Tối nào chồng cũng bắt “trả bài” để đo sự chung thủy của vợ
Qua trải nghiệm cuộc sống từ hai người đàn ông, tôi thấy đàn ông là những “sinh vật” hèn nhát, tham lam, kém cỏi.
Nếu được tự nhận xét, tôi cũng công nhận rằng mình là một phụ nữ ưa nhìn, có học thức. Hiện nay tôi 29 tuổi, tôi vừa lấy chồng. Khi quyết định thiết lập mối quan hệ mới này, tôi cũng nghĩ rất nhiều nhưng trước sự thúc ép, lo lắng của gia đình, tôi chấp nhận lấy người đàn ông kém mình 3 tuổi.
Tôi chính thức trở thành gái ế vì trót nhẹ dạ vì một gã đàn ông đã có vợ, và rồi tôi “thoát ế” nhờ một người đàn ông có tính hay ghen.
Mối tình đầu của tôi là một người đàn ông tên là Hiếu – người Quảng Bình. Chúng tôi quen nhau khi tôi thực tập ở một công ty nhà nước, anh làm ở đây. Làm việc với nhau chỉ trong một thời gian rất ngắn nhưng cũng đủ để tôi ấn tượng anh vô cùng, anh điềm đạm, mực thước lại vô cùng đẹp trai. Tất cả sự ga lăng của anh khiến tôi đổ xiêu đổ vẹo.
Tôi hạnh phúc khôn cùng khi kết thúc đợt thực tập mình lại “rinh” ngay được một chàng hoàng tử lịch lãm. Chỉ cần tôi thích, anh sẵn sàng đáp ứng mọi điều. Hàng ngày anh đưa đón tôi bằng xe hơi, đưa tôi đi ăn uống, mua sắm.
Tôi say đắm trong hạnh phúc cho đến 1 ngày, qua một người bạn, tôi được biết anh là người đàn ông đã có vợ. Tôi như rơi từ thiên đường xuống địa ngục, qua những cuộc chất vấn của tôi, anh đã thú nhận anh đã có vợ và hai con.
Dù tôi mệt mỏi tới đâu, căng thẳng trong công việc hay sức khỏe không ổn, anh vẫn quyết không tha cho tôi (Ảnh minh họa)
Rồi anh khóc lóc, van xin tôi tha thứ, anh bảo vì quá yêu nên anh giấu diếm sự thật sợ rằng nếu tôi biết, tôi sẽ rời bỏ anh mãi mãi.
Từng lời nói của anh khiến tôi đau xót, tôi trách móc người đàn bà của anh vô cùng, tại sao một người ngọt ngào như anh, biết điều như anh mà có một người vợ chẳng ra làm sao như vậy.
Cô ấy suốt ngày đòi hỏi anh phải thế này thế khác, đòi anh từng đồng tiền lương, tồi tệ hơn cả, chị ta đã phản bội anh ngoại tình với người đàn ông khác. Hiếu bảo đang làm thủ tục li hôn vợ nhưng vì cô ấy đòi hỏi nghĩa vụ trách nhiệm với hai đứa con nên anh chưa thể làm được gì.
Video đang HOT
Rồi một ngày khi chúng tôi đang vui vẻ ngồi tán dóc trong một quán cà phê, vợ anh xuất hiện. Cô ấy không như tôi nghĩ, cô ấy khá trẻ trung và sành điệu. Cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân và chẳng nói với tôi lời nào, chỉ nhếch mép cười với anh: “Là sao đây anh?”
Trái với những suy nghĩ của tôi, anh rúm ró, lạy lục vợ và bảo chính tôi là kẻ đã dụ dỗ anh. Sự thật được phơi bày, anh là một tên sợ vợ một phép, và đích thị là một gã Sở Khanh.
Suốt một thời gian dài tôi đau khổ, nhục nhã. Tôi thấy khiếp sợ đàn ông và dồn toàn tâm sức vào công việc.
Sau vài năm, khi tôi đã 29 tuổi, ngấp nghé ngưỡng 30, tôi lại “thoát ế” nhờ Quân – một anh chàng kém tôi 3 tuổi. Tôi và anh quen nhau vô tình trên đường trong một lần tôi đi làm về muộn và đi trái làn đường, tôi bị cảnh sát giao thông tóm. Còn anh cũng bị cảnh sát giao thông bắt trước đó vì vội vàng đi vượt đèn đỏ.
Cùng ngồi cạy cục nghĩ cách ỉ ôi cảnh sát giao thông nên tôi và anh đã chính thức trao đổi số điện thoại. Ngay tối hôm đó khi về đến nhà, anh đã gọi điện cho tôi.
Thời gian sau, anh nhanh chóng tỏ tình với tôi bằng những màn rất nóng bỏng, giữa chốn đông người. Bạn bè tôi ai cũng bảo “số mày thật sướng”.
Trước tình yêu si tình từ Quân, sự giục giã của gia đình, tôi cũng dần xiêu lòng. Quân là một chàng trai trẻ trung lại xuất thân trong một gia đình giàu có. Hiện anh đang làm thiết kế tự do.
Thế nhưng phải ở trong chăn mới biết chăn có rận, sau hôn nhân, anh ta hoàn toàn thay đổi. Từ một gã si tình, yêu chiều người yêu anh trở nên ghen tuông một cách mù quáng.
Anh phong tỏa mọi mối quan hệ của tôi, anh bảo “đàn bà lấy chồng rồi thì phải khác”. Cứ lần nào trong máy điện thoại của tôi có tin nhắn của bất cứ ai khả nghi là anh cũng gặng hỏi, tra khảo.
Thậm chí, một lần gia đình anh tổ chức ăn mừng để đón tiếp một người anh họ từ nước ngoài về Việt Nam chơi. Sau ngày hôm đó, anh mặt mày sưng sỉa và gọi tôi là đàn bà lăng loàn. Hỏi ra, tôi thảng thốt khi anh bảo anh thấy tôi “đĩ thõa” khi ngồi cạnh và đưa tình với anh họ của anh. Lúc đó tôi chỉ muốn bổ đầu của anh ra xem anh nghĩ gì.
Mặc tôi giải thích, anh vẫn nằng nặc bảo “tôi nhìn thấy rõ ràng cô có những ánh mắt lạ dành cho người kia”. Tôi thề thốt đủ kiểu nhưng anh kiên quyết không nghe.
Rồi anh bắt tôi phải cho pass mail cá nhân để anh tự tiện vào những hòm mail của tôi kiểm tra. Anh bắt gặp được mail của tôi gửi cho Hiếu mấy năm trước và càng lồng lộn lên ghen bóng gió.
Tôi biết, có yêu thì người ta mới ghen nhưng trước sự quá đà của anh, tôi cũng khuyên nhủ và bảo: “Nếu anh cảm thấy quá khó khăn để đặt lòng tin vào vợ, chúng ta có thể ly hôn mà”.
Những lúc như thế anh xuống nước và thú nhận: “Có thể vì kém tuổi em nên anh có gì đó hơi tự ti”. Nhưng chỉ được vài hôm, anh chẳng thay đổi gì, vẫn ghen bóng gió.
Sức chịu đựng của tôi lên đến đỉnh điểm khi mỗi ngày đi làm về, anh bắt tôi “trả bài”. Anh bảo “Phải sex thường xuyên anh mới biết vợ có chung thủy hay không?!”.
Dù tôi mệt mỏi tới đâu, căng thẳng trong công việc hay sức khỏe không ổn, anh vẫn quyết không tha cho tôi. Ngày ngày về nhà trong sự mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần khiến tôi chán nản, ngày càng thất vọng về cuộc hôn nhân của mình.
Mới cưới mà tôi héo hon từng ngày. Bạn bè hỏi tôi tại sao lại xuống mã nhanh. Tôi chẳng dám kể lể gì chỉ nói dối là đêm nào cũng bị mất ngủ.
Tôi thất vọng hoàn toàn về 2 người đàn ông tôi đã gặp. Từ hai người đàn ông của mình, chung quy tôi thấy họ đúng là những “sinh vật” tự ti, yếu kém và thật đáng sợ.
Tôi chẳng hiểu mình sẽ chịu đựng được cuộc hôn nhân này đến bao giờ? Có lẽ ế sẽ hay hơn rất nhiều là quáng quàng cưới một người như chồng tôi.
Theo VNE
Dại dột phút hận tình, trở thành người "có H."
Với tôi, việc người yêu mình đột nhiên nói lời chia tay và kết hôn với một cô gái khác giàu có hơn, xinh đẹp hơn là một cú sốc quá lớn. Tôi đã chửi bới, thóa mạ anh, thậm chí, khóc lóc và cầu xin nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định.
Tuyệt vọng, tôi chạy như bay ra đường, người yêu tôi chạy với theo nhưng không kịp. Khi nhìn thấy 20 cuộc gọi nhỡ trong điện thoại di động, tôi đã mỉm cười đắc thắng. Tôi biết trong thâm tâm, anh vẫn còn yêu tôi. Nhưng vì cô gái kia quá đẹp và giàu có, anh bỏ rơi tôi không thương tiếc. Ý muốn phải dằn vặt bản thân để cho anh hối hận trỗi dậy mãnh liệt hơn bao giờ hết, tôi tấp ngay vào một quán bar ở cuối phố.
Không khí náo nhiệt của vũ trường vẫn không làm tôi vui lên tí nào. Tôi ngồi một mình ở quầy bar, uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Đến ly thứ 6 thì có một gã trạc 30 tuổi đến ngồi cùng. Sau một vài câu hỏi xã giao, gã đưa tôi ra khỏi quán bar ồn ào đó. Khi ấy, tôi đã khá say, nhưng vẫn nhớ rõ mồn một là mình vào taxi và đến khách sạn cùng gã.
Sau đêm đó, tôi tưởng mình đã vượt qua mọi chuyện. Nhưng không phải thế! Tôi vẫn cảm thấy nỗi đau bị phụ tình gặm nhấm mình từng giây từng phút. Và tôi chỉ muốn được ngủ một giấc thật dài để quên hết tất cả.
Tôi nhắn tin cho anh, nói với anh là tôi đã ngủ với một người đàn ông xa lạ, anh cứ việc đi lấy vợ và không cần phải lo lắng gì cho tôi nữa, tôi đã quên hết tất cả rồi. Tôi đợi mãi nhưng vẫn không thấy tin nhắn trả lời của anh. Một tháng sau, tôi chứng kiến anh cười viên mãn trong một đám cưới linh đình.
Đến nước này, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng vào việc anh sẽ quay lại với tôi. Tôi chuyển đến một thành phố khác, xin một công việc khác và bắt đầu sống một cuộc sống khác. Lúc ấy, tôi vẫn còn rất buồn, nhưng không hiểu sao, nỗi buồn ấy lại biến thành động lực, giúp tôi hoàn thành được nhiều việc. Và thực sự, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có một khởi đầu mới, sẽ làm cho anh hối hận vì đã dám bỏ rơi một cô gái tốt như tôi.
Một năm trôi qua, tôi gặp và quen một người đàn ông khác tên là M., M. đối xử rất tốt với tôi và giúp tôi khá nhiều chuyện. Đến lúc này, tôi cũng đã nguôi ngoai chuyện cũ và có ý định yêu đương trở lại. Thế nên, khi M. ngỏ lời yêu, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Sáu tháng sau, chúng tôi quyết định sẽ đi đến hôn nhân. Nhưng đến lần thứ hai, tôi vẫn không thể chạm tay vào hạnh phúc. Trong một lần đi khám sức khỏe tổng quát trước khi kết hôn, tôi phát hiện ra mình bị nhiễm AIDS.
Cầm tờ xét nghiệm trên tay, tôi không thể tin nổi đây lại là sự thật. Tôi đã khóc rất nhiều và yêu cầu các bác sỹ kiểm tra lại. Nhưng đó không phải là một cơn mơ. Những gì tôi đang phải đối mặt đều là sự thật. Vị bác sỹ tỏ vẻ thông cảm, hỏi tôi gần đây có tiêm chích hay sử dụng ma túy gì không? Có quan hệ tình dục mà không dùng biện pháp an toàn không? Và còn nhiều điều khác nữa... nhưng tôi chỉ lắc đầu như một cái máy. Sự thật này quá phũ phàng đối với tôi.
Khi đã trấn tĩnh lại, tôi mới thấy giật mình. Nguy cơ nhiễm bệnh duy nhất chỉ có thể là cái đêm tôi ngủ với người đàn ông lạ mặt ấy. Bởi tôi nhớ mang máng là mình đã không còn đủ tỉnh táo để yêu cầu gã đó dùng bao cao su. Càng nghĩ, tôi càng thấy chắc chắn. Và càng chắc chắn bao nhiêu, tôi lại càng đau khổ bấy nhiêu, bởi chỉ trong một giây phút nông nổi, tôi đã tự hủy hoại đời mình.
Tôi hủy đám cưới không một lời giải thích. Sau khi đã trốn đi một nơi thật xa, tôi nhắn tin cho cả hai người đàn ông tôi đã từng yêu, bảo họ đi làm các xét nghiệm cần thiết. Thực ra, tôi linh cảm họ sẽ khó có thể mắc bệnh, nhưng dù sao, tôi cũng phải chắc chắn được điều này. M. hiểu tất cả, đòi tôi trở về để nói chuyện. Còn anh, người đàn ông tôi đã từng yêu tha thiết đến nỗi phải hành động dại dột lại thốt lên: "Ơn trời! May mà anh vẫn có kết quả âm tính".
Với tôi, sự vô tâm của người đàn ông đó không thể làm tôi buồn thêm, bởi nỗi tuyệt vọng trong tôi giờ đã đạt đến điểm cùng cực. Tôi giam mình trong phòng, không ăn uống, chỉ khóc và khóc. Giờ đây, tương lai dường như đã khép chặt lại đối với tôi.
Giá như tôi có thể quay ngược lại thời gian, tôi sẽ không hành động ngu ngốc và thiếu thận trọng như thế nữa. Nhưng, đã quá muộn.
Theo Phụ nữ
Anh sẽ yêu em, khi em biết yêu bản thân mình! Em nói "em yêu anh nhiều hơn chính bản thân mình". Anh cảm động nhưng anh không cần thế. Anh sẽ yêu em nếu em biết yêu bản thân mình nhiều hơn. Anh còn nhớ anh bị em chinh phục bởi chính sự mạnh mẽ và can trường trong con người em. Em là cô gái gặp nhiều thiệt thòi trong cuộc sống....