Tôi muốn làm cô dâu
Tôi đã mơ tưởng về một đám cưới hạnh phúc, về cuộc sống yên ấm bên cạnh anh…
Tôi quen và yêu anh được gần một năm thì anh phải đi làm xa, vài tháng mới về một lần. Dù mỗi đứa một nơi, liên lạc chủ yếu qua điện thoại nhưng tôi vẫn tuyệt đối tin tưởng vào tình yêu anh dành cho tôi. Thời gian đầu vì công việc của tôi chưa ổn định, anh lại ở xa nên chúng tôi quyết định chưa công khai với gia đình hai bên.
Tuy vậy, vì không còn là tình cảm ngây thơ, lãng mạn như thuở đi học nên từ khi đến với nhau tôi đã sớm nghĩ đến chuyện kết hôn của chúng tôi sau này. Anh tỏ ý tán đồng nhưng vẫn khuyên tôi chờ đến khi có điều kiện thuận lợi mới chính thức thưa chuyện với bố mẹ.
Nhân một lần anh nghỉ phép, tôi đưa anh về giới thiệu với gia đình để anh làm quen với mọi người và cũng để củng cố mối quan hệ của chúng tôi chứ không hề có ý thúc giục anh. Thấy anh vui lòng về chơi, tôi cũng cảm thấy tin tưởng hơn vào tương lai giữa hai đứa. Mẹ tôi hỏi đã về tìm hiểu gia đình nhà anh chưa, tôi vẫn tươi cười mà nói: “Cứ từ từ đợi khi nào anh được về hẳn đã mẹ ạ!”.
Thời gian trôi qua, anh đã kết thúc đợt công tác hai năm nhưng tôi vẫn chưa một lần bước chân đến nhà anh. Yêu nhau đã lâu như vậy, anh cũng đã về thăm nhà tôi nhưng còn phía gia đình anh thì ngoài những lời kể của anh tôi không biết gì hơn. Anh cũng chưa từng đề đạt chuyện đưa tôi về thăm nhà trong suốt 3 năm chúng tôi yêu nhau. Nói đến chuyện cưới xin là anh lại lảng sang chuyện khác nên tôi cũng không gặng hỏi nhiều.
Tôi thực sự buồn vì cảm thấy anh đang cố tình trốn tránh, không muốn tôi tiếp xúc với những người thân của anh và dường như anh có chuyện giấu tôi. Anh ậm ờ phủ nhận, bảo tôi chờ đến khi nào mọi chuyện thực sự chắc chắn.
Lời anh nói khiến tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Thì ra trong suy nghĩ của anh, tình cảm bấy lâu vẫn chưa đủ để anh xác định chuyện lâu dài, những dự định của hai đứa đối với anh chẳng lẽ chỉ là câu chuyện đùa?
Video đang HOT
Anh đã dệt cho tôi bao mộng tưởng lung linh, rực rỡ về tương lai và tôi cứ chìm đắm trong đó để rồi nhận ra, tất cả chỉ là mình tôi tự huyễn hoặc, ngờ nghệch không nhận ra những mảng màu đen tối. Tôi sẽ tiếp tục phải đợi thêm vài tháng, vài năm thì mới “chắc chắn” hay là sẽ không bao giờ có ngày đó?
Anh đùa tôi: “Em sợ anh “chạy” mất à?” nhưng thực sự với tôi, nếu thật lòng yêu nhau thì sau bao thời gian gắn bó như vậy, mối quan hệ của chúng tôi vẫn chỉ nên giữ mãi ở mức “người yêu” thôi sao?
Tôi đang chùn bước không dám bước tiếp con đường tình yêu này nữa (Ảnh minh họa)
Tuổi chúng tôi cũng đâu còn sớm để nói chuyện lâu dài? Ít ra anh cũng nên tạo điều kiện để tôi đến chào hỏi bố mẹ anh hoặc cho bố mẹ biết anh đang yêu tôi để họ không cần giới thiệu cho anh hết mối nọ đến mối kia.
Tôi càng hoang mang vì anh đã về làm gần nhà, cũng gần tôi hơn nhưng thời gian quan tâm, chuyện trò với tôi lại ngày càng ít đi. Anh liên tục thất hẹn với tôi, có khi cả tháng hai đứa chỉ gặp nhau 2, 3 lần. Lòng tôi rối bời, tôi không dám nghĩ anh có người mới nhưng không thể lý giải được vì sao anh né tránh việc thừa nhận yêu tôi với gia đình?
Hai năm đợi chờ, tôi đã từng nghĩ tới một đám cưới ngập tràn hạnh phúc, nghĩ tới cuộc sống gia đình đầm ấm sau ngày anh về nhưng thực tế như đang đi ngược lại. Tôi tiến một bước, anh lùi một bước như muốn giữ một khoảng cách cố hữu khiến tôi chẳng thể lại gần bên anh hơn.
Niềm tin bao năm bỗng trở nên mơ hồ như một giấc mơ không có đoạn kết. Có phải tôi cả tin hay đã quá ảo tưởng với những viễn cảnh tốt đẹp mà không dò được lòng anh? Hay tôi quá vội vàng khi anh chưa sẵn sàng?
Tôi bối rồi, không thể tìm được một lý do thích hợp để tự an ủi bản thân. Giờ phút này đây, tôi đang chùn bước không dám bước tiếp con đường tình yêu này nữa. Tôi sợ mình lại vấp ngã nếu thực sự tình yêu của anh với tôi đã phai màu.
Theo Ngoisao
Đúng là cái số vợ chồng ngâu
Những lúc họp mặt bạn bè hay dự tiệc, ít khi cả gia đình mình đi cùng nhau nên mọi người vẫn gọi đùa mình là "vợ chồng ngâu" kiểu mới. Sáng nào cùng mẹ đóng cửa tạm biệt cha, con trai cũng mếu máo chúc cha đi làm vui vẻ...
Lúc mới cưới, chồng làm việc từ thứ Hai đến thứ Sáu, còn vợ dạy ở trung tâm ngoai ngữ vào hai ngày cuối tuần. Vợ ở nhà một mình, từ sáng sớm tiễn chồng đi làm, đến giờ chồng sắp trở về thì vợ xách cặp đến lớp học văn bằng hai. Giờ giấc của hai vợ chồng tréo ngoe như thế nên thời gian bên nhau ít ỏi, đôi khi đến lúc gặp mặt là đã phải... chúc ngủ ngon. Có lẽ vi vậy mà hai vợ chồng phai tranh thủ từng chút để dành cho nhau niềm vui và tiếng cười nhiều hơn những buồn phiền và tranh cãi. Trong ngày, muốn trao đổi gì thêm thì í ới gọi điện, tí tách nhắn tin như đôi tình nhân.
Vợ học xong văn bằng hai cũng là lúc mình có con trai đầu lòng. Đặc thù công việc như thế nên vợ chồng có thể luân phiên chăm con, thỉnh thoảng hai bên nội ngoại mới phụ giúp một tay. Giai đoạn chăm con mọn trôi qua, đến lúc chồng phải học nâng cao nghiệp vụ. Những buổi tối hai mẹ con lủi thủi với nhau, hết chơi xếp hình đến đọc truyện cổ tích, rồi mở ti vi thật lớn, cố làm cho ồn ào lên, vẫn thấy nhà cửa quạnh hiu dù chỉ vắng một người. Như vậy còn đỡ hơn những hôm vợ chở con đi ăn ngoài, ngang qua nhà hàng xóm thấy ông bà cha mẹ con cái họ quây quần bên nhau mà ao ước.
Những lúc họp mặt bạn bè hay dự tiệc, ít khi cả gia đình mình đi cùng nhau nên mọi người vẫn gọi đùa mình là "vợ chồng ngâu" kiểu mới. Sáng nào cùng mẹ đóng cửa tạm biệt cha, con trai cũng mếu máo chúc cha đi làm vui vẻ. Còn những hôm cuối tuần rón rén chuẩn bị đi dạy, vợ không rời mắt được hai người thân của mình đang ngủ nướng, nhất là khi phát hiện hai cha con nằm đúng một tư thế giống nhau trông thật đáng yêu và ngộ nghĩnh. Có lần giữa buổi dạy, cô bạn nào đó nhắn tin: "Vừa gặp chồng cậu dắt con đi công viên, hai cha con tung tăng như đôi bạn..." chợt nghe mắt mũi cay cay.
Rồi những chuyến thăm quê, ngoài dịp tết, vợ chồng cũng phải chia ca dắt con về. Chị Hai thường nhẹ nhàng nhắn nhủ qua câu chuyện của vợ chồng chị ấy, họ đi đâu cũng có nhau. Còn mẹ chồng thì thương dâu, không nỡ trách cứ, nhưng giỗ chạp nào cũng gọi lên hỏi từ trước cả tháng: "Con có về được không, nếu không thì mẹ gửi đồ ăn lên cho" khiến vợ ngại vô cùng.
Con lên sáu, vợ quyết tâm thu xếp lại cuộc sống gia đình, xin vào trường dạy theo giờ hành chính. Thời gian đầu gặp chút khó khăn về thu nhập và môi trường mới, nhưng đã có chồng động viên tận tình. Mỗi sáng cả nhà cùng nhau ăn điểm tâm, rồi người đi làm, người đi dạy, người đến trường, có khi hối hả, nhặng xị cả lên nhưng đầm ấm bên nhau. Nhớ nhất là ngày cuối tuần đầu tiên vợ được đi công viên với hai cha con. Vợ ngồi ở ghế đá lặng nhìn hai cha con chạy đua và leo trèo ở khu vận động, sau đó chồng nhiệt tình làm phó nháy để chụp cho hai mẹ con những tấm ảnh đẹp.
Chưa được bao lâu thì vì lý do công việc, chồng phải chuyển sang công ty khác, tăng ca luân phiên theo tuần, ca ngày rồi đến ca đêm. Tuần nào chồng làm ca đêm thì tuần đó thật dài đối với hai mẹ con. Có đêm đang ngủ, con giật mình khóc nức nở, còn vợ cứ trằn trọc mãi.
"Chủ nhật này được nghỉ, cha sẽ dẫn cả nhà đi ăn gà rán" hay "Đúng là cái số vợ chồng ngâu"... Có lẽ biết vợ dễ tủi thân nên nghỉ giữa ca, chồng thường nhắn tin, gọi điện để động viên vợ như thế.
Theo VNE
Vũ khí để trả thù chồng Chia tay vợ, anh nuôi đứa con trai sáu tuổi. Một năm sau, anh và tôi gặp nhau. Một năm sau nữa, anh ngỏ lời. Trước lễ cưới một ngày, vợ cũ của anh gọi điện thoại: "Tôi với cô không nợ nần gì, nhưng tôi hận anh ta, cô không tránh ra, sau này đừng trách". Cú điện thoại khiến tôi lo...