Tôi muốn giấu mẹ chồng vào tủ quần áo
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ về làm dâu quê vì chỉ nhìn cái cách họ ăn uống, sinh hoạt đã khiến tôi thấy sợ. Thế mà không hiểu duyên số run rủi thế nào hay bởi ghét của nào trời trao của đó mà tôi lại đem lòng yêu một chàng nhà quê rồi cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi đồng ý về làm dâu nhà anh. Tất cả cũng chỉ vì yêu anh chứ tôi chẳng mấy có thiện cảm với gia đình nhà chồng. Tôi thấy họ luôn toát lên vẻ quê mùa, kém cỏi… Nói đúng hơn là không cùng đẳng cấp với một đứa con gái phố sành điệu như tôi.
Tôi nghĩ bụng lấy Khải (chồng tôi) về rồi tôi sẽ tìm mọi cách để xóa sạch dấu vết nhà quê nơi con người anh. Chiến dịch đã được lên từ trước khi cưới và tôi đã thành công trong việc thay đổi chồng. Từ bộ quần áo, chiếc cà vạt, đôi tất… đều được tôi chọn lựa kỹ càng. Từ một người đàn ông tình lẻ nhờ tay tôi anh dần trở nên sang trọng, lịch lãm. Ở anh luôn toát ra mùi thơm phức của loại nước hoa hàng hiệu. Tuy vậy, tôi không có ý định thay đổi cả họ nhà chồng vì tôi chẳng phải sống với họ nên không việc gì phải nhọc công, tốn tiền vì những người không đâu. Năm về quê 1,2 lần tôi sẽ cố gắng làm “diễn viên” giỏi để chồng hài lòng là ổn…
Ảnh minh họa
Thế nhưng mọi chuyện trở nên phức tạp khi tôi mang bầu và sinh con đầu lòng và là cháu đích tôn của dòng họ nhà chồng. Tôi bàn với chồng sẽ thuê người giúp việc chứ không nhờ vả bà nội lên trông cháu. Vì tôi không thể sống chung dưới một mái nhà với bà mẹ chồng nhà quê đen đúa đấy. Mỗi lần bà lên chơi chỉ ở hai ba hôm cũng khiến tôi ngán ngẩm, ăn mất ngon, ngủ chẳng yên.
Tôi phát mệt khi phải luôn theo sát từng hành động, bước đi của bà để kịp nhắc nhở vì chỉ sểnh một cái là bà lại làm trái ý con dâu. Dường như bà biết tôi không thích nên hay cố ý lên thăm và trêu ngươi tôi hay sao ấy. Khi tôi bầu bí bà còn đòi lên ở hẳn để chợ búa, cơm nước chăm bẵm cho tôi nhưng tôi tìm đủ mọi cách để chối. Vẫn chưa dừng lại, cứ năm bữa nửa tháng bà lại âm thầm, lọ mọ tay xách nách mang đủ thứ tự bắt xe lên mà không thèm báo trước thông báo cho vợ chồng tôi.
Tôi ức lắm nhưng chẳng biết phải làm sao để đối phó với bà mẹ chồng dở hơi này. Vào sáng chủ nhật tôi đang ngái ngủ thì nghe tiếng gà gáy. Tôi giật mình tưởng đang nằm mơ nhưng không phải, đúng là có tiếng gà trong toilet nhà tôi. Ba chân bốn cẳng chạy ra thì ôi thôi không phải một mà có đến 3 con gà đang ở trong lồng làm bẩn một góc nhà vệ sinh và khiến tôi nôn thốc nôn tháo vì mùi lạ.
Ngay lúc đó mẹ chồng tôi chạy tới rối rít thanh minh rằng bà đưa lên tẩm bổ cho tôi và em bé nhưng sợ làm thịt trước sẽ mất ngon nên bà xách lên trên này thịt sạch sẽ rồi cho vào tủ lạnh cho tôi ăn dần. Tôi tức lộn ruột nhưng phải giả vờ cười nhưng trong lòng cũng thấy hả dạ khi nghe chồng mắng mẹ thay mình: “Mẹ làm như cả Hà Nội này không có gà hay sao mà phải xách lên trên này. Nhà cửa chật chội lấy đâu ra chỗ cho mẹ thịt gà mà vợ con lại có tính sợ mùi lạ nên ốm ra lại khổ thân”. Chồng tôi bắt mẹ anh xách gà đi ra ngoài chợ để thuê người ta làm hộ.
Mỗi lần bà từ quê lên, bà toàn tranh việc bếp núc chợ búa và tập trung làm món bổ dưỡng cho tôi nhưng bà đâu biết tôi đã đi ăn trước với đám bạn thật no và để chống chế tôi đành lén đồ thức ăn bà nấu vì tôi không thể nuốt được mấy thể loại đó. Sáng muốn nán ngủ thêm thì đã bị bà đánh thức vì tiếng dép loẹt quẹt, tiếng băm chặt để nấu đồ ăn sáng. Đúng là ở trong nhà mình mà chẳng yên thân.
Đến khi tôi sinh em bé thì bà cũng xung phong được chăm sóc mẹ con tôi dù tôi không hề muốn. Cũng vì thế khiến tôi ức chế suýt bị trầm cảm sau sinh. Ai đời nhà chung cư cao cấp mà bà đòi đốt than để sưởi. Rồi bà bắt tôi phải ăn mặn, uống trà đắng, ăn mật lợn, kiêng kị đủ thứ trên đời… Cũng may chồng tôi thương vợ nên cấm tiệt mấy thủ tục vớ vẩn của mẹ chồng.o thiệt thòi, đau khổ giống như tôi!
Video đang HOT
Đến khoản chăm cháu bà khiến tôi hãi hùng. Bà nhất định tẩm bổ bắt tôi ăn nhiều để con có sữa bú chứ không cho ăn sữa ngoài. Chắc bà ghen tị với vóc dáng của tôi nên có ý muốn biến tôi thành thùng phuy di động đây mà. Tôi bảo sữa ngoài tốt gấp ngàn lần sữa mẹ nhưng bà vẫn bảo thủ không nghe theo. Nhờ bà pha sữa cho cháu cũng chẳng pha đúng tỉ lệ. Tôi nhắc nhở thì lại đổ lý do mắt kém. Bực không chịu nổi.
Bạn bè tôi đến chơi bà chẳng biết ý cứ thể như là khách của mình ngồi kể đủ chuyện về thằng bé. Chưa kể đến khoản ăn mặc thì cứ lôi thôi, luộm thuộm nhìn còn thua cả bà giúp việc. Tôi xấu hổ với bạn bè và chỉ ước gì giấu được mẹ chồng vào tủ quần áo. Tôi đếm từng ngày để mong bà về nhưng chả thấy mẹ chồng đả động gì đến chuyện về quê.
Tôi chưa biết phải bàn tính kế sách gì với chồng để đuổi bà về quê cho yên chuyện đây. Có chị em nào cùng cảnh xin hiến kế cho tôi với. Nếu không chắc tôi ức chết phát điên lên mất. Ôi! Ác mộng mẹ chồng quê!
Theo VNE
Ác mộng mỗi lần phải về quê chồng vì không có nhà vệ sinh
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Đọc nhiều tâm sự thấy có mấy bài nói về phố - quê và có bài nói về mấy anh chàng sợ về quê vợ vì không có nhà vệ sinh, tự nhiên tôi bật cười nghĩ sao có người giống mình thế.
Tôi sinh ra ở thành phố, nói nhà giàu tiểu thư thì cũng không hẳn nhưng nhà cũng đầy đủ khá giả. Bố mẹ cũng có chức có quyền quen biết nhiều. Từ nhỏ chị em tôi đã chẳng phải làm gì vì trong nhà có người làm.
Từ nhỏ tới lớn cuộc sống của tôi chắc hẳn cũng là mơ ước của nhiều người khi chỉ lo ăn học chứ không lo lắng chuyện gì. Ra trường, nhờ gia đình quen biết tôi có một chân làm trong nhà nước với mức lương tương đối ổn và nhàn nhã.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng (Ảnh minh họa)
Song không vì thế mà tôi chẳng biết gì. Tôi cũng nấu ăn ngon lành như bất cứ cô gái nào. Vì công việc nhàn nhã nên tôi tranh thủ kiếm thêm việc ngoài tăng thu nhập. Quan hệ với mọi người cũng rất tốt vì tôi là người vui vẻ hòa đồng. Chính vì thế chồng tôi bây giờ mới cảm thấy yêu thích tôi.
Công bằng mà nói anh là một người chồng tốt, chăm lo cho vợ con không có gì phải phàn nàn duy chỉ có một chuyện tôi sợ về quê chồng. Đối với tôi mọi thứ thật kinh hoàng, quê anh ở Bình Định nhà không phải nghèo đói gì song nếp sống ở quê thật sự tôi rất sợ.
Nhớ lần đầu về nhà anh, ấn tượng của tôi đầu tiên là nhà anh không hề có nhà tắm hay nhà vệ sinh. Và vườn sau có rất nhiều mộ của ông bà tổ tiên. Lúc đó tôi nhìn anh và thấy anh thật tội. Nhà anh có lẽ khó khăn tới mức không xây nổi nhà vệ sinh?
Nhưng tôi đã lầm, không phải riêng gì nhà anh mà quanh đó hầu như nhà ai cũng thế. Họ có những căn nhà rất to nhưng cũng không hề xây nhà vệ sinh. Và cũng vì thế mỗi lần về quê anh là mỗi lần khốn khó của tôi.
Sau một chặng đường dài xuống tới nhà anh, điều tôi muốn nhất là tắm rửa vệ sinh cho thoải mái. Tôi hỏi thì anh hồn nhiên chỉ tôi ra mé sông sau nhà. Nhìn ra mà tôi như phát khóc. Giữa thanh thiên bạch nhật không lẽ lột đồ tắm rửa ngoài đây? Chưa kể lỡ ai vô tình thấy thì sao?
Lúc đó tôi hoảng quá suýt khóc. Anh dường như cũng hiểu nên xin phép dắt tôi ra nhà nghỉ trên thị trấn với lý do tôi không dám ngủ lại nhà anh, sợ hàng xóm dị nghị con gái mà theo trai về nhà ngủ. Bố mẹ anh có giữ lại song hai cụ thấy cũng hợp lý, do ở quê mọi người cũng khắt khe khó tính nên cho phép ra nhà nghỉ tắm rửa xong tôi lại theo anh về nhà.
Lúc này nhà bắt đầu nấu cơm. Do lần đầu về ra mắt nên tôi cũng muốn trổ tài nữ công gia chánh nhưng đúng đời không như mơ. Mọi thứ không theo ý tôi. Lần đầu nấu bếp củi tôi lúng túng từ việc nhóm bếp cho tới canh lửa sao cho vừa. Thành ra chẳng món nào ngon lành đúng ý.
Mẹ anh kêu tôi còn vụng lắm phải rèn nhiều làm tôi buồn. Tới bữa cơm cả nhà ngồi ăn trên một cái phản gỗ lớn trong vườn cho mát. Đang ăn tự nhiên tôi nhìn ra hướng bờ sông sau vườn thấy có mấy đứa nhỏ đang ngồi vệ sinh ở đó. Nghĩ tới việc trước đó mẹ chồng mang rau thịt ra đó rửa tự nhiên tôi lợm giọng buồn nôn.
Hai cụ không biết tưởng tôi bị sao, tôi đành nói tôi bị đau dạ dày sáng giờ chưa ăn gì nên giờ khó chịu bụng. Thế là tôi lại bị chê tiểu thư dân thành phố yếu đuối. Thế rồi vì lý do bệnh nên tôi cũng kiếm cớ xin về thành phố sớm.
Tôi rất sợ về quê anh lần nữa, nghĩ tới việc lấy anh phải về đó tôi lại sợ. Song vì yêu anh, lại nghĩ bọn tôi làm ở thành phố phải năm thì mười họa mới về nên tôi cũng bỏ qua.
Nhưng lấy anh rồi, chuyện về quê còn kinh khủng hơn. Vợ chồng không được ra nhà nghỉ như hồi yêu nhau, chưa kể lễ giỗ lại phải tất bật chạy về lo.
Sợ nhất là có hôm về trúng ngày kinh nguyệt. Nhà có khách đông, mỗi ông uống xong say xỉn ra vườn đứng mỗi người mỗi góc. Vì tôi bị nhiều nên rất mệt muốn kiếm chỗ thay đồ tắm rửa cũng không có.
Tôi có nói bố mẹ chồng xây nhà vệ sinh thì hai cụ gạt đi kêu từ trước tới giờ thế rồi có sao. Rồi 2 cụ nói tôi chê hai cụ quê mùa ở dơ phải không?
Tôi sợ 2 cụ phật ý nên thôi không nói nữa. Tôi nói với anh thì anh hồn nhiên kêu anh sống trước nay như thế rồi, có sao đâu. Nếu 2 cụ không muốn thì thôi.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh khiến mỗi lần nghĩ về quê, tôi như gặp ác mộng (Ảnh minh họa)
Biết không nói được nên tôi lại chuyển qua dụ dỗ hai cụ xây nhà mới cho đẹp. Tiện thể tôi sẽ nói bác thợ xây dùm cái nhà vệ sinh. Hai cụ cũng ưng nhà mới, nhưng sợ bọn tôi mới đi làm không có tiền.
Tôi liền ráng dành dụm mỗi tháng gửi về cho cụ ít tiền để hai cụ để dành xây nhà. Có tiền hai cụ sợ mất nên rủ nhau đi mua vàng rồi bỏ túi đùm đùm bọc bọc trong người. Bình thường thì không sao nhưng hễ mỗi khi nghe bố chồng đi nhậu là tôi lại giật mình thon thót, sợ ông lại quen thói lột đồ vứt lung tung.
Rồi tôi cũng tích cóp đủ tiền xây nhà. Nhưng giờ hai cụ vẫn nhất quyết không chịu xây cho tôi cái nhà vệ sinh. Giờ tôi phải nói sao cho hai cụ hiểu đây? Mọi người giúp tôi với!
Theo VNE
Ác mộng đêm tân hôn Chị tự cười mỉa mai mình rằng chắc chẳng có ai có đêm tân hôn lạ lùng như mình. Chị Thanh (Mỹ Đình, Hà Nội) sinh ra và lớn lên trong một gia đình trung lưu, có học. Dù xinh đẹp, được chiều chuộng song chị vẫn giữ được nếp sống cũ là trọng trinh tiết, coi trinh tiết chính là thước đo...