Tôi muốn “cướp chồng” người
Vợ anh là một người phụ nữ quá quắt, giờ tôi đã có thai với anh, tôi muốn anh bỏ vợ.
Khi tôi viết những dòng này là lúc tâm trạng tôi đang vô cùng rối bời. Tôi biết, sẽ không nhiều người ủng hộ và đứng về phía tôi. Dù sao mọi người cũng không thể bênh vực cho một người được gọi là “ kẻ thứ ba” như tôi. Cho dù tôi có lí do nào đi chăng nữa. Nhất là khi “chồng” tôi lại hơn tôi tới 20 tuổi. Mọi thứ đều như đóng lên tôi cái mác “kẻ cướp chồng người vì tham tiền”.
Tôi năm nay 28 tuổi, còn anh ấy đã gần 50 tuổi. Sự khác biệt tuổi tác đó không làm chúng tôi bớt yêu nhau đi. Anh ấy là người có gia đình, ngay từ đầu tôi đã biết điều đó vì tôi làm cùng chỗ với anh. Nhưng chính vì có cơ hội được gần anh, hiểu anh nên tôi mới càng thấy thương anh hơn. Không phải nghe anh nói lại mà chính mắt tôi đã chứng kiến nhiều lần chị ấy làm cho anh khổ sở như thế nào. Chị ấy khinh anh nghèo, khinh anh có được vị trí như ngày hôm nay là nhờ vào nhà vợ. Chị chửi bới anh, nói với anh như nói với kẻ ăn người ở trong nhà. Anh tuy là đàn ông, là trưởng phòng ở công ty nhưng cũng bị chị làm cho bẽ mặt không biết bao lần.
Chính sai lầm của chị ấy đã đẩy chúng tôi vào với nhau. Lúc đầu, tôi chỉ thầm ngưỡng mộ sự tài giỏi của anh nhưng về sau tôi đã đem lòng yêu anh. Biết tình yêu đó là sai trái khi anh nhiều tuổi hơn tôi, lại có vợ, có con nhưng tôi vẫn không sao thoát được lưới tình ấy. Anh cũng đã trốn tránh tôi nhưng rồi sự hỗn hào của chị ấy đã khiến chúng tôi phạm sai lầm. Chúng tôi mặc kệ tất cả để đến với nhau, bất chấp sự gièm pha của mọi người.
Biết tình yêu đó là sai trái khi anh nhiều tuổi hơn tôi, lại có vợ, có con nhưng tôi vẫn không sao thoát được lưới tình ấy. (Ảnh minh họa)
Tôi thuê nhà ra ở riêng để được gần anh. Tôi nghĩ chỉ cần có anh ở bên, chỉ cần tôi được động viên anh mỗi khi anh buồn là được. Tôi không có ý định phá vỡ gia đình anh, càng không muốn anh bỏ vợ, bỏ con. Tôi tình nguyện đứng sau lưng anh, chấp nhận thiệt thòi để anh được hạnh phúc. Anh hiểu nên thương tôi nhiều lắm. Càng như vậy tôi càng thấy muốn ở gần anh hơn dù cho không có một danh phận nào cho tôi.
Vợ anh biết chuyện và đã tìm gặp tôi. Tôi đã nghĩ tới chuyện chấm dứt tất cả để anh quay về bên gia đình nhưng cuộc gặp gỡ đó đã làm tôi phải nghĩ lại. Chị ấy chẳng những không bận tâm hay đoái hoài đến chồng mà còn rất đắc chí khi biết anh ở bên tôi. Chị nói tôi “chứa chấp” anh càng tốt vì chị càng không phải “nuôi” anh. Chị nói “loại người như vô dụng như anh ta tôi cũng không cần. Chỉ cần hàng tháng đi làm đưa đủ tôi lương là được”.
Kể từ sau hôm đó, anh chuyển đến nhà tôi ở. Nói là chuyển cũng không đúng bởi lẽ anh đi vợ anh cũng không thèm giữ nên anh không muốn về nhà. Tôi chấp nhận sống với anh không hôn thú và vợ anh cũng coi chuyện đó như không có gì xảy ra. Tôi nghĩ sẽ sống như vậy là được rồi vì tôi có anh ở bên, đúng như những gì tôi mong đợi trước đó (thậm chí còn vượt xa). Tôi không muốn làm khó anh thêm nữa. Anh và vợ không hạnh phúc nhưng còn có các con nên không thể bỏ nhau được.
Video đang HOT
Giờ tôi đang lưỡng lự vô cùng. Con tôi sắp chào đời rồi, tôi có nên quyết tâm dành anh về phía mình hay không? (Ảnh minh họa)
Nhưng khi người đàn bà trở thành mẹ người ta sẽ nghĩ khác. Tôi có thai với anh và tôi cảm thấy những gì mà tôi đang phải chịu đựng là quá thiệt thòi. Hàng tháng chị ta kiểm soát hết thu nhập của anh, anh đến bên tôi và sống dựa vào tôi. Tôi không nhận được anh từ anh điều gì ngoài tình cảm. Tôi có thể chấp nhận điều đó, chấp nhận thiệt thòi nhưng con của tôi thì không đáng phải thế. Nó có quyền được sống như bao đứa trẻ khác và như những đứa con của anh.
Giờ đây, tôi muốn ép anh bỏ vợ. Bởi vì chỉ có bỏ vợ, cưới tôi anh mới làm trọn vẹn trách nhiệm của một người chồng, người cha mà thôi. Trước đây tôi đã nghĩ cho con anh quá nhiều nhưng giờ tôi nghĩ mình phải lo cho con mình. Tôi không thể nuôi một người chồng dồn trách nhiệm cho vợ con anh còn tôi và con thì đau khổ được. Điều tôi băn khoăn duy nhất là cảm thấy có lỗi với những đứa con của anh vì tôi đã cướp bố của chúng. Nhưng nguyên nhân sâu xa không phải tại tôi mà tại chính vợ anh ấy. Giờ tôi đang lưỡng lự vô cùng. Con tôi sắp chào đời rồi, tôi có nên quyết tâm dành anh về phía mình hay không?
Theo VNE
Vợ chồng tôi sa cơ lỡ vận vì suy nghĩ nhất thời
Nhiều đêm, tôi và chồng đều không sao chợp mắt được vì không có công ăn việc làm. Chúng tôi chỉ mong ngày mai, ngày mốt sớm tìm được việc để nuôi con. Sau biến cố này, tôi thực sự sẽ chẳng dám ở nhà để chồng nuôi nữa.
Chào Minh Huệ - Người đang băn khoăn với việc "Ở nhà chồng nuôi liệu có hèn"!
Tôi cũng là người vợ bị chồng xúi bẩy ở nhà làm nội trợ. Và cuộc sống của 2 vợ chồng ngày càng sa vào túng quẫn hơn khi vừa mới đây anh rơi vào cảnh thất nghiệp nốt.
Hai vợ chồng tôi năm nay đều đã 33 tuổi. Ai cũng bảo: "Cùng tuổi nằm duỗi mà ăn". Thế mà cuộc sống vợ chồng tôi bao năm qua cứ lận đận quá chừng.
Tôi tốt nghiệp đại học chuyên ngành hành chính. Ra trường, tôi đi làm văn phòng cho một đơn vị Nhà nước. Đồng lương cũng chỉ ba cọc ba đồng nhưng tôi vẫn vui vì được làm đúng chuyên môn.
Chồng tôi làm nhân viên kinh doanh cho một hãng dệt may lớn. Có tháng thu nhập của anh bằng tiền lương cả năm của vợ. Nhờ vậy, vợ chồng tôi sẵn tiền tiêu rủng rỉnh. Chi phí cho vợ chồng và một con gái xong, vợ chồng tôi vẫn còn dư mỗi tháng 5 - 8 triệu đồng.
Nhiều lần anh liên tục "nã" vào tai vợ: "Lương em còn không đủ thuê người giúp việc trong nhà. Chưa kể em đi làm còn phải lo quần áo, trang điểm. Thà em ở nhà trông con cho tốt".
Lúc đầu, tôi tỏ ra không bằng lòng với ý kiến của chồng. Nhưng sau mỗi lần đi chợ, tôi thấy đồng lương của mình đúng là chỉ đủ nuôi thân. Kinh tế gia đình do một tay anh gánh vác.
Tôi xin nghỉ việc ở nhà làm nội trợ. Ít lâu sau, tôi sinh thêm một cháu nữa. Hai nách hai con, dẫu ở nhà mà tôi vẫn đầu tắt mặt tối. Mỗi ngày tôi phải nấu ăn cho con 5 bữa, quần áo giặt 2 chậu đã vắt kiệt sức của tôi rồi.
Vướng con nhỏ, tôi gần như không giao lưu với những người xung quanh, trừ mỗi lúc đi chợ. Bàn tay tôi mỏi rã rời, đầu óc mụ mị đi.
Có hôm, công việc của chồng bận quá. Buổi tối anh nhờ tôi soạn giúp các mẫu văn bản. Lâu không mó tay vào công việc, tôi dờ dẫm mãi rồi làm nhầm tứ tung. Có lẽ, công việc thích hợp nhất với tôi là nội trợ. Làm lâu mãi thành quen, quen mãi thành nghề.
Cuộc sống của vợ chồng tôi trong 6 năm đầu cũng ổn. Chồng tôi cố gắng đem nhiều tiền về nuôi vợ con. Còn tôi làm người mẹ hiền, vợ đảm.
Ai biết cuộc sống này lại có lúc lỡ tay chèo. Công ty chồng tôi làm nợ lương nhân viên hết tháng này sang tháng khác. Cũng chẳng biết trách ai vì thời buổi khó khăn chung.
Vợ chồng tôi đã phải lôi hết các khoản tiền tiết kiệm ra tiêu. Nhưng "miệng ăn núi lở", tiêu bao nhiêu cũng hết. Chúng tôi bắt đầu nháo nhào lo cho miếng cơm manh áo của gia đình mình.
Chồng tôi xin nghỉ việc. Anh cầm đơn xin việc chạy đôn đáo khắp nơi. Chỗ nào cũng trả lời đang cắt giảm nhân sự. Hoặc có chỗ nhận anh vào làm nhưng đồng lương chẳng đủ tiền xăng xe. Anh chán ngán nhìn đống hồ sơ xin việc đang chất ở nhà.
Thất nghiệp, thời gian nhàn rỗi nhiều, chồng tôi buồn bã sa vào rượu chè với đám bạn tối ngày. Nhiều tối anh say xỉn về nhà. Vợ chồng tôi nhiều lần cãi vã trách móc lẫn nhau.
Trong lúc khó khăn, tôi cũng phải xắn tay giúp chồng. Tôi làm đơn xin việc gửi tới một số cơ quan. Nhiều chỗ chê tôi có tuổi, không bắt nhịp nhanh với tiến độ công việc. Cái bằng đại học của tôi lâu không được sử dụng nên đã lỗi thời.
Suốt nửa năm nay, vợ chồng tôi vẫn chưa tìm được công việc phù hợp. Con cái thì đang sức ăn sức lớn. Thương con quá, tôi đi lấy hoa quả ở các chợ đầu mối đem ra chợ bán.
Đi chợ được một tuần, tiền bán hàng của tôi chẳng đủ hòa gốc. Hình như tôi không có duyên bán hàng hay sao ấy. Hàng liên tục ế ẩm, quả chín đến bị hư ra. Tôi đành dẹp hàng. Chồng tôi sau một hồi loay hoay với đủ thứ nghề mà lương chả được là bao cũng đâm ra nản và ở nhà.
Vợ chồng tôi sa cơ lỡ vận vì suy nghĩ nhất thời. Gia đình tôi tuy chưa sa vào cảnh "ăn bữa sáng, lo bữa tối" nhưng chi tiêu đã chật vật và chỉ ở mức cầm cự được.
Nhiều đêm, tôi và chồng đều không sao chợp mắt được vì không có công ăn việc làm. Chúng tôi chỉ mong ngày mai ngày mốt sớm tìm được việc để nuôi con. Sau biến cố này, tôi thực sự sẽ chẳng dám ở nhà để chồng nuôi nữa.
Theo Eva
Lấy chồng như gông đeo cổ Lấy chồng vào như gông đeo cổ, chẳng bao giờ được một ngày tự do, thoải mái. Cái gì vợ cũng phải nhất nhất nghe theo lời chồng. Đằng sau chồng còn có bố, mẹ và anh em nhà chồng nữa chứ. Chào Jenny Trần - Tác giả tâm sự: "Buồn vì tiêu chuẩn chọn vợ của người Việt quá cao". Giá như...