Tôi muốn sống cho bản thân mình
Tôi muốn li dị, muốn thoát khỏi cái ngục tù này để có thể sống cho bản thân mình.
Tôi lấy chồng năm 20 tuổi. Hồi ấy anh mới đi xuất khẩu lao động ở Đức về, giàu có, đẹp trai, phong độ, ga lăng. Bọn con gái trong xóm lúc đó đều chết mê chết mệt anh. Nhưng anh lại để ý đến tôi, một đứa con gái gầy còm, xấu xí, bán đồ khô ở chợ. Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao khi ấy anh lại chọn tôi, trong khi anh hoàn toàn có điều kiện đến với một người con gái tốt hơn tôi nhiều.
Tôi hỏi, anh bảo anh thích tôi, yêu tôi ở tính cần cù, chịu khó, sự dịu dàng, e lệ của tôi.
Sống với nhau 11 năm, có 2 mặt con, cuộc sống tuy có lúc vất vả nhưng có lẽ còn hạnh phúc hơn bây giờ.
Đi nước ngoài về anh có tiết kiệm được một khoản tiền kha khá, nhưng do đầu tư làm ăn thua lỗ nên mất hết. Vợ chồng chúng tôi phải bắt đầu lại từ con số không.
Chúng tôi cố gắng tiết kiệm, vay mượn, cuối cùng mở được một quán cafe. Sau thời gian đầu chật vật, quán cũng đi vào ổn định, nhà bố chồng tôi cho lại ở ngay mặt phố nên khá đông khách. Chúng tôi không còn phải lo về vấn đề kinh tế nữa.
Nhưng khi có tiền rồi, con người ta dễ nảy sinh nhiều tật xấu. Chồng tôi bắt đầu lơ là việc kinh doanh, phó mặc quán cho tôi để đi đầu tư làm ăn bên ngoài. Thời gian anh ở nhà với vợ con ngày càng ít. Tôi có hỏi anh cũng chẳng nói gì. Rồi tôi phát hiện ra anh ngoại tình. Tôi thực sự rất buồn, đau khổ, nhưng vì hai con, tôi cố gắng giữ gìn cái gia đình nhỏ bé của mình. Tôi tìm mọi cách để anh quay về. Mềm mỏng có, cứng rắn có, nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy.
Video đang HOT
Tôi muốn li dị, muốn thoát khỏi cái ngục tù này (Ảnh minh họa)
Quán ngày một đông khách, một mình tôi vừa quản lý, vừa chăm con, lại bị anh phản bội nên tôi bị stress nặng. Đúng vào lúc tôi thấy yếu đuối, kiệt sức nhất thì người đó xuất hiện. Anh đã an ủi, động viên tôi rất nhiều. Anh như tiếp cho tôi thêm sức mạnh để chống chọi với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng lý trí của tôi không cho phép tôi được đi quá giới hạn. Anh cũng hiểu và chỉ ở bên tôi như một người bạn thân thiết. Nhiều lúc tôi nghĩ, hay là mình cứ giả vờ cặp kè với anh để cho chồng tôi ghen rồi quay lại. Nhưng đó chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi mà thôi. Tôi vẫn cố gắng cải thiện mối quan hệ trong gia đình với hy vọng chồng tôi sẽ nhận ra sai lầm và quay về với vợ con.
Dạo này có vẻ công việc làm ăn của chồng tôi không tốt nên anh về nhà luôn trong tình trạng say xỉn. Rồi không hiểu ai đặt điều nói xấu tôi với anh, bảo tôi ngoại tình với người đàn ông khác, thế là tối khuya đêm hôm trước, anh về nhà, người nồng nặc mùi rượu, vừa bước vào cửa đã lớn tiếng với tôi, mắng chửi tôi là con đàn bà mất nết, thậm chí còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi trước mặt các con. Hai đứa con của tôi sợ hãi, khóc thét lên khi nhìn thấy bố đánh mẹ. Đêm đó tôi phải cầu cứu người thân.
Giờ tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, không còn sức để tiếp tục duy trì cuộc sống hôn nhân như địa ngục này nữa. Tôi muốn li dị, muốn thoát khỏi cái ngục tù này để có thể sống cho chính bản thân mình. Nhưng mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại thấy đau lòng. Bố mẹ li hôn chỉ có con cái là khổ nhất, nhưng cứ kéo dài tình trạng này, con tôi cũng không thể hạnh phúc hơn khi mà mỗi ngày đều phải chứng kiến cảnh bố mẹ nó cãi vã, đánh đập nhau.
Tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
"Mẹ đã nâng con dậy"...
Với tôi, mẹ là nguồn yêu thương dạt dào nhất!
Thuở thiếu thời, những bài học đầu tiên cô dạy đã là hiếu thảo với cha mẹ. Và quả thực chỉ mới thế thôi, vì còn nhỏ dại lắm những suy nghĩ về "công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy". Còn giờ đây, khi nhận ra mọi sức mạnh trên đời đều bắt nguồn từ tình cảm gia đình mà đặc biệt là tình mẫu tử của mẹ, tôi đã tự bước đi trên đường đời và rời xa những người yêu quý nhất.
Với tôi, mẹ là nguồn yêu thương dạt dào nhất! Ngày tôi chào đời đâu biết đến những hạnh phúc của mẹ trong nụ cười tôi sẽ khôn lớn ra sao. Mẹ đặc biệt dành cho tôi tình yêu nồng nàn nhất trong ba chị em trong gia đình. Có thể tôi là đứa út, cũng có thể tôi là nụ cười sau cùng của mẹ. Tôi biết điều đó, chỉ khi đã khôn lớn.
Và giờ thì tự mình thoát ly một nơi xa gia đình và bè bạn thân thiết, tôi không biết những lời ru của mẹ khi xưa có còn vẳng bên tai cùng tôi tiến bước. Vì đến bây giờ, chỉ có lời mẹ ru khiến tôi ấn tượng về mẹ nhất. Ở nơi xa xôi ấy, mẹ có biết chăng những bước chân chập chững mẹ dắt tay ngày nào khiến nụ cười rơi theo giọt nước mắt đã khôn lớn và vững vàng hơn rất nhiều rồi.
Những ngày tháng xa gia đình vào thành phố khác lập nghiệp, tự bản thân tôi nghĩ khá nhiều về ước vọng của mẹ, của ba và các chị. Nếu tôi còn ở lại và đâu đó bên những lời mắng của ba, những lời khuyên răn của các chị, có lẽ tôi sẽ mãi không biết đến những tình cảm thân yêu mọi người dành cho mình. Cơ hội và là thách thức ở phía trước đã kéo tôi thật mau lẹ tới chân trời khám phá mới.
Giờ đây giữa chốn đô thành tất bật, giữa những vòng xoáy cuộc đời, tôi cần những người thân biết bao. Hình ảnh mẹ lại hiện về trong tâm trí và cùng đó là những lời hát nhẹ nhàng xua đi mệt mỏi vật chất và đỡ xuống khỏi vai những gánh nặng áp lực công việc. Lang thang đi vào tâm trí những khi ấy, có một ca khúc ngọt ngào luôn khiến tôi xúc động - một trong số những bài hát tôi yêu thích nhất: "Lời ru cho con" - Xuân Phương.
Thời mà các bà mẹ ru con bằng những câu ca dao, tục ngữ có lẽ đã dần trôi vào quên lãng. Bên cánh võng đưa, trong tiếng gà le te gáy ngoài ngõ, cất lên trong ngôi nhà nào đó tiếng ầu ơ, giọng ví dầu của mẹ ru con - có còn không những hình ảnh ngày xưa. Nhưng ký ức về nó với những ai có mẹ, được mẹ hát ru vào giấc ngủ say nồng thì thật ấm áp và khó phai nhoà. Lời ru như gió mát giữa trưa hè oi bức, làm nụ cười em bé trong giấc ngủ thêm xinh.
Ai cũng có những người mẹ, và mẹ tôi chỉ có một trên đời (Ảnh minh họa)
Trời mùa đông, lời ru thêm đượm nồng tình mẹ, chở che cho con trước những lần trời rét buốt. Tất thảy dồn yêu thương và mong ước của mẹ vào trong lời ru. Chỉ có mẹ mới biết, những khắc khoải trông ngóng ngày con lớn, con trưởng thành sẽ đi đến suốt cuộc đời của con.
Mẹ thường về trong những giấc mơ tôi ướt. Có thể một ai đó nhớ mẹ vì sự chăm sóc thường xuyên đã lâu, nhớ mẹ vì hiểu ra đôi chân chưa vững nếu thiếu mẹ bên cạnh dẫn lối, chợt thấy yêu mẹ hơn trước phong ba cuộc đời mẹ đã từng trải qua để nuôi dạy ta khôn lớn. Tôi nhớ mẹ vì lâu rồi tôi không nhìn thấy Người, được Người ôm ấp và có thể chỉ là ăn một bữa cơm Người nấu.
Dù một mình bươn chải mọi điều cho riêng mình, bóng dáng mẹ không bao giờ phôi phai trong tôi. Có thể đến giờ tôi vẫn còn là một đứa trẻ yếu đuối khi xa mẹ từ quá sớm, có thể tôi thiếu đi một phần yêu thương sâu sắc thời ấu thơ mà cho đến hiện tại, tôi thấm thía và thấu hiểu cho lời hát "bao nhiêu giọt yêu thương đã chia hết rồi - lời ru xa rồi giấc mơ thơ ấu..."
Dẫu biết rằng tình mẹ thật mênh mông, nghĩa mẹ thật rộng lớn, tôi không biết tới chừng nào đáp đền công ơn sinh thành và dưỡng dục ấy. Chỉ biết rằng nếu mãi mang trong lòng những tri ân ấy, con người ta sẽ mãi lớn khôn trong bản thiện và biết yêu quý những gì cuộc sống ban tặng.
Tôi cũng giữ trong ký ức về những gì mẹ đã trao cho, không chỉ lời ru mà còn là những bài học cuộc sống. Mẹ đã dạy tôi nhiều điều mà không hề nói ra; luôn biết ơn cuộc đời tươi đẹp; sống hết mình cho những ngày mai; cho đi hết thảy yêu thương mình có; khó khăn vẫn biết mỉm cười; vì ngày mai nếu không có mẹ bên cạnh, những bước chuẩn bị mẹ dành cho đã khiến người ta lớn dần lên trong đời.
Hạnh phúc thay cho những ai có mẹ! Riêng tôi, nếu có ước muốn trở thành hiện thực trong cuộc đời này, tôi sẽ ước muốn mẹ ở bên và theo tôi một quãng đường đủ cho tôi kịp khôn lớn. Vì giờ đây tôi vẫn chỉ còn là một cậu bé vào đúng cái ngày mà mẹ rời xa cuộc đời này, dành lại sự sống cho chính tôi...
Hơn một lần nhìn lại, ai cũng có những người mẹ, và mẹ tôi chỉ có một trên đời...
..."Mẹ đã nâng con dậy"...
Theo VNE
Mất 6 năm mới cưới được nhau Thua cô gái tới 3 tuổi, trải qua 6 năm trời theo đuổi, nhiều lần bỏ cuộc, nhưng cuối cùng Anh Tuấn vẫn cưới được người mình yêu. Chuyện tình của Anh Tuấn - Vân Anh là tuyển tập những chuỗi ngày vất vả, khó khăn với biết bao thử thách. Dù chỉ cách nhau có vài số nhà nhưng chàng trai trẻ...