Tôi muốn ly hôn ở tuổi 25!
Chúng tôi sống như hai người bạn có nhiều sở thích chung và hợp cạ trong những câu chuyện chứ không phải là tình yêu của vợ chồng.
Ảnh minh họa
Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Tôi không biết với người khác là như thế nào, nhưng với tôi, đó là cái tuổi mà tôi chẳng còn thấy hối hận khi quyết định lên xe hoa. Vậy mà, chỉ 2 năm sau ngày cưới, tôi đã cảm thấy chán ngấy cuộc hôn nhân này. Dường như cái khao khát được tự do, được là chính mình, được yêu thương đã khiến tôi muốn vùng vẫy, trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân này.
Chồng tôi là người mà tôi yêu cuồng nhiệt và điên dại. Khi chúng tôi cưới nhau, cả hai mới chỉ yêu khoảng hơn 2 tháng. Tình yêu lúc đó như một thứ chất kích thích khiến cả hai không thể ngừng lao vào nhau. Tôi có cảm giác đời mình không còn có thể yêu ai nhiều như anh được nữa.
Thế là chúng tôi cưới. Từ khi yêu cho tới khi cưới chỉ vỏn vẹn có 2 tháng trời. Có thể đó không phải là một quãng thời gian quá lâu nhưng tôi nghĩ đó là đủ với một đứa sống thiên về tình cảm như tôi.
Cuộc sống của vợ chồng tôi bắt đầu. Mọi thứ êm đềm, bình lặng và chẳng chút vướng bận gì. Tôi không phải làm dâu, anh cũng không bắt tôi phải từ bỏ những thói quen hàng ngày của cuộc sống. Nhìn chung, chúng tôi có một cuộc sống rất hện đại, không o ép nhau như những cặp vợ chồng khác. Có thể nói, tôi chẳng có gì phàn nàn về cuộc sống của mình.
Video đang HOT
Từ khi yêu cho tới khi cưới chỉ vỏn vẹn có 2 tháng trời. Có thể đó không phải là một quãng thời gian quá lâu nhưng tôi nghĩ đó là đủ với một đứa sống thiên về tình cảm như tôi. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng điều khiến tôi đau khổ nhất chính là khi tôi nhận ra mình yêu, 1 tình yêu thực sự. Thật tiếc, đó lại không phải là người chồng mà tôi đang gắn bó. Anh ấy hơn tôi 2 tuổi, từng thất bại trong hôn nhân và anh bước vào trái tim tôi từ từ, nhưng khiến tôi không còn có thể muốn sống bên chồng thêm chút nào nữa.
Chồng tôi chẳng làm sai điều gì cả nhưng 2 năm qua tình cảm của tôi dành cho chồng đã không còn. Chúng tôi sống như hai người bạn có nhiều sở thích chung và hợp cạ trong những câu chuyện chứ không phải là tình yêu của vợ chồng. Tôi có cảm giác chúng tôi như hai người bạn chuyển về sống chung một nhà. Tôi đã nghĩ mình vớ vẩn khi xuất hiện cái suy nghĩ đó nhưng tới khi gặp người đàn ông tôi yêu bây giờ tôi mới nhận ra điều đó là sự thật.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ chồng để đến với người đàn oogn kia bởi vì tôi biết anh ấy cũng chỉ xem tôi như một người bạn. Nhưng nhờ có anh ấy tôi mới hiểu vốn dĩ chuyện giữa tôi và chồng không phải là tình yêu. Tôi là người phụ nữ sống có cá tính mạnh nên tôi chẳng thà chấp nhận mình thất bại trong hôn nhân 1 lần còn hơn là cả đời sống trong một mái nhà mà ở đó hai vợ chồng không còn tình cảm với nhau.
Chúng tôi hiện tại chưa có con nên chuyện ràng buộc về con cái không nặng nề. Tôi muốn ly hôn dù cuộc hôn nhân này mới chỉ kéo dài được hơn 2 năm và chồng tôi hoàn toàn không có lỗi lầm gì. Anh ấy nên yêu và lấy một người khác, một người cảm thấy anh ấy là chỗ dựa cả đời cho mình. Còn tôi, tôi muốn được sống như người tự do, muốn được yêu thêm lần nữa nhưng lần này tôi sẽ yêu thật lâu và chín chắn.
Thực sự, tôi không hiểu mình đang nghĩ gì và muốn gì nữa. Chỉ biết rằng mỗi lần về nhà với tôi bây giờ là một cảm giác nặng nề, bí bách và khó chịu vô cùng. Liệu tôi có nên giũ bỏ tất cả hay không?
Theo Eva
Tâm sự đêm định mệnh
Từ cái đêm định mệnh ấy tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác lạ? Cũng chỉ vì sự tò mò, một chút ngây ngô, một chút lạ kỳ mà con người tôi trở thành ...? Vì người ấy, tất cả là vì người ấy.
Hình minh họa đêm định mệnh
Từ khi ra Hà Nội học, tôi là người vui tính và hài hước cho lên tôi cũng có rất nhiều bạn bè. Nhưng từ khi tôi và người ấy quen nhau thì dần dần bạn bè trở lên xa lạ đối với tôi, hầu như tôi không có thời gian để đi chơi hay đi ăn với bạn bè. Những ngày họp mặt hay tổ chức đi chơi của lớp gần như tôi đều không tham gia và lý do rất đơn giản là tôi không có thời gian dành cho họ. Và cũng chính vì không có thời gian mà tôi đã làm cho cuộc sống của mình càng mỗi lúc một tẻ nhạt.
Ngày đầu gặp gỡ và sau này cũng thế, người ấy luôn bên tôi, yêu tôi và thương tôi nữa... dù cho việc học rất bận nhưng tôi vẫn cố gắng đi làm thêm để kiếm thêm tiền phụ cho việc học của mình. Vậy là cũng bốn năm đã trôi qua, tôi và người ấy đã có những giây phút thật sự hạnh phúc. Tuy người ấy lớn tuổi hơn tôi, nhưng chẳng bao giờ người ấy làm tổn thương tôi cả. Tôi đã yêu và thực sự thương hết lòng vì người ấy, ngày lại qua ngày tôi và người ấy luôn ở bên nhau. Cái cảm giác khi có người thương yêu ở bên cạnh động viên và an ủi thì còn gì bằng? Trong suốt thời gian ấy tôi và người ấy đã có biết bao kỷ niệm đẹp.
Sau khi bạn bè biết chuyện, ai cũng khuyên tôi lên dừng lại không lên tiếp tục cuộc sống như thế nữa, nhưng lúc đó tôi phản ứng rất kịch liệt và không nghe lời khuyên của họ. Những lời nói ấy không làm tôi chuyển ý và cứ như thế tôi đã không còn bạn nữa. Sau mỗi giờ học tôi lại được người ấy đưa đi ăn hoặc đi đâu đó mà chỉ có hai người. Đêm về tôi và người ấy ở bên nhau, được ôm người ấy khi ngủ và cả những nụ hôn nồng nàn nữa. Cho đến giờ khi không còn được ở bên nhau nữa, nhưng hình ảnh của người ấy vẫn luôn ngự trị trong trái tim tôi.
Ngày tôi và người ấy chia tay, lúc đó tôi rất đau khổ khi phải nói ra những điều mà mình không bao giờ nghĩ tới. Hôm đó tôi chỉ biết khóc và khóc thôi, tôi đã tự hỏi bản thân mình "Tại sao người ấy lại làm thế đối với tôi?" tôi đã yêu và hết lòng vì tình yêu ấy, vậy mà người ấy nhẫn tâm phản bội và lừa dối tôi. Tôi như chết lặng khi bắt quả tang người tôi yêu nhất đang vuốt ve, âu yếm kẻ khác tại trong căn nhà của mình? Bầu trời như sụp đổ, tôi không biết mình phải làm gì nữa.
Từ ngày không còn ở bên người ấy nữa tôi không thể tập trung học được, công việc làm thêm của tôi cũng không thể tiếp tục. Tôi nhốt mình trong phòng và khóc, bạn bè biết chuyện đã đến thăm và an ủi tôi. Tôi cố chấp và không dám nhìn thẳng vào sự thật. Lúc đó điều mà tôi muốn làm nhất đó là muốn được yên tĩnh một mình. Bố mẹ xin cho tôi tạm thời nghỉ học để về quê cho yên tĩnh, nhưng bố mẹ đâu biết chuyện gì đã xảy ra đối với tôi. Tôi đã giấu kín trong lòng không cho ai biết hết và tôi theo bố mẹ về quê. Về đến nhà bố mẹ không cho ai tiếp xúc với tôi, vì bố mẹ sợ họ làm tôi nhớ lại những chuyện buồn.
Trong lúc tuyệt vọng nhất tôi đã quyết định mình phải ra đi, nằm một mình trong căn phòng nhỏ của tôi gần như không hề hay biết tôi đang nghĩ gì? Lúc đó tôi cũng sợ lắm, nhưng cứ nghĩ đến cảnh người ấy phản bội lại mình thì tôi không thể kiềm chế được bản thân mình. Sau một hồi viết những dòng nhật ký để lại cho gia đình tôi đã quyết định uống thuốc ngủ để tự tử. Tôi không còn nhớ nổi mình đã uống bao nhiều viên thuốc nữa, mà tôi chỉ nhớ khi tôi tỉnh dậy lúc đó có rất nhiều người đang ở bên tôi. Khi đó nghe mọi người nói lại thì tôi mới biết mình đang làm ở khoa cấp cứu của bệnh viện. Bố mẹ khóc hết nước mắt vì tôi, mẹ ôm chặt lấy tôi và khóc, vừa khóc mẹ vừa nói "Sao con ngốc thế hả con, con không thương mẹ sao, cả nhà ai cũng thương yêu con mà? những lời nói ấy càng làm cho tôi cảm thấy xấu hổ hơn, tôi không xứng đáng làm con của mẹ. Mẹ khóc đến hết nước mắt vì tôi, còn bố thì im lặng hơn nhưng tôi hiểu được tình cảm của bố. Còn các chị, em gái... và các cháu nữa cứ khóc vì thương tôi. Cả nhà chỉ có mình tôi là con trai duy nhất, nếu tôi ra đi thì ai sẽ là người chăm sóc bố mẹ khi về già.
Ngày tôi xuất viện, về nhà được hai ngày thì tôi lại một lần nữa tự tử, lần này nghe mọi người nói tôi bất tỉnh ở chân cầu thang và em gái tôi phát hiện thì lúc đó cơ thể tôi đã mềm đi. Mẹ vừa đi theo xe cấp cứu mẹ vừa khóc, gần như lúc đó tôi đã chết. Khi đến bệnh viện cũng may hôm đó là ca trực của ông anh họ nhà tôi, cho lên bỏ qua thủ nhập viện, tôi được các bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu. Sau mấy giờ cấp cứu tôi cũng tỉnh lại, lần này khác hơn lần trước ngoài gia đình còn có thêm người ấy, người mà tôi yêu nhất và cũng chính vì người ấy mà làm cho tôi đau khổ. Lúc ấy mọi người ra bên ngoài trong phòng chỉ còn mình tôi và người ấy, người ấy đã động viên và an ủi tôi. Tôi lại khóc, khóc vì người ấy đã hiểu cho tôi và tôi khóc vì người ấy đã ở bên tôi khi tôi cô đơn nhất. Người ấy ôm chặt lấy cơ thể tôi và nói vào tai tôi những lời nói thân thương nhất.
Khoảng ba ngày sau tôi xuất viện về nhà cùng với gia đình, lần này mẹ tôi không cho tôi ngủ một mình nữa mà kêu mấy đứa cháu qua ngủ với tôi. Mẹ biết là tôi rất thương mấy đứa cháu và cũng nhờ chúng nó mà tôi mới có ngày hôm nay. Mẹ ơi! con xin lỗi mẹ nhiều lắm, giờ đây con không biết mình phải làm sao để đền đáp công ơn của mẹ đã dành cho con. Cho dù con trai của mẹ có ở nơi đâu chăng nữa thì con vẫn luôn yêu mẹ.
Theo VNE
Tâm sự nỗi đau thầm lặng Không biết có khi nào anh đọc được những dòng tâm sự này không? Nhưng em muốn viết ra cho vơi đi nỗi lòng mình vì chẳng thể sẻ chia cùng ai. Ngày không anh cứ nghĩ là em về nhà. Sao giờ em lại sợ về thế không biết? Về nhà nhìn mẹ buồn, lòng em lại quặn thắt. Sợ một ai...