Tôi muốn ly hôn nhưng chồng vẫn nghĩ tôi chỉ giận vu vơ
Chồng tôi cũng có chút đáng thương, vẫn nghĩ tôi giận vu vơ. Anh không biết khi tôi lặng im là đã chạm đến giới hạn chịu đựng.
Tôi kết hôn được 9 năm, có một con trai 6 tuổi. Chồng 37 tuổi, hơn tôi 4 tuổi. Anh so với mấy ông chồng tôi thường đọc trên mục Tâm sự vẫn còn tốt chán, không hút thuốc, rượu chè bê tha (chỉ uống ít bia xã giao thôi), không cờ bạc, gái gú… Về khuyết điểm thì cũng nhiều lắm, nhưng tôi tự thấy mình cũng không hoàn hảo gì để mà chê bai anh, coi như “kẻ tám lạng người nửa cân”, “nồi nào úp vung nấy”. Tôi chán và thất vọng về anh bao nhiêu thì anh cũng chán và thất vọng về tôi y như vậy thôi. Ý nghĩ ly hôn đã có từ lâu, ngay khi tôi mới lấy anh được 2 tháng là đã muốn chia tay rồi. Lúc đó là vì áp lực làm dâu khiến tôi khổ sở. Giờ chúng tôi đã ra ở riêng, mẹ anh bán nhà lớn, cho 3 đứa con tiền mua mỗi đứa một căn, anh kiếm được nhiều tiền, tôi lại muốn ly hôn vì chính con người anh khiến tôi mệt mỏi. Giữa chúng tôi lại không có mâu thuẫn gì lớn, thậm chí một năm gần đây chúng tôi không giận nhau quá nửa ngày, có việc cự nự nhau thì chiều đã nói chuyện bình thường lại rồi. Tôi quan niệm xem anh như… bạn chung nhà nên cũng không quá bận tâm chuyện hơn thua đủ với anh làm gì.
Gần đây xảy ra một việc giống như kiểu “giọt nước tràn ly”. Vì chuyện công ty mà tôi về nhà kể anh nghe, anh không san sẻ lại còn có ý bảo tôi ngu ngốc. Tôi giận mất mấy ngày, sau đó ba ở dưới quê lên chơi, thấy anh tiếp đãi chu đáo, tôi có phần biết ơn nên không muốn căng thẳng với anh nữa. Ai ngờ trong lúc “trà dư tửu hậu” với ba tôi, anh lại đem một số việc không nên nói ra nói. Cụ thể anh bảo tại tôi mà anh không ở nhờ nhà em gái được; vì tôi nên anh phải thuê nhà mỗi tháng tốn chi phí hết 3-4 triệu trong khi chờ nhà chúng tôi xây sửa. Tôi đi làm lương tháng 6 triệu, mỗi tháng dù ở trọ hay không vẫn góp 3 triệu chi phí trong nhà.
Video đang HOT
Anh làm bất động sản, cứ mua nhà ở, thấy lời liền bán, nhờ công việc này mà từ căn nhà ọp ẹp 800 triệu, sau 2 năm giờ chúng tôi đã có thể mua được căn nhà tốt với giá hơn 2 tỷ rồi. Hệ quả là chúng tôi cứ vài tháng lại phải đi ở trọ. Anh muốn đến chung cư ở nhờ em gái anh, phụ tiền điện nước khoảng 2 triệu/ tháng, anh nói tính ra tiết kiệm được một nửa. Trong khi căn hộ của em gái anh chưa tới 50m2, gia đình cô ấy 4 người, giờ thêm gia đình tôi 3 người nữa là 7 người, lại thêm tôi và cô ấy không hoà thuận cho lắm (lâu lâu gặp xã giao thì được, chứ hồi xưa ở chung cũng xích mích), mà anh với em rể cũng không phải thân thiết gì cho cam. Việc này tôi đã phân tích thiệt hơn với anh mấy lần, thậm chí nói anh cứ đến ở nhà cô ấy một mình, còn mẹ con tôi thuê nhà ở riêng. Anh cứ ậm ừ cho qua nhưng tiếc tiền thuê nhà nên vẫn ghim trong lòng. Nay còn nói với ba tôi trong lúc tôi đang bực anh nữa chứ.
Như tôi đã nói, đó chẳng qua chỉ là giọt nước tràn ly thôi, 9 năm vợ chồng chúng tôi có hàng tỷ mâu thuẫn, chỉ là cố dẹp qua một bên để sống với nhau. Bởi ly hôn dẫu sao cũng là một quyết định khó khăn, nhất là khi chúng tôi còn bị ràng buộc bởi con cái và tài sản chung. Hơn nữa, dẫu có mâu thuẫn nhưng lại không lớn, việc sống chung vẫn khá dễ chịu dù rằng đôi khi chạnh lòng buồn tủi rất nhiều. Có điều, sau sự việc lần này tôi cảm thấy trong lòng mình nảy nở quyết tâm rất lớn.
Tôi là dạng hay cằn nhằn những chuyện nhỏ nhặt, nhưng khi đứng trước những quyết định lớn và nghiêm trọng thì lại không nói gì cả, đến thời điểm thích hợp sẽ làm luôn chứ không nói trước. Chồng tôi không hiểu điều này, đối với sự im lặng kéo dài hơn một tháng nay của tôi thì anh vẫn cho rằng tôi đang “chiến tranh lạnh” vì một điều cao siêu gì đó mà anh không thể hiểu được. Anh cũng có bận tâm đôi chút, nhưng không đủ kiên nhẫn để làm rõ vấn đề, cũng không dư nước bọt để hỏi tôi xem kết cục vì chuyện gì mà lạnh nhạt với anh. Trước đây tôi thường than phiền sao anh không làm việc nhà, sao anh không đưa con đi chơi, sao anh lại đi về trễ…; giờ tôi chỉ lẳng lặng làm hết việc nhà, tự mình đưa con đi chơi vào mỗi cuối tuần, dù anh nhậu tới 10h hơn mới về tôi cũng không nói gì cả.
Tôi đã đọc rất nhiều tư vấn rằng trong trường hợp này vợ chồng nên ngồi lại với nhau, nói rõ tất cả khúc mắc trong lòng, cùng giải quyết vấn đề, nếu không được hãy tính tiếp. Tôi cũng càng biết rõ hơn, sau khi nói chuyện xong chúng tôi sẽ tiếp tục sống như… bạn chung nhà thêm vài năm nữa, đợi tới ngày mâu thuẫn lại tích tụ đủ lớn, tôi sẽ lại đưa ra quyết định ly hôn một lần nữa. Chỉ e lúc đó đôi bên còn chán ghét nhau thậm tệ hơn bây giờ. 9 năm, tôi là người hiểu rõ nhất cuộc hôn nhân của mình “tạm bợ” đến mức nào. Trong vòng một tháng qua tôi liên tục tham khảo giá thuê nhà, vạch ra phương án sống ổn nhất sau khi ly hôn, cân đo đong đếm tất cả những khó khăn sẽ vấp phải khi sống một mình, cố gắng dự đoán phản ứng của gia đình và cách đối phó. Thậm chí, tôi suy nghĩ chi tiết đến mức con tôi sẽ sinh hoạt như thế nào để nhận đủ tình thương và sự chăm sóc của cả cha lẫn mẹ khi vợ chồng đã không còn ở chung.
Tôi thấy mình rất tỉnh táo, không hề bồng bột hay suy nghĩ nông nổi. Điều mà giờ tôi cần là chờ thời điểm thích hợp để thông báo với anh về quyết định của mình. Thật ra chủ yếu là tôi đợi bản thân tích thêm được ít tiền để trang trải cuộc sống sau này, chứ đòi chia tài sản với anh thì chắc anh thà chết cũng không ly hôn đâu. Với lại tài sản phần lớn là của anh, anh giỏi làm ăn nên nó nảy nở ra chứ không phải của tôi. Hơn nữa, 9 năm làm vợ anh, tôi nhận ra một chân lý không mấy dễ chịu là: Tiền tôi làm ra là tài sản chung, còn tiền anh làm ra hiển nhiên là tài sản của anh. Tôi biết là bất công nhưng đi tranh chấp tài sản với anh thì chắc anh sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa, lúc đó muốn cùng chăm lo cho con cũng khó. Anh dù đối với tôi hơi tệ nhưng rất yêu thương con, tài sản anh có sau này cũng để lại cho con thôi. Trường hợp anh lấy vợ khác, sinh thêm con thì tôi cũng không lo, vì ngày tôi lấy anh, anh cũng đâu có gì trong tay, nên cứ coi như có thì tốt, không có cũng chẳng sao. Chỉ là nhiều lúc cảm thấy chồng tôi cũng có chút đáng thương, vì đến giờ phút này vẫn nghĩ tôi đang “giận hờn vu vơ” mà không biết khi người phụ nữ đã lặng im, nghĩa là cô ấy đã chạm đến giới hạn chịu đựng cuối cùng rồi.
Theo Vnexpress
Có nên sống một mình khi đã ly hôn chồng
Phải chăng trong mắt đàn ông, phụ nữ đã ly hôn là những người dễ dãi quan hệ tình cảm với bất cứ ai?
Tôi 28 tuổi, 2 năm trước tôi đã kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài 3 năm của mình bởi sự bất đồng quan điểm của vợ chồng. Tôi đã cố gắng để chuyện đó không xảy ra nhưng không thể, điều may mắn ở đây là chúng tôi chưa có con với nhau. Rồi tôi vẫn quyết định sống và làm việc ở Sài Gòn, tôi chuyển công tác đến một đơn vị khác làm việc đến nay đã 2 năm. Trong suốt thời gian qua tôi chỉ biết đi làm rồi về phòng, bẵng đi một thời gian, tôi nhận ra trong thâm tâm mình vẫn cần yêu thương và được yêu thương chân thành. Thấy chị em đồng nghiệp có vợ chồng con cái hạnh phúc mà tôi thấy chạnh lòng quá.
Trong thời gian đó tôi có trò chuyện với một bạn nam qua mạng xã hội. Tôi chia sẻ thẳng thắn mình đã ly hôn, rồi nói về công việc cũng như cuộc sống của bản thân. Anh ấy đề nghị gặp nhau, tôi cũng muốn cho mình một cơ hội để tìm hiểu ai đó nên đã đồng ý gặp. Lần gặp đầu tiên hồi đầu tháng 3 vừa rồi, đến nay chúng tôi có gặp nhau thêm vài lần nữa. Lần gặp gần đây nhất anh có nói yêu thích tôi từ hồi trò chuyện trên mạng xã hội, nhưng thật sự tôi chưa cảm nhận được tình cảm đó. Anh có đề nghị chúng tôi làm chuyện ấy, lúc đó thật sự tôi thấy buồn quá, tôi không đồng ý và nói rõ quan điểm của mình, muốn tình cảm đi theo hướng quan tâm yêu thương nhau mới đến tình yêu, chứ tôi nghĩ tình cảm mà đi theo hướng tình dục thì sai bét cả. Phải chăng trong mắt đàn ông, phụ nữ đã ly hôn là những người dễ dãi quan hệ tình cảm với bất cứ ai?
Tôi không quan trọng chuyện được mất trong các mối quan hệ nhưng nghĩ bản thân sẽ chỉ làm những việc mình cho là xứng đáng. Sau đó anh có nói xin lỗi tôi, sẽ không muốn gì nếu tôi không muốn, không thấy thoải mái. Có điều mọi thứ làm tôi nghĩ anh muốn gặp tôi vì nghĩ sẽ có chuyện đó chứ đâu phải yêu thương tôi thật sự. Tôi muốn cho mình thêm một cơ hội nên mới có chuyện gặp mặt nhau, nhưng cuối cùng lại làm tôi mất niềm tin vào tình cảm hơn. Sau hôm đó tôi không nhắn tin cho anh ấy nữa, anh cũng im lặng luôn. Tôi thấy mình thất bại quá, chưa có cái nhìn sâu sắc trong các mối quan hệ của bản thân. Thật lòng tôi mong có một người đàn ông yêu thương và chúng tôi sẽ có những đứa con, cùng chăm lo cho chúng. Hay tôi nên sống một mình sẽ tốt hơn vì đã một lần tan vỡ gia đình? Mong các bạn hãy chia sẻ cùng tôi.
Theo Vnexpress
Ngày ra mắt nhà chồng thứ 2, tôi choáng váng vì gia cảnh giàu có của nhà anh nhưng lại lo sợ bí mật của mình bị bại lộ Câu nói của mẹ chồng tương lai khiến tôi tái mặt và tim đập rất mạnh nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mời mọi người về quê mình chơi. Vừa học xong cấp 3 tôi đã phải từ bỏ ước mơ đại học chỉ vì trót có thai với một anh chàng hơn 4 tuổi cùng khu phố. Thật may mắn bố mẹ...