Tôi muốn ly hôn vì thái độ hỗn xược của vợ nhưng sợ không được quyền nuôi con
Giờ tôi chỉ muốn ly hôn nhưng lại sợ mất quyền nuôi con vì bé chỉ mới 22 tháng.
ảnh minh họa
Tôi 28 tuổi, vợ bằng tuổi, cưới vợ được hơn 3 năm, có bé gái gần 2 tuổi. Tôi đang góp vốn kinh doanh với anh trai từ lúc chưa lập gia đình. Tôi quen với vợ khi vừa ra trường, cô ấy đang học năm cuối, tuy thiếu thốn đủ thứ nhưng thấy ngày tháng trôi qua êm ả. Được một thời gian tôi nghỉ làm về kinh doanh thì cuộc sống có thể nói là tạm đầy đủ. Rồi cưới nhau năm 2014 và mọi chuyện cũng bắt đầu từ đó. Chắc do trước khi cưới tôi không tìm hiểu kỹ về tính cách của vợ và cả gia đình vợ nên mới vậy. Ngày cưới gia đình tôi ở miền Tây còn cô ấy ở miền Trung. Cha mẹ tôi tuy già yếu nhưng cũng ra tận nhà cô ấy để hỏi cưới.
Gia đình nhà tôi có thể nói là khá giả hơn nhà cô ấy. Điều đó tôi không quan tâm vì trước giờ tự lập hoàn toàn. Tôi chẳng quan tâm nhà cô ấy cho của hồi môn gì, nhiều hay ít, vợ thì ngược lại, so sánh xét nét từng chút một. Vậy là sau cưới vợ thường tỏ vẻ khinh thường người trong gia đình tôi, thường xuyên nói dòng họ nhà tôi ít học nên nói chuyện với cô ấy không hợp. Cô ấy chẳng cần quan tâm tới ai cả, còn tỏ thái độ hỗn láo với ba mẹ tôi. Ba mẹ tôi không chấp nhất gì cô ấy, ba mẹ ở dưới quê còn tôi ở Sài Gòn nên họ cũng bỏ qua. Nhiều lúc thấy ba mẹ mà tôi rơi nước mắt. Tôi kính trên nhường dưới với gia đình vợ nên ai cũng quý. Vợ không hợp với anh chị em trong nhà cũng vì tính “ta đây học cao” của cô ấy.
Video đang HOT
Cưới nhau được 2-3 tháng tôi có mở cho cô ấy một shop thời trang để khỏi đi làm xa và cô ấy cũng muốn thế. Nhưng ngày qua ngày, mâu thuẫn của chúng tôi trầm trọng hơn vì tính coi thường người khác của vợ. Cô ấy coi thường luôn cả công việc của tôi, bảo buôn bán không cần có học thức, nhiều lúc tôi nản vô cùng. Đỉnh điểm là lúc mẹ tôi lên Sài Gòn trị bệnh, mẹ ở nhà của anh tôi. Tôi lên thăm mẹ nhưng cô ấy tỏ vẻ không muốn tôi đi, tìm đủ mọi chuyện để ngăn cản. Cô ấy không một lời hỏi thăm mẹ khiến tôi thất vọng vô cùng. Sau khi mẹ về quê, tôi đã bỏ đi và cắt mọi liên lạc với vợ. Tôi để lại thư bảo vợ về quê đi, tôi cần có thời gian suy nghĩ lại.
Tôi đi được vài ngày vợ nhắn tin qua mạng xã hội, chửi tôi thậm tệ, bảo vô trách nhiệm. Vợ còn bảo với bạn bè rằng tôi làm ăn thua lỗ nên vậy chứ không phải vì cô ấy. Được hơn tuần vợ bắt đầu quay sang năn nỉ tôi, không được vợ quay sang nịnh bợ gia đình tôi để họ nói giúp. Hơn tháng sau tôi tha thứ cho vợ vì cha mẹ cô ấy đã vào tận Sài Gòn để xin lỗi gia đình tôi, ba mẹ tôi cũng bảo cho cô ấy cơ hội sửa chữa. Một năm tôi thấy cô ấy cũng khá hơn trước nên quyết định sinh em bé. Mọi chuyện lại bắt đầu như trước, vợ lại kiếm chuyện, cho rằng mẹ tôi chăm cô ấy không tốt, so bì với chị dâu tôi. Người nhà tôi gọi điện hỏi thăm nhưng cô ấy không bao giờ nghe máy, kể cả ba mẹ tôi.
Tôi mua đất xây nhà, hầu như toàn bộ là do tôi và gia đình tôi hỗ trợ. Bây giờ nhà cửa xong xuôi tôi có mọi thứ nhưng lại như mất tất cả. Gia đình tôi giờ lên Sài Gòn có việc cũng ngại đến nhà vì thái độ của vợ. Tôi chán nản vô cùng, nhiều lúc công việc cần đi công tác hay hội nghị gì tôi cũng không thể đi được, đi về là gây lộn. Vợ lấy cớ là con còn nhỏ, mình cô ấy trông không được. Nhiều lúc không giữ được bình tĩnh tôi đã đánh vợ, sau mỗi lần vậy cô ấy càng bướng hơn. Tôi chỉ sợ một lúc nào đó mình nóng quá mất khôn. Giờ tôi chỉ muốn ly hôn nhưng lại sợ mất quyền nuôi con vì bé chỉ mới 22 tháng. Tôi rất thương bé, mỗi lần muốn ly hôn thì nhìn vào mắt con tôi không nỡ. Tôi thật sự bế tắc, mong mọi người cho lời khuyên, nên chịu đựng vì con hay từ bỏ tất cả. Xin cảm ơn.
Theo Phununews
Tưởng là anh hùng nhưng thực ra anh chỉ là ác quỷ
Trong phút chốc tôi nghĩ rằng anh mới chính là người đàn ông của cuộc đời mình nhưng thực ra người anh hùng mà tôi nhầm tưởng lại chính là ác quỷ.
Tôi muốn bỏ chạy, muốn ly hôn khi nhận ra sự thật về người chồng mà tôi từng nghĩ là anh hùng (Ảnh minh họa)
Tối hôm đó tôi cùng bạn trai đi ăn ở một quán nhỏ ven đường thì có một đám thanh niên đầu tóc nhuộm xanh đỏ, ăn nói bỗ bã kéo vào quán. Họ rượu vào, lời ra thật khó nghe. Thấy vậy tôi liền giục bạn trai mau chóng đứng lên tránh chuyện phiền hà. Chưa dứt câu lâu thì một tên trong số đó say xỉn, thấy vẻ mặt sợ sệt của tôi, hắn liền dở trò sàm sỡ.
Bạn trai tôi thấy vậy liền ra tay nhưng đã bị một tên trong đó hạ gục. Thấy "trứng" không chọi nổi "đá" và cũng không quan tâm đến sự an nguy của tôi, bạn trai tôi đã bỏ chạy, mặc tôi cho chúng ức hiếp. Đúng lúc tôi gào khóc kêu cứu anh đã xuất hiện, anh chính là chồng tôi bây giờ. Không nói năng câu nào, anh xông vào liều một phen với bọn chúng. Sau một hồi ẩu đả, đám choai choai kia bỏ chạy để lại anh với không ít thương tích trên người. Nhìn anh tôi vừa cảm động vừa thương. Tôi đã ôm anh vào lòng và khóc. Lúc đó tôi nhận ra rằng anh mới chính là người đàn ông của cuộc đời mình.
Sau khi tốt nghiệp chúng tôi tổ chức đám cưới. Ngày hôm đó anh cũng uống khá nhiều, vào đến phòng rồi mà vẫn nói không ngừng. Tôi đặt anh nằm xuống giường và đi tắm. Tắm xong vào phòng tôi đã thấy anh lăn ra ngủ từ lúc nào. Vốn định không đánh thức anh nhưng mùi mồ hôi và mùi rượu ở người anh bốc ra khiến tôi không tài nào ngủ được. Tôi dựng anh dậy và bắt anh đi tắm. Tắm xong anh như biến thành một con người khác, tinh thần phấn trấn hẳn. Anh kéo tôi lên giường, vuốt ve tôi và chúng tôi đã "động phòng".
"Cuộc vui" kết thúc, tôi thấy người mệt nhoài nhưng lại không muốn ngủ ngay mà đi tắm. Anh bật ti vi nằm xem. Tắm xong bước vào phòng tôi thấy khuôn mặt anh bỗng đằng đằng sát khí, anh quát mắng tôi thậm chí còn định ra tay với tôi. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng không biết nguyên nhân là gì. Vốn là người cũng nóng tính, thấy vậy tôi cũng bắt đầu to tiếng với anh. Khi cả hai đã thấm mệt, tôi hỏi anh nguyên nhân. Anh không thèm để ý mà ném toẹt chiếc điện thoại trước mặt tôi.
Cầm điện thoại lên tôi nhìn thấy những tin nhắn của người yêu cũ. Tôi cố giải thích nhưng anh không chịu nghe. Anh cũng biết chuyện trước đây của chúng tôi và bắt tôi xóa đi mọi thứ liên quan đến người đó, nhưng chỉ vì sơ ý mà tôi đã quên khuấy. Giờ đây chỉ vì hiểu lầm mà chồng tôi đã có thành kiến với tôi. Ngọt nhạt một hồi anh mới nguôi giận.
Chuyện tưởng thế là xong vậy mà không ngờ càng ngày nó lại càng trở nên căng thẳng. Mỗi lần về nhà, hễ tôi có việc gì làm không tốt là anh lại quát mắng. Hôm sơ ý đánh vỡ cái bát, anh quay sang mắng tôi là kẻ vô dụng, lấy tôi thà thuê người giúp việc còn hơn. Những lời lẽ khó nghe của anh khiến tôi bị tổn thương. Rồi công ty có việc gấp cần tôi tới giải quyết, anh nhất quyết không cho tôi đi, còn vu cho tôi lấy cớ đi gặp người yêu cũ. Tôi không biết phải giải thích thế nào, đưa anh xem điện thoại cũng vô ích, thậm chí bảo anh gọi điện để chứng thực anh cũng không.
Khi tôi có bầu, trong khi mọi người đều ủng hộ tôi thì anh nhất quyết bắt tôi phải bỏ đứa trẻ, anh cho rằng đó là "sản phẩm" của tôi và bạn trai cũ. Buồn và tủi nhục hơn khi anh dùng những lời lẽ cay độc nhiếc móc tôi, hành hạ tinh thần tôi. Thật quá sức chịu đựng. Tôi đã khóc không biết bao nhiêu lần. Sau khi biết chuyện, gia đình hai bên đều hết lời khuyên nhủ anh nhưng anh vẫn không chịu nghe. Cuối cùng vì quá thất vọng, tôi bảo anhh: "Là anh đã ép tôi bỏ đứa trẻ, anh đừng có hối tiếc, sau này muốn có con, anh đi mà bảo người khác đẻ hộ".
Lấy nhau mới chỉ vẹn vẻn được 2 tháng mà đã có quá nhiều chuyện không hay xảy ra. Có lúc tôi đã nghĩ đến cái chết. Nhưng tôi vẫn còn trẻ, tôi không thể. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại yêu anh, có phải anh hùng cứu mỹ nhân nào cũng là anh hùng không? Giờ nhìn lại mới thấy anh hùng đó là một ác quỷ. Tối nào tôi cũng mơ thấy ác mộng, tôi không dám đối diện với anh, sợ tính nghi ngờ của anh. Tôi muốn bỏ chạy, muốn ly hôn.
Theo GĐVN
Vẫn còn yêu chồng nhưng hễ bị nhắc đến thân hình béo núc, xồ xề sau sinh là tôi muốn ly hôn Mỗi lần chồng tôi nhắc khéo đến thân hình béo ngấn mỡ, tôi lại thấy tủi thân và nghĩ tới chuyện ly hôn cho sớm chợ... Ảnh minh họa Vốn dĩ trước khi có em bé, tôi vẫn là một người phụ nữ có thân hình hơi mũm mĩm. Do mắc phải hội chứng buồng trứng đa nang nên khả năng hấp thụ...