Tôi muốn mẹ ly hôn ba khi mình đi làm xa
Tôi như tấm bình phong, chỗ trú ẩn an toàn của mẹ mỗi lần ba gây sự. Bởi vậy, tôi sợ khi mình đi làm xa không ai can thiệp, ba sẽ hành động hung hăng dẫn đến chuyện không hay đối với mẹ…
Ngày lên máy bay càng gần, tôi càng thấy không yên tâm. Tôi muốn mẹ ly hôn ba thì tôi mới có thể an lòng đi làm ăn xa được. Ý nghĩ đó có vẻ ngược đời và bất hiếu nhưng có như thế, tôi sẽ không còn nỗi lo lắng vô hình nữa.
Năm nay ba mẹ tôi đã ngoài 60 tuổi, hai người kết hôn hơn 30 năm và có hai đứa con. Chị gái tôi đã có gia đình riêng và sống ở quê chồng cách nhà gần 50km. Bởi vậy, trong nhà chỉ có ba người ở cùng nhau.
Ba có thói quen kiếm chuyện, trút giận vô cớ đánh mẹ. (Ảnh minh họa)
Từ khi biết nhận thức tôi đã chứng kiến cảnh ba xô xát đánh mẹ diễn ra hàng ngày. Tất cả đều xuất phát từ tính gia trưởng đến vô lý của ba dù mẹ tôi không có lỗi gì.
Ba rất ít nói, xa lánh tất cả mọi người, kể cả anh em trong gia đình. Ba không giao tiếp với bất kì ai từ hàng xóm đến người quen biết thân sơ. Suốt ngày ông chỉ quanh quẩn trong phòng ngủ. Ba tôi trước đây từng làm giáo viên dạy thể dục.
Mọi việc trong gia đình đến các mối quan hệ giao tiếp bên ngoài đều do mẹ tôi đảm nhiệm. Vào dịp lễ, Tết, hiếm khi ông đi đâu ra khỏi nhà. Từ ngày ba về hưu, cuộc sống càng khép kín hơn, thậm chí ngày giỗ ông bà nội, ba cũng chẳng sang nhà chú thắp hương.
Video đang HOT
Mẹ đã nhờ nhiều người bạn đến khuyên ba nên tham gia vào các hoạt động xã hội cộng đồng, các tổ chức phù hợp với lứa tuổi nhưng đều không có kết quả. Nếu ba chỉ có như vậy thì không có gì đáng nói và khiến tôi lo lắng. Đằng này, ông có thói quen kiếm chuyện và trút giận vô cớ, đánh mẹ tôi.
Trong khi, mẹ tôi luôn chọn cách im lặng, không hề phản ứng lại. Có những việc hết sức bình thường hàng ngày, ông cũng tìm cách gây sự để đánh mẹ. Tôi còn nhớ, có lần máy bơm hư, mẹ kêu thợ về sửa. Họ mắc dây điện không theo ý ba, khi ba về thì thợ sửa đã đi. Ba chửi mắng mẹ rồi đánh tới tấp.
Có đợt ông bảo mình sẽ ăn chay, mẹ phải mua thức ăn nấu riêng cho ba. Mẹ nấu không ngon như ở quán, thế là ba cũng lôi mẹ ra đánh. Sống ở trong nhà, nửa đêm, không biết bao nhiêu lần tôi thức giấc vì tiếng la hét của mẹ. Không hiểu bực tức chuyện gì, đang ngủ, ba bật dậy cầm dao dí vào cổ mẹ dọa hại.
Lúc tôi học cấp ba, khi nào ba gây sự tôi cũng đứng ra can thiệp bảo vệ mẹ nên ông cũng hơi kiêng dè tôi. Nếu có tôi ở nhà, ông không dám gây gổ. Khi bị đánh, mẹ thường chạy đến chỗ tôi ngủ gọi : “Con cứu mẹ không ông ấy chém mất”. Tôi như tấm bình phong, chỗ trú ẩn an toàn của mẹ mỗi lần ba gây sự.
Tôi không yên tâm khi đi xa vì mẹ phải sống với một người hung hăng, bạo lực như ba. (Ảnh minh họa)
Hơn 30 năm qua, mẹ tôi nín nhịn cũng chỉ vì hai chị em tôi. Bởi thế, tôi không dám đi xa nhà, học xong cấp ba, tôi cũng học nghề tại thị xã rồi đi làm. Gần đây, vì công việc khó khăn nên tôi đã đăng ký đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc.
Tôi mới đi học tiếng ở Hà Nội mấy tháng mà ba đánh mẹ rất nhiều lần. Tôi sợ khi mình đi xa, không ai can thiệp, tính nóng nảy hung hăng của ba sẽ dễ dẫn đến chuyện không hay với mẹ.
Tôi thật sự muốn khuyên mẹ ly hôn ba và sống riêng, tôi sẽ chu cấp cho cả hai đầy đủ. Nhưng tôi biết, mẹ sẽ không chịu bởi mẹ luôn nghĩ “xấu chàng hổ thiếp” mà chịu đựng mấy chục năm.
Càng già ba càng không kiểm soát được hành động, lại càng nguy hiểm. Tôi tham khảo trên mạng thì những người có tính tình như ba tôi có dấu hiệu trầm cảm. Tôi rất muốn đưa ba đi khám và chữa trị nhưng không có tiền. Tôi cần đi làm một vài năm có tiền sẽ tính đến chuyện đó. Tuy nhiên, tôi có nỗi lo lắng vô hình khi mình ở xa, ở nhà chỉ có ba mẹ.
Trần Sơn
Theo phunuonline.com.vn
Vợ thú nhận đã làm chuyện đó với người đàn ông kém 4 tuổi
Khi vợ về nước chơi thì người kia ra đón ở sân bay, chiều đi chơi, tối đi bar với nhóm bạn rồi qua đêm với nhau.
Hình ảnh minh họa
Tôi 28 tuổi, vợ bằng tuổi, chúng tôi lấy nhau được 5 năm và đã có một cô con gái. Cả hai cùng xã, tôi học cùng em từ lớp 2 cho đến khi hai đứa thi đại học. Em nói thích tôi và chúng tôi gửi thư cho nhau sau mỗi ngày đi học về. Trong thời gian còn trên ghế nhà trường, chúng tôi nhiều lần bị gia đình ngăn cấm vì sợ ảnh hưởng đến việc học tập, chẳng ai biết chúng tôi đã đi quá giới hạn, chỉ nghĩ tình yêu nhắng nhít trẻ con.
Rồi cả hai cùng đỗ đại học, lên Hà Nội quấn quýt nhau như đôi sam. Em học cao đẳng và ra trường trước tôi một năm, bố mẹ ly hôn từ khi em còn nhỏ, em ở với ông bà nội. Tôi hiểu, thương em, muốn làm tất cả vì em, còn em không muốn rời tôi dù chỉ nửa bước. Mỗi lần gặp tôi, ở bên tôi là em lại khóc vì chuyện gia đình. Tôi muốn em có cuộc sống mới, gia đình mới nên cưới em khi còn là sinh viên năm thứ ba, lúc đó việc làm chưa có, còn ăn bám bố mẹ, con tôi lại sắp chào đời. Áp lực kinh tế khiến tôi bỏ học và dấn thân vào con đường cờ bạc lô đề để rồi gia đình vỡ nợ, em ở nhà chăm con, còn tôi đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài. Tôi càng yêu và thương em nhiều hơn.
2 năm trôi qua, vợ con tôi chẳng thiếu thốn gì, rồi em muốn sang cùng tôi, vợ chồng cùng làm kinh tế vài năm, kiếm ít vốn rồi về nước làm gì thì làm. Tôi lúc đầu không đồng ý, sợ em sang làm sẽ mệt, từ bé đến giờ em chưa phải làm công việc gì cả. Em cứ nài nỉ làm tôi đồng ý. Sau khi em sang, mỗi tháng chúng tôi cũng chỉ gặp nhau được một lần vì khoảng cách địa lý của vợ chồng khá xa, mọi chuyện diễn ra bình thường, chúng tôi vẫn quan tâm và nói chuyện với nhau hàng ngày.
2 năm tiếp theo, công ty tôi đang làm bị phá sản, tôi phải về nước. Tôi qua chơi và hỏi thăm gia đình, họ hàng mới biết dịp vừa rồi vợ về nước (tôi không về cùng) có dắt theo một người bạn thân là con trai, người đó cùng làm việc ở nước ngoài. Tôi nhớ lại một chuyện, tối hôm đầu tiên em đáp máy bay xuống, em nói với tôi không về nhà vội, muốn đi chơi với bạn bè đã. Tôi đồng ý với kế hoạch đó của em. Tôi yêu em 12 năm nên tin tưởng em và mỗi khi em đi đâu làm gì tôi đều ủng hộ, để em có cuộc sống thật thoải mái và vui vẻ, không gượng ép, gò bó.
Sau một thời gian tôi ở nhà tìm hiểu thì biết vợ thường xuyên gọi điện cho gã thanh niên kia, người đó đã về nước một thời gian, vợ tôi vẫn ở nước ngoài, họ xưng hô "anh em" dù vợ tôi hơn 4 tuổi. Đó là lần đầu tiên tôi ghen. Tôi gọi điện cho vợ, nói đã biết hết chuyện, muốn em nói sự thật, tôi sẽ tha thứ. Vợ nói đi làm bên nước ngoài vất vả, người thanh niên kia cùng công ty giúp đỡ nhiều thứ, tặng quà, quan tâm. Vợ làm được một năm thì người đó phải về nước nhưng đôi khi vẫn gửi đồ sang cho em, vì thế rất cảm động. Khi vợ về nước chơi thì thanh niên kia từ miền Trung ra Bắc đón em ở sân bay, chiều đi chơi, tối đi bar với nhóm bạn rồi qua đêm với nhau. Vợ nói chỉ ngủ với nhau một lần.
Vợ nói đến đây tôi thật sự sốc nặng, không nghĩ em là người như vậy. Em nói tôi rất tốt, người kia cũng vậy, nhiều khi em không biết đang yêu ai. Em đã lừa dối tôi một năm. Tôi làm bên nước ngoài 5 năm nhưng chưa bao giờ lừa dối em dù chỉ một lần. Tôi thương con, yêu em.
Một tháng trôi qua từ khi tôi nói sẽ tha thứ cho em. Tôi cũng sang chính công ty em đang làm việc để được gần em hơn, quan tâm em nhiều hơn, có điều không ngày nào tôi không nghĩ đến cảnh vợ mình ngủ cùng người đàn ông khác. Em đã cắt đứt liên lạc với người kia. Tôi cảm giác giờ bản thân hơi giả tạo, không muốn tha thứ cho em nhưng rồi lại nghĩ em làm vất vả nơi xứ người mà muốn bỏ qua chuyện này. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi muốn thoát khỏi những ý nghĩ về lỗi lầm vợ đã gây ra mà không được.
Lâm
Theo docbao.vn
Nghe lời chồng, em gái đòi bán căn nhà kỷ vật của ba mẹ để chia tài sản Tôi quá bất ngờ trước cách hành xử của em gái. Nuôi em khôn lớn tôi không tiếc thứ gì nhưng ngôi nhà là kỷ vật duy nhất ba mẹ để lại, là thứ không thể bán đi. Khi còn nhỏ, tôi từng có cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nhưng đến năm 15 tuổi, ba mẹ tôi ra đi đột ngột trong...