“Tối nay em muốn ăn ’sữa chua’”
Nhân tình của chồng ví chuyện đó là “thổi kèn”, “cho lợn ăn cám”, lại còn để icon đỏ mặt “tối nay em muốn ăn sữa chua, anh ơi”. Chồng tôi cũng đáp trả không hề kém cạnh.
Lại chuyện bỗng dưng phát hiện ra một con người khác của chồng như trong tâm sự “Kẻ lạ mặt gửi tin nhắn khủng bố vợ chính là chồng”. Có lẽ tôi là một trong số những người kém may mắn bị làm nạn nhân bởi vỏ bọc quá hoàn hảo của người mình đầu ấp tay gối.
Trên đời này tôi tin vào 2 điều. Thứ nhất là bản thân mình, thứ hai là chồng. Tôi không dám nói chồng mình là số 1 nhưng tình yêu làm cho tôi có những niềm tin bền vững vào người mà mình đã lựa chọn. Tôi tin anh ấy yêu mình, tin anh sẽ không bao giờ phản bội bình, tin anh đúng như những gì mà anh thể hiện.
Vợ chồng chúng tôi có một khoảng thời gian người Bắc kẻ Nam vì anh chuyển công tác tạm thời. Tuy xa nhưng nhờ vào lòng tin đó mà tình yêu của chúng tôi lúc nào cũng thắm thiết bền chặt và cuối cùng tiến đến hôn nhân.
Nhiều chị em bạn bè khuyên tôi đừng tin chồng quá. Nhưng tôi thà tin vào sự lựa chọn, con mắt nhìn người của mình hơn là lời của thiên hạ. Có lẽ vì vậy mà khi khám phá ra một phần đời sống bẩn thỉu của anh, tôi càng đau khổ gấp bội.
Trên đời này tôi tin vào 2 điều. Thứ nhất là bản thân mình, thứ hai là chồng (Ảnh minh họa)
Chồng tôi yêu tôi, từ email đến yahoo hoặc mật khẩu điện thoại, ipad cũng lấy tên hoặc ngày sinh của vợ. Thế nhưng tôi rất tôn trọng và tin tưởng nên chưa một lần tò mò lục lọi tư trang cá nhân của anh.
Anh ấy cũng biết thế nên mỗi khi về nhà là bày bừa ra, nhưng tôi chưa bao giờ ghé mắt xem. Cũng do tôi chủ quan, thà chồng thu giấu lén lút đằng này anh không hề có biểu hiện nào đáng ngờ.
Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, cũng có thể hôm đấy trời xui đất khiến thế nào mà đêm trước chồng tôi thức khuya làm việc nên sáng ra dậy muộn, laptop hết pin từ đêm vẫn chưa cắm sạc nên anh dậy sớm cẩn thận cắm sạc và tranh thủ làm một lúc. Sau đó vì vội vã đi làm và vì pin chưa sạc được nhiều nên anh bỏ máy ở nhà luôn.
Video đang HOT
Trước khi đi làm, tôi thấy máy tính để vậy nên định vào rút sạc giúp anh. Vừa chạm tay vào chuột, màn hình đã lại bật lên sáng và vẫn còn hiện lên những chương trình đang chạy, trong đó có yahoo. Anh đang chat với một vài người bạn. Không biết linh tính thế nào tôi đọc ngay một khung chat từ một nick có vẻ là nữ.
Những dòng cuối cùng toàn là cô ta buzz vì có vẻ như chồng tôi đã ngủ gục trong khi chat. Kéo lên trên thì những dòng chữ kinh hãi mới bắt đầu xuất hiện.
Tối nay anh thích không? Mình liều quá nhỉ, bữa nay chỗ nào cũng phang được, quán cà phê cũng chẳng chừa. Chồng tôi trả lời “Cục cưng của anh là số 1″.
Một luồng điện chạy qua làm tôi lạnh xương sống. Câu nói này đáng lý ra phải dành cho tôi, chồng tôi vẫn thường nói câu đó với vợ “Vợ anh là số 1, cục cưng của anh là số 1″. Tôi tưởng anh chỉ yêu mình tôi, lần nào anh nói thế tôi cũng đê mê hạnh phúc. Vậy ra chồng tôi lừa dối và trơ trẽn.
Càng đọc tôi càng chết lặng người. Đọc lịch sử chat của chồng và cô gái đó mà tôi tưởng mình đang đọc thể loại truyện dâm tặc, cơn ớn lạnh cứ nổi lên từng hồi. Tôi không biết dùng từ gì để diễn tả, thô tục, dung tục hay gớm ghiếc?
Cô ta ví chuyện đó là “thổi kèn”, “cho lợn ăn cám”, lại còn để icon đỏ mặt “tối nay em muốn ăn sữa chua, anh ơi”. Chồng tôi cũng đáp trả không hề kém cạnh, tâng bốc và mô tả cảm giác giường chiếu lúc bên cô ta. Tôi lạnh người buồn nôn, nước mắt rơi ướt bàn phím.
Họ chat rất nhiều, tôi vẫn đọc chưa hết vì càng đọc càng mụ mị đau đớn. Tôi không biết cô ta là ai. Cũng có thể là người quen, vì họ có nhắc đến tên những người mà tôi quen biết. Như thế lại còn dã man hơn. Thà chồng tôi chơi gái gọi nhưng dan díu với một người quen thì quá ghê tởm.
Chồng có nhắc đến tôi mấy lần. “Ngủ rồi, nằm cong queo như chó cái”, “Chán lắm, vợ anh sờ đâu cũng như đâu, chẳng thế mà anh đến với em”, “Cành cao lắm, đã làm cho sướng còn chảnh”. Anh ấy nói về tôi như thế. Trong mắt anh tôi là chó.
Tôi thật sự không hiểu mình đã làm sai điều gì mà anh lại đem tôi ra lăng mạ và kể với người khác như thế. Chuyện vợ chồng xưa nay không lệch pha, anh ấy vẫn luôn thủ thỉ bên tai tôi “Vợ anh là nhất”.
Tôi vẫn chưa nói gì với chồng kể từ sau hôm đó. Thấy anh đi làm về vẫn vui vẻ, vẫn líu lo yêu vợ tôi ứa nước mắt (Ảnh minh họa)
Tôi cứ ngỡ một kẻ côn đồ thất học nào đó đang chat những lời này với nhân tình của họ chứ không phải chồng tôi. Bên kia cô ta bỏ icon cười sung sướng, kẻ tung người hứng biến tôi thành một cô vợ bất hạnh xấu xí đáng thương.
Chưa kể hết, tôi xem lại lịch sử web thì chỉ thấy web phim đen, một số file ảnh là ảnh khiêu dâm, tôi đoán là cô ta tự chụp để chồng tôi tự sướng. Rất tiếc là không có cái nào chụp thấy mặt. Tôi thất vọng tràn trề, chồng tôi ham muốn một cách thô tục thế này thì chỉ có thể là bệnh.
Tôi vẫn chưa nói gì với chồng kể từ sau hôm đó. Thấy anh đi làm về vẫn vui vẻ, vẫn líu lo yêu vợ tôi ứa nước mắt. Hai bản chất trong cùng một con người. Tôi không biết mình nên chấp nhận sự phản bội mà chung sống với mặt tốt hay vạch trần mặt xấu để mất anh?
Theo VNE
Lời cuối viết cho em
Khi viết những dòng này có lẽ là lúc anh yếu đuối nhất từ trước đến giờ!
Cũng đã một thời gian rồi em nhỉ, kể từ chiều hôm đó em quyết định chúng ta nên dừng lại.
Em sợ khi chúng ta gặp nhau thì em không thể nói được ư?
Em sợ khi phải đối mặt với anh thế sao?
Em sợ em sẽ không quên được anh ư?
Có lẽ lúc anh đang hạnh phúc nhất cũng chính là lúc anh rơi vào tuyệt vọng nhất, nhưng cuộc sống đâu phải như những gì mình ước mơ đúng không em. Khi nghe những điều em nói anh như muốn tan ra, có ai ngờ bàn tay anh nắm thật chặt tưởng không bao giờ mất, không bao giờ xa anh lại để bàn tay anh cô đơn trong nỗi nhớ. Tình yêu không phải toán học, kỷ niệm không phải cơn mưa mùa hạ, rất nặng hạt để có thể cuốn trôi tất cả, và trái tim anh không phải gỗ đá để không phải buồn, phải nhỏ lệ khi em mang theo vùng trời bình yên của anh đi xa...
Những ngày qua là khoảng thời gian khó khăn với anh nhất em biết không? Đêm nằm không thể ngủ, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ thấy em. Anh đau lắm. Anh phải làm sao để quên em? Anh sợ nơi đó, đi đâu cũng thấy chỉ là kỉ niệm... nó như ùa về cùng một lúc khiến anh nghẹt thở.
Anh không phải là một kẻ quá từng trải. Anh chỉ là một kẻ gom nhặt mọi thứ từ thế giới và chắt lọc lại cho mình những gì tinh tuý. Anh ngại ngần khi nói yêu em. Không phải vì anh ngại ngần vì tình yêu của mình, hay phân vân liệu đó có phải tình yêu không mà ngại ngần vì đó không phải là lần nói tiếng yêu thứ n như những kẻ khác. Những suy nghĩ của anh cũng không hơn một đứa trẻ là mấy. Anh tự cho là như vậy. Nhưng với tình yêu thì anh là một kẻ si tình. Anh biết điều đó. Anh hiểu bản thân mình.
Em đã chọn con đường không có anh, em chọn rẽ lối khi chúng ta đang đi cùng nhau... Em chọn cách quay lại với họ...
Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi (Ảnh minh họa)
Anh không thể trách em khi tình yêu ấy không còn hướng về anh nữa. Anh đã cố níu kéo nhưng anh phải để em ra đi thôi.
Anh buồn khi nghe em nói " Lẽ ra chúng ta không nên quen nhau". Em hối hận ư? Vì tình yêu em dành cho anh hay đó chỉ là chút rung động? Chắc là không rồi vì em nói em yêu anh cơ mà. Hãy giữ chặt lấy tình yêu của mình em nhé...
Xin em đừng cùng ai đó qua những con đường mà ta đã đi, hãy để cho nó là một góc kỉ niệm của anh thôi nhé được không?
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh. Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu của mình và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác nhưng liệu có làm được?
Cảm ơn em đã mang anh ra khỏi thế giới đó...
Cảm ơn em đã cho anh biết tình yêu trong anh vẫn còn...
Cảm ơn em vì là "Thần may mắn" của anh...
Cảm ơn em vì những yêu thương chăm sóc đã dành cho anh...
Cảm ơn em...
Cảm ơn em vì tất cả...
Cảm ơn em người con gái anh yêu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chẳng lẽ cứ nhắm mắt lại mà yêu? Đến giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cầu mong đó chỉ là một cơn ác mộng. Quen nhau rất lâu, chơi với nhau rất thân nhưng đến năm cuối đại học, tôi mới có tình cảm đặc biệt với Minh. Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận lời yêu người con trai hiền lành, chăm chỉ ấy bởi tôi còn cân phân chọn...