Tôi muốn lấy ‘gái bao’ làm vợ
Nói là ‘gái bao’ thì hơi quá nhưng với quan điểm của bố mẹ tôi, thế hệ các cụ thì em đúng là ‘gái bao’, kiểu con gái tiếp rượu và nhảy nhót làm vui…
Thực sự, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu mê mệt một cô gái như vậy ngay khi tới vui vẻ, chơi bời ở một quán bar. Nhìn cách em ăn mặc gợi cảm, cách em múa cột, cách em khêu ngợi, tôi cảm thấy, em là một cô gái rất có cá tính. Tôi không sợ những cô gái như thế, thậm chí còn muốn tiếp xúc với họ, tìm hiểu họ, chơi với họ xem thực tâm họ nghĩ gì, hoàn cảnh họ ra sao.
Tính tôi ưa mạo hiểm, thích khám phá những điều lạ. Và vì vậy, tôi đã chủ động làm quen với người con gái đó. Tôi chẳng giàu sang, gia cảnh bình thường, chỉ là tôi thích tới những chỗ vui vẻ như vậy để xả stress chứ cũng không có nhu cầu chơi bời vớ vẩn gì. Cô gái này thấy tôi làm quen cũng rất ái ngại. Nhưng nhiều lần tôi rủ cô ấy đi cà phê vào những ngày nghỉ, cô ấy không phải đi làm một cách thành khẩn, cô ấy cũng đã nhận lời. Cô ấy rất sợ những cuộc hẹn sau cánh gà khi vừa diễn xong, sợ những gã đàn ông sẽ mồi chài này kia.
Cô ấy chuyên tiếp rượu cho các anh và được các anh bo tiền bằng cách nhét vào áo lót. Nhìn thấy cảnh tượng ấy nhiều lần, cô ấy có vẻ ái ngại với tôi. Người không quen thì sao nhưng khi người đã quen rồi thì có chút ngại.
Dần dần chúng tôi thân nhau. Những bữa cơm rau cùng gia đình cô ấy, tôi cảm thấy rất vui.(ảnh minh họa)
Cô này có một hoàn cảnh rất đặc biệt. Nhà thì ở tỉnh lẻ, quá xa lại nghèo. Tôi đã nhiều lần đề nghị về quê cô ấy chơi. Gặp bố mẹ, tiếp xúc với bố mẹ cô ấy, tôi càng cảm nhận được, cô ấy là đứa con có hiếu. Ra trường nhưng chưa xin được việc, bố thì già yếu nên cô ấy đã phải đi làm thêm, lâu dần thành thạo trong công việc này, kiếm được nhiều tiền. Tôi thấy quần áo của cô ấy rất giản dị, hay mặc những bộ đồ giá sinh viên, không thấy ăn chơi gì cả. Có lẽ, tiền cô ấy dành cho gia đình.
Dần dần chúng tôi thân nhau. Những bữa cơm rau cùng gia đình cô ấy, tôi cảm thấy rất vui. Nhà còn dùng bếp củi, bếp rơm, chưa thấy bếp ga, nên cảnh ngày nóng này, thấy cô ấy vào bếp thổi thổi đun nấu, tôi cảm động vô cùng. Cái cảnh ấy lâu rồi tôi không được nhìn thấy. Bố mẹ cô ấy nghèo lắm, nhưng rất hiếu khách. Họ quý tôi, muốn tôi ở lại chơi dài dài rồi còn mang bao nhiêu đồ bảo tôi mang lên thành phố. Tôi quý tính nết của họ.
Tiếp xúc với họ, đi chơi với con gái họ, tôi cảm thấy gia đình này sống cực kì tình cảm. Mỗi lần hẹn với cô ấy, cô ấy đều biết cách làm cho tôi vui, cười suốt ngày bởi những câu chuyện hài hước. Cô gái này có năng khiếu nói chuyện, khiến người khác bị thuyết phục. Nhìn vào những gì cô ấy thể hiện với bố mẹ và cách bố mẹ quan tâm tới con gái của mình, tôi cảm phục một gia đình nghèo nhưng tấm lòng không nghèo.
Video đang HOT
Nhiều người bảo, có lẽ vì tôi là công tử thành phố, sống lâu ở nơi phồn hoa nên thích kiểu nhà quê, nghèo khó như vậy. Và cũng có lẽ vì tính ưa khám phá nên tôi mới thích cô gái này. Họ động viên tôi đừng có dại mà dây vào mấy kiểu con gái như thế, rồi lại &’ngựa quen đường cũ’ thôi.
Cô ấy rất chân thành, chăm sóc tôi ân cần. Từ lúc yêu, tôi thấy mình được yêu và có cảm giác yện tâm, bình lặng vô cùng khi ở bên người yêu. (ảnh minh họa)
Cũng có thể là như vậy, tôi cũng nghĩ mình ưa khám phá nên thích người con gái đó. Giống như muốn khám phá hai mặt cuộc sống vậy. Nhưng, lâu dần, tôi cảm thấy nhớ người con gái này mỗi ngày không gặp. Tôi muốn gặp cô ấy mỗi tối, muốn được chia sẻ, quan tâm, lo lắng cho cô ấy. Muốn đưa cô ấy đi chơi, khám phá những nơi chưa từng khám phá. Cảm giác đó thật sự hạnh phúc. Tôi biết, mình đã yêu.
Chúng tôi cứ qua lại với nhau như vậy, dù tôi chưa từng tỏ tình nhưng chúng tôi biết rõ là cả hai đều yêu. Tuy nhiên, lúc nào cô ấy cũng sợ hãi, e ấp, lo lắng tôi sẽ vì nghề nghiệp của cô ấy mà không chân thành với cô ấy. Từ ngày yêu tôi, cô ấy nghỉ việc ở đó, đi xin một công việc khác, dù là ít tiền nhưng muốn để tôi không phải suy nghĩ. Cô ấy chưa bao giờ đòi tôi một thứ gì, quà cáp là chuyện không bao giờ cô ấy đả động tới.
Cô ấy rất chân thành, chăm sóc tôi ân cần. Từ lúc yêu, tôi thấy mình được yêu và có cảm giác yện tâm, bình lặng vô cùng khi ở bên người yêu.
Tôi quyết định thưa chuyện với bố mẹ để cưới người con gái đó. Tất nhiên, tôi không nói quá khứ của người yêu vì sợ bố mẹ không đồng ý. Không phải tôi không tôn trọng, chỉ là bố mẹ là người có tuổi, bao giờ các cụ cũng có định kiến về những chuyện này. Cưới nhau xong thì sau này dù các cụ có biết thì chẳng vấn đề gì. Chỉ cần là cô ấy sống tốt là được.
Bạn bè ngăn cản nhưng tôi quyết định cưới. Một người con gái tốt, vì hoàn cảnh mà phải buông thả, thì có gì là không đáng được yêu. Nếu ai cũng nghĩ đó là những người hư hỏng thì ai sẽ đón nhận họ? Tôi nhất định sẽ yêu, cưới và trân trọng cô ấy, vợ tương lai của tôi…
Theo VNE
Thấy mẹ con tôi đẹp, anh cầu xin quay về
Tôi còn nhớ như in cái ngày anh đuổi tôi và con ra khỏi nhà. Anh chỉ tay vào mặt tôi mà rằng: "Cô đi đi, tôi không còn yêu cô nữa".
Tôi còn nhớ như in cái ngày anh đuổi tôi và con ra khỏi nhà. Anh chỉ tay vào mặt tôi mà rằng: "Cô đi đi, tôi không còn yêu cô nữa. Đã ly dị rồi thì đừng níu kéo gì nhau. Không còn tình cảm nữa thì tốt nhất là giải thoát cho nhau, đừng hành hạ nhau thêm nữa". Lời anh nói như dao cứa vào tâm can tôi, tôi cảm thấy mình thật sự là một người vô dụng khi không giữ được gia đình cho con tôi.
Đau lắm, hận lắm nhưng còn cách nào nữa đâu. Tình yêu đã hết, tình nghĩa cũng hết, con người ấy bạc tình bạc nghĩa, quên mất quá khứ hạnh phúc, quên mất chuyện mình là chồng của người khác nên đã có bồ và đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà khi tôi nhất định không chịu ly hôn. Cuối cùng thì tôi cũng phải cầm tờ giấy đó lên và kí vào dù lòng đau như cắt.
Tôi mang theo đứa con ra đi, chấp nhận cuộc sống đơn thân dù biết rằng, thời gian tới tôi sẽ khó khăn vất vả vô cùng. Phụ nữ là vậy, khi bị người đàn ông của mình ruồng bỏ, họ không còn gì hết, chỉ còn lại hi vọng mong manh, chỉ còn biết cố gắng để có được tương lai tốt hơn. Những người không có công ăn việc làm thì khó mà nuôi được con, lại nhờ vào ông bà ngoại. Thật may là tôi đã có công việc ổn định nên cũng đỡ vất vả hơn.
2 năm sau, tôi vẫn là một bà mẹ đơn thân nhưng lúc này, tôi hoàn toàn khác. Tôi đã cố gắng rất nhiều, phấn đấu nhiều cho sự nghiệp, tôi kiếm được nhiều tiền và cuộc sống cũng sung túc hơn. (ảnh minh họa)
Tôi thuê nhà, cố giấu giếm mọi chuyện, càng ít người biết càng tốt vì chuyện này cũng chẳng hay ho gì. Con còn nhỏ, tôi đi làm kiếm tiền, bận rộn nên gửi con cho nhà trẻ. Mình tôi tiết kiệm để có tiền lo cho con ăn học sau này.
Công việc cũng suôn sẻ, nên nhìn tôi không đến mức kham khổ. Nhiều người đàn ông dù biết, dù không cũng đều theo đuổi tôi vì nhìn ngoại hình tôi cũng khá xinh đẹp và lịch thiệp. Nhiều khi tôi bị xao lòng, tôi nghĩ, hay là mình lấy chồng cho xong, có người nương tựa, có người để an ủi lúc cô đơn. Nhưng lại nghĩ tới đứa con, tôi thương con lắm, không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng.
2 năm sau, tôi vẫn là một bà mẹ đơn thân nhưng lúc này, tôi hoàn toàn khác. Tôi đã cố gắng rất nhiều, phấn đấu nhiều cho sự nghiệp, tôi kiếm được nhiều tiền và cuộc sống cũng sung túc hơn. Một mình nhưng tôi có thể trang trải được mọi thứ. Tôi đã lo cho con tôi được rất nhiều thứ, nhìn con được chăm lo đầy đủ cũng không giống một đứa trẻ thiếu thốn vì không có kinh tế. Dù có vất vả thế nào, tôi cũng cố gắng cho con mình được sống sung sướng, không khổ sở.
Ngày đó, tôi có nhiều người theo đuổi, bố mẹ tôi cũng vì lo cho con gái nên muốn tôi lấy chồng, nếu không nuôi được con thì ông bà sẽ nuôi. Tôi không muốn đi bước nữa, giờ người mẹ như tôi nỡ lòng nào bỏ con lại một mình chứ. Tôi từ chối rất nhiều lời tỏ tình của người khác. Cho tới ngày tôi gặp lại anh, người đàn ông đã từng đuổi vợ con tôi ra khỏi nhà.
Mấy ngày sau đó, anh cứ gọi điện cho tôi liên tục, còn đợi tôi trước cửa nhà, và cầu xin tôi cho anh cơ hội làm lại từ đầu. (ảnh minh họa)
Bây giờ nhìn anh tiều tụy hơn trước rất nhiều. Tôi hỏi anh về gia đình trong một lần tình cờ gặp, vì tình nghĩa cũ nên tôi không muốn bơ đi như người dưng. Anh nói với tôi rằng, anh không lấy người đàn bà đó, và cứ sống lông bông buông thả đến giờ. Thấy tôi lộng lẫy, xinh đẹp và nhìn con tôi khôn lớn, ngoan ngoãn, anh đã khóc. Anh bảo, anh là người đàn ôn bỉ ổi và vô liêm sỉ, anh muốn quay lại bên tôi và con. Anh hối hận vì đã bỏ rơi mẹ con tôi, nhưng giờ thì anh thật lòng muốn quay lại, anh muốn có được một gia đình hạnh phúc. Anh đã muốn tìm tôi từ rất lâu nhưng không có bản lĩnh, không dám đối diện với tôi và con. Bây giờ tình cờ gặp lại, cảm xúc dâng trào, anh thật lòng đau khổ và hối hận vì đã ruồng bỏ tôi.
Mấy ngày sau đó, anh cứ gọi điện cho tôi liên tục, còn đợi tôi trước cửa nhà, và cầu xin tôi cho anh cơ hội làm lại từ đầu. Anh muốn quay lại bên tôi và con. Anh bảo, thời gian đuổi tôi và con ra khỏi nhà, anh càng ngày càng đau khổ, sống mệt mỏi. Anh không biết thế nào là hạnh phúc nên đã không trân trọng tôi và con. Giờ dù sao thì con cũng là con anh, anh xin tôi quay lại bên anh để con có một mái ấm đầy đủ hạnh phúc.
Anh bảo bây giờ anh đã tu chí làm ăn rồi, anh muốn một tổ ấm có vợ có con. Nếu làm lại với người khác, anh cũng không đủ can đảm và anh rất thương con.
Nhìn những giọt nước mắt của anh, tôi thật sự thấy cảm động. Nhìn con, tôi muốn quay lại bên chồng nhưng phải làm sao bây giờ? Vì mỗi lần nghĩ lại quá khứ, tôi đau khổ lắm. Tôi hận người đàn ông có bồ ruồng bỏ tôi và con, nghĩ lại là thấy đau, làm sao mà tôi có thể quay lại bên anh được. Nhưng tôi cũng không muốn lấy chồng, chẳng lẽ lại làm mẹ đơn thân suốt đời sao? Ai đó cho tôi một lời khuyên với ạ!
Theo VNE
Chồng tôi chỉ thích 'chăn rau sạch' Để mua vui và để thỏa mãn ham muốn dục vọng của anh chứ anh chẳng có ý đồ lấy các cô ấy. Nhưng sống với người chồng như vậy, tôi có cảm giác sợ hãi, rùng rợn, giống như mình đang sống bên cạnh một gã bệnh hoạn. Tôi chẳng hiểu mình dựa vào cái gì mà cố gắng được đến hôm...