủ điều...