Tôi muốn thoát khỏi sự đau khổ khi bị đồng nghiệp lừa tình
Xin đươc đi thăng vao vân đê, tôi là cô gai co tinh cach vui ve, nho nhăn, ngoai hinh ưa nhin, hoa nha, công viêc ôn đinh mưc lương khá.
Tôi không con nho đê noi chuyên thich hay không thich môt ngươi nưa. Tôi đa trải qua một vai môi tinh, đang yêu co, lang man co, giơ băt đâu môt môi tinh co thê noi la muôn chăc chăn đê kêt hôn thi găp vân đê. Tôi quen anh cách đây 3 thang, hai người la đông nghiêp cung bô phân. Noi thêm, tôi đa lam ơ đây đươc vài năm rôi, tuy co găp anh xa giao nhưng it tiêp xuc, chi biêt cac đông nghiêp khen anh rât nhiêu, la ngươi co trach nhiêm công viêc, luôn đươc moi ngươi yêu mên, tôi cung cam mên vi anh rât quan tâm va giup đơ moi ngươi. Cho đên khi tôi đươc điêu chuyên đên lam chung vơi anh, chung tôi đa quen nhau. Cả hai đã trải qua nhưng cung bâc cua cam xuc, tư hanh phuc va nhưng kỷ niêm bên nhau, thế mà giơ đây trong tôi la nhưng uât hân khôn cung.
Cach đây 2 tuân tôi găp chi nhân sư trong công ty, chi la ban cung quê vơi tôi. Khi tôi va chi đang ăn cơm trưa thi anh đi ngang qua chao hoi. Thât sư khi quen nhau chung tôi không đê cho moi ngươi biêt, bơi vi ơ công ty quy đinh không cho nhân viên quen nhau. Tôi nghe chi noi răng anh ây la môt ngươi tôt (tôi mỉm cươi) va co trach nhiêm vơi gia đinh. Anh kêt hôn năm 20 tuôi, vơ nho hơn 4 tuôi, đa co 2 con, giơ vơ anh mang thai đưa thư 3 đươc 2 thang rôi. Chi biêt la bơi vi anh co lên hoi chê đô thai san cho chông nêu vơ không đi lam va không đong bảo hiểm. Tôi như chêt lăng khi biêt ngươi minh yêu bao thang qua la môt ngươi đan ông đa co gia đinh. Anh ta luôn miêng noi yêu tôi, tôi la tât ca nhưng gi anh ta co. Thât sư luc chi noi tôi im lăng nhưng trong long đây nhưng giông bao.
Tôi trơ vê nha, xin công ty nghi phep vai ngay. Tôi chưa bao giơ nghi minh vao tinh huông nay, chưa bao giơ nghi minh la cô gai đi quen vơi chông ngươi ta. Ba me tôi ma biêt đươc chăc không đê tôi sông mât. Gia đinh tôi rât nghiêm khăc, đăc biêt tôi là ngươi co đao nưa. Anh ta gọi điện cho tôi, tôi giận và chửi anh ta là đồ dối trá, Sở Khanh, co vơ vân đi tan tinh ngươi khac, lam ơn biên mât khoi cuôc sông cua tôi. Anh ta khóc và năn nỉ tôi, nói là yêu tôi thật lòng, se lam tât ca vi tôi dâu tôi muôn anh phai chêt. Cách đây 3 năm rôi ngươi anh ta đê y luôn la tôi, tư khi găp tôi anh ta không con la chinh minh nưa. Anh ta nói cưới vợ chỉ vì lỡ làm cô ấy mang bầu.
Tôi uât hân lắm, nhưng bản thân yêu anh ta nhiều nên giờ cũng thất vọng quá. Tôi lai xin chuyên vê bô phân lam viêc cu đê tranh tiêp xuc vơi anh ta. Tôi chăn mang xa hôi va cac tai khoan khac. Thât chât tôi rât muôn công ty biêt bô măt cua anh ta (nêu biêt chăc chăn anh ta không thê lam viêc đươc nưa, nhưng còn vợ anh ta đang mang thai sẽ như thế nào đây). Tôi thấy bản thân cũng có lỗi dù mình không làm gì sai.
Tuy chuyên bô phân khac không lam chung nhưng chúng tôi vân găp nhau ơ công ty, tôi không thê chiu đưng nổi, căm hân anh ta lắm, không muôn nhin thây mặt. Thât ra tôi co ve cưng răn như vây nhưng lai rât mêm yêu, vì thế tôi cang đau khô. Tôi đa tư tat vao măt minh vi quá ngu ngôc khi tin vao tinh yêu, nhưng không thê nao thoat khoi đau khô va dăn văt, co le la thât tinh đung không? Tôi đã đi du lịch cung ban be, ra ngoai nhiêu hơn, đi chơi và mua sắm, những việc trước đây tôi rất thích để quên đi chuyện bị lừa dối, thế nhưng về đến nhà tôi lại thấy buồn. Xin được chia sẻ.
Theo VNE
Mỗi người có một cái nhà riêng
Bây giờ, mỗi ngày đi qua nhau trong trường, hai đứa cười chào bình thường, như đồng nghiệp chào đồng nghiệp, lịch sự, hòa nhã đúng chất xã giao cho phải phép. Hết yêu, nhưng đâu có hận oán gì nhau. Vẫn nhà ai nấy ở, chuyện nhà ai người nấy tự lo, em ai người nấy tự thương, thoải mái.
ảnh minh họa
1. Hẹn lúc năm giờ chiều có mặt ở nhà Ánh, nhưng vừa ăn trưa xong, Liêm đã vội vã dắt xe đi.
Video đang HOT
Thì đi qua nhà Ánh chứ đi đâu.
Ánh dặn Liêm đừng gặp đâu mua đó dọc đường, mà phải chịu khó mất công chạy xe vòng vèo một chút để ra phố vịt quay mua con vịt to nhất, đừng quên mấy ổ bánh mì mới ra lò tại chỗ nhé. Xong rồi đem qua đây, hai đứa mình cùng chuẩn bị mới kịp, còn lặt rửa một đống rau, lột bưởi, róc mía, hầm canh xương, còn làm cơm chiên ngũ sắc.
Chủ nhật, nhưng Ánh còn bận hơn ngày thường. Sáng mai, thứ hai chào cờ đầu tuần kết hợp giới thiệu Đội công tác xã hội của Đoàn, phải có mấy tiết mục hát múa nhảy nhót sôi động cho hấp dẫn, tụi học sinh mới thích tham gia. Là trợ lí thanh niên nên Ánh cũng lên hát cho có khí thế nữa, mà chưa thuộc hết lời. Hiểu chứ?
Hôm nay, Ánh mời mấy đồng nghiệp chơi thân ăn tân gia để mọi người cùng niềm vui Ánh có nhà. Sau mười năm ở xóm trọ xô bồ, rồi tiến lên nhà lầu cho thuê phòng có lối đi riêng, Ánh đã mua trả góp được một căn hộ chung cư mười bốn tầng.
Đây là loại nhà ở xã hội, rẻ tiền, diện tích trên bốn mươi mét vuông chút xíu, bếp chật, phòng khách nhỏ, chỉ có một phòng ngủ. Căn hộ mới sáng trưng, thoáng mát với rất nhiều gió lùa, tầm nhìn ngoài ban công đẹp, toàn màu xanh cây cối đồng ruộng. Vì lẽ khu chung cư này ở tận vùng ven thành phố, từ nhà đến trường mất năm mươi lăm phút chạy xe, nếu không tính vô số thời gian bị kẹt xe, tắc đường.
Ánh ở chung căn hộ này với đứa em gái mới vào năm thứ nhất, ngành bác sĩ thú y. Ánh lãnh lương giáo viên, lại thêm phụ cấp chức vụ, nên nhận phần nuôi em ăn học, đỡ đần cho cha mẹ, chừng nào nó ra trường rồi tính.
Thì tính chuyện gia đình con cái với Liêm đó.
Sau một thời gian giấu diếm không dài, Ánh với Liêm đã công khai yêu nhau nửa năm nay rồi. Ảnh đại diện trên phây búc của Liêm đã thay bằng hình chụp cái mặt hai đứa đang chu môi, liếc mắt đưa tình với nhau.
Trong trường, Ban Giám hiệu, công đoàn, phòng hành chánh, phòng y tế, thư viện, các tổ chuyên môn biết hết rồi, ngay cả nhân viên bán căng tin cũng biết luôn. Mấy ông sồn sồn thích tỏ ra ta đây hào hoa, phong nhã suốt ngày tán tỉnh, đùa cợt chớt nhả anh yêu, em yêu với Ánh cũng đã im tiếng hết rồi.
Mấy cô, mấy chị thì gặp mặt là cứ hỏi mãi một câu thay cho lời chào "Chừng nào đám cưới?". Hỏi theo thói quen vậy thôi, ai cũng biết Ánh còn vướng bận đứa em này. Ngành học của nó không bình thường bốn năm như người ta, mà phải tới năm năm mới tốt nghiệp.
2.Liêm cũng vậy.
Căn hộ chung cư đang xây cất của Liêm gần trung tâm thành phố hơn, đắt tiền hơn nhà Ánh gấp mấy lần, có tới hai phòng ngủ. Chưa nhận bàn giao nhà, Liêm đã sắp xếp mình sẽ ở phòng ngủ chính, còn phòng phụ, nhỏ hơn, bên trong không có nhà vệ sinh, để cho đứa em gái ở tạm, nó sắp lấy chồng. Liêm dọn về nhà mới được một tháng, cũng là một tháng bận tối mắt tối mũi tổ chức đám cưới cho em gái.
Nghĩ tới chuyện để đứa em mới lấy chồng phải đi mướn nhà trọ xập xệ, trong khi nhà mình hai phòng tắm, thừa chỗ ngủ, Liêm thấy mắt mũi cay cay nghẹn ngào như xem phim gặp cảnh người ta chia ly, đoàn tụ. Thôi thì cứ để vợ chồng nó ở tạm ít lâu với mình cho yên tâm, mà cũng giúp tụi nó đỡ hao hụt phần nào số vốn liếng ít ỏi. Mình đã lấy vợ đâu mà sợ chuyện chị dâu em chồng không hòa hợp rồi đụng chạm, mích lòng? Ánh vẫn đang làm chủ hộ ở nhà của Ánh kia mà, Ánh vẫn ngày ngày đi về, tắm rửa, ăn ngủ tại nhà của Ánh như bình thường.
Ánh chỉ sang nhà Liêm đúng một lần. Là cái hôm Liêm làm bữa tiệc tân gia nhỏ gọn với mấy đồng nghiệp lần trước từng tới ăn mừng nhà mới của Ánh. Bữa đó, nhỏ em của Liêm bận đi phát thiệp mời đám cưới, Liêm có lớp dạy thêm không cho nghỉ được, nên Ánh thay mặt chủ nhà đón khách cho đúng hẹn.
Nhìn Ánh loay hoay mở khóa cửa, mọi người phì cười trêu chọc. Mở cửa nhà Liêm có khó hơn mở cửa trái tim của Liêm không hả Ánh.
Ánh quay mặt vào cánh cửa, nhếch mép cười một mình, trong bụng nghĩ thầm, chuyện riêng tư nội bộ của hai đứa nói ra cũng chẳng làm gì.
Liêm hơn Ánh một tuổi tính theo năm sinh, còn tính theo tháng thì chỉ lớn hơn có bốn tháng mười ngày. Hai đứa đứng gần nhau sẽ nhìn thấy rõ ràng Liêm thấp hơn,cỡ chừng hai đốt ngón tay, dù Ánh đang xỏ giày bệt hay bỏ dép đi chân đất. Liêm thích Ánh trước, lâu rồi, từ ngày hai đứa còn sinh hoạt Đoàn. Ánh chỉ bắt đầu chấp nhận những lời nói ân cần ngọt ngào, những cử chỉ, thái độ quan tâm, quyến luyến của Liêm cũng rất lâu về sau, sau khi "người trong mộng" của Ánh đưa bạn gái đi du lịch hè chung với cả trường.
Bây giờ hai đứa yêu nhau, hai đứa đều sắm nhà riêng, mọi người lại băn khoăn, thắc mắc.
"Lấy nhau rồi, ai sẽ ở nhà ai? Chẳng lẽ, nhà ai nấy ở? Ăn uống, ngủ nghê thế nào?". Người đoán mò "Chắc Ánh sẽ bán nhà". Người nói chắc nịch, y như chuyện đã xảy ra rồi vậy "Thì Ánh dọn qua ở nhà Liêm. Nhà Ánh cho thuê, lấy tiền xài thêm. Khỏe re!".
Mọi người có nói gì gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là người ngoài cuộc. Ánh bán nhà, cho thuê nhà thì em Ánh ở đâu? Nó còn đi học mấy năm nữa mà. Đương nhiên, nếu cưới nhau rồi, Ánh sẽ ở nhà Liêm, ngủ chung với Liêm trong cái phòng lớn có phòng vệ sinh, bồn tắm đứng.
Nhà Liêm có hai phòng ngủ, nhưng hai vợ chồng sẽ không ai có được phòng riêng (như Tây) cả. Đứa em của Liêm lấy chồng hồi đó, bây giờ sắp sinh con và đã li dị. Giống như Ánh, Liêm cũng nuôi em ăn học. Con nhỏ này không thích học, chỉ thích yêu đương, lại còn quyết chí lấy cho bằng được "cái thằng" mà gia đình không đồng ý. Nó dại nên nó khổ, nhưng người thân trong nhà làm sao bỏ mặc nó cho đành? Liêm tiếp tục nuôi em, nuôi cả đứa cháu sơ sinh, chờ con nó cứng cáp rồi tính.
Vậy đó. Ánh có đứa em chờ ngày học xong rồi tính. Liêm có đứa em chờ ngày con nó lớn rồi tính.
Trong khi chờ đợi, hai đứa tiếp tục làm lụng, nuôi em.
Trong khi hai đứa chờ đợi nhau hoàn thành nhiệm vụ người anh, người chị, đặc thù giới tính đã không chờ Ánh.
Liêm bàn tới "Thôi kệ, cứ đám cưới đại cho rồi, cho sớm để còn kịp tuổi sinh đẻ. Phụ nữ lớn tuổi có bầu gặp nhiều nguy cơ đáng sợ lắm". Ánh bàn lui "Đứa nào cũng nặng gánh gia đình riêng. Sợ lấy nhau rồi suốt ngày cắng đắng, bất hòa vì cứ mạnh ai nấy lo cho em, cho cháu mà lơ là, bỏ mặc vợ, chồng của mình. Mà nếu cả hai cùng chung sức lo cho mấy đứa em một lượt thì sớm muộn gì cũng ngán, cũng chán nhau thôi".
Biết tính sao giờ? Phần Liêm ít khó xử hơn. Em gái sau vấp ngã đã chịu nhận mình nông nổi, thiếu chín chắn. Nhưng dù nó có ẵm con đi chỗ khác, có công ăn việc làm ổn định, thề hứa từ nay không ăn bám ở nhờ anh nó nữa, thì anh nó vẫn sống một mình trong căn nhà có hai phòng ngủ, vẫn chưa thể lấy được vợ. Bởi lẽ,người vợ chưa được cưới ấy, trong vòng bốn năm sắp tới đây, vẫn đang chăm chú bảo bọc một đứa em cần ăn học nên người.
3. Bởi vậy, Liêm quyết định mở lời trước.
Lúc nói, giọng Liêm nghẹn ngào như khóc. Tụi mình thôi đi. Chia tay cho xong. Chuyện này cũng đâu có gì ồn ào, đâu có gì thay đổi. Vẫn nhà ai nấy ở, chuyện nhà ai người nấy tự lo, em ai người nấy tự thương, thoải mái. Ánh ngồi trước mặt nói "ừ cũng được" mà tránh không nhìn vào mắt Liêm.
Ai hỏi Liêm tại sao chia tay, Liêm cười xa vắng "Tại vướng quá. Tại đuối quá".
Bây giờ, mỗi ngày đi qua nhau trong trường, hai đứa cười chào bình thường, như đồng nghiệp chào đồng nghiệp, lịch sự, hòa nhã đúng chất xã giao cho phải phép. Hết yêu, nhưng đâu có hận oán gì nhau. Đâu có ai đóng vai kẻ xấu làm ai đau lòng. Đâu có ai đóng vai người bị hại, bị phụ bạc, ruồng bỏ. Biết vậy, nên mọi người chung quanh cũng cố gắng tế nhị, không ai trách móc hay góp ý cho Liêm hoặc Ánh "Tụi nó thật sự không đứa nào có lỗi". Họ giữ im lặng với mong muốn cả hai người sẽ nhanh chóng tìm được người yêu mới.
Hiện giờ, Liêm chưa tìm được ai. Trong trường này, mấy cô giáo gần như có chồng hết rồi. Số độc thân còn lại thì đáng tuổi chị, cô, dì của Liêm. Mọi người an ủi "Đừng nản chí. Năm nay chưa có cô giáo mới thì năm sau, sau nữa".
Nghe đồn, Ánh có nói riêng với vài người rất thân "Cùng lắm thì lấy cháu thay con". Có vẻ, Ánh đã quyết định chắc chắn khi nói như vậy. Trai chưa vợ trong trường có tới hàng chục, mỗi năm mỗi tăng lên, nhưng toàn loại trẻ măng, mới ra trường, nói chuyện với Ánh đều lễ phép chị chị, em em.
Cũng có hai, ba ông giáo đã đứng tuổi, tính theo vai vế trong gia đình cũng thuộc hàng chú, bác. Mấy ông này chưa lấy vợ lần nào. Nhưng họ thẳng thắn tuyên bố nếu lấy vợ, chỉ lấy người đẻ được con cho họ thôi.
Ánh vẫn đẹp, dễ thương, khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Nhưng Ánh đã đi qua rồi thời hoàng kim của độ tuổi mà các nhà khoa học khuyên là lí tưởng để sinh con đẻ cái.
Theo GDTĐ
Chồng tuyên bố phá sản, bồ hét toáng lên còn vợ vội cúp máy: 'Đợi chút em đang bận'. Vài tiếng sau.. Bình lấy Hà đến giờ đã được 10 năm. Cả 2 nay đều đã là người trưởng thành, thành công với sự nghiệp của riêng mình. Theo phân công của tập đoàn, Bình vào miền Nam nhận công tác còn vợ con vẫn ở Bắc. Thời gian đầu, 2 vợ chồng vẫn rất mặn nồng. Nhưng rồi xa mặt cách lòng, các cuộc...