Tôi muốn có trách nhiệm khi đã đi quá giới hạn mà không được
Tôi và em quen nhau được gần 1 năm. Tôi 30 tuổi và em 25 tuổi. Nhà 2 đứa gần bên nên có nhiều thời gian cho nhau hơn. Do đó, tình cảm cũng đến nhanh.
Thời gian 2 đứa quen nhau công việc của tôi chưa ổn định nên tôi phải bươn trải tìm cho mình một công việc phù hợp. Còn em là giáo viên cấp 2. Do chưa tìm được việc nên tôi ở nhà bán hàng với anh chị mình.
Mọi chuyện diễn ra khá êm đẹp nên chúng tôi đã nghĩ tới chuyện hôn nhân và có để 2 gia đình nói chuyện người lớn. Nhưng không ngờ từ đây chúng tôi không giữ được nhau.
Do nhà gần nên hay đi chơi hơn mọi người khi yêu, mỗi lần đi chơi chúng tôi đều tính em qua nhà tôi rồi đi. Nhưng mỗi lần em qua nhà để đi chơi thì em đều phải đợi tôi do công việc bán hàng tôi không thể tự sắp xếp được thời gian. Có khách đến thì cũng lo bán hàng cho xong vì thế luôn đi trễ.
Dù tôi năn nỉ em quay lại, để tôi được quan tâm và sống trọn vẹn với tình yêu này nhưng em quyết tâm chia tay (Ảnh minh họa)
Tôi cũng có nói với em nhưng lần nào em qua cũng giận dỗi trước mặt mọi người trong gia đình tôi khiến tôi rất buồn và thường hay cãi nhau với em vì vấn đề này. Rất nhiều lần 2 đứa cãi vã vì điều ấy.
Cũng vì công việc chưa ổn định nên nhiều khi tôi phải đi nhờ vả nhiều người. Trong đó tôi hay tiếp xúc với 1 người bạn để nhờ xin việc. Công việc có nhiều thuận lợi nên thỉnh thoảng tôi thường đi chơi và ăn nhậu với người ấy. Khi đi tôi có nói với em nhưng có vẻ em không hiểu.
Trong thời gian ngồi ăn nhậu, tôi ít cầm điện thoại. Em điện thoại tôi chỉ nói với em rằng: “Anh đang ngồi nói chuyện với mọi người. Có gì khi nào về anh sẽ nói”. Có vẻ em không tin tôi nên giận hờn. Cứ mỗi lần như vậy, chúng tôi lại cãi nhau.
Tôi rất buồn và nói em hãy bỏ tính giận hờn đó đi vì cũng sắp cưới nhau. Có khi giận nhau 1-2 hôm nhưng tôi cũng chủ động làm lành vì lo lắng cho em. Tình yêu tôi dành cho em quá nhiều, tôi yêu em hơn cả bản thân mình. Tôi chưa bao giờ có chút nào lừa dối tình cảm đó.
Video đang HOT
Chúng tôi đã đi quá giới hạn và phải từ bỏ giọt máu của mình khi được 6 tuần tuổi. Trong lòng tôi chỉ mong cưới nhau luôn để không phải bỏ đi điều thiêng liêng ấy nhưng em chưa muốn và không muốn mang tiếng nên đành từ bỏ. Tôi thương em nhiều hơn từ đó. Muốn có trách nhiệm với em nhiều hơn, trong lòng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ chia tay.
Mỗi chúng tôi đều có những tình yêu trước của mình. Nhưng tôi không nghĩ tới điều đó. Duy nhất 1 người khiến tôi suy nghĩ và bận tâm. Đó là người yêu trước của em lại là em họ của em. Tôi rất buồn khi biết điều đó nhưng cũng không suy nghĩ và muốn đến với em. Có điều em không chịu hiểu tâm lý người khác thì phải?
Em hay nhắc tên người này trước mặt tôi và muốn tôi coi người này như anh em họ hàng. Điều đó khiến tôi khó chịu vì tôi chỉ mong em hãy quên tất cả đi và chấm dứt mọi liên quan với người ấy. Cũng vì vậy, tôi và em lại giận nhau. Có lẽ mọi chuyện không đến mức chia tay nhưng khi tôi đi chơi và về nhà trễ thì em giận và tôi đem tất cả mọi chuyện ra nói với em. Tôi chỉ nói rằng em hãy bỏ ngay tính giận hờn đó đi, còn nếu em không bỏ được thì kết thúc.
Tôi nói em qua nhà và đừng giận hờn nhưng em trả lời rằng: “Em không muốn qua nhà anh vì nhà anh đang ở là nhà anh rể anh”. Tôi như chết lặng vì câu nói đó! Có lẽ em không coi trọng anh chị tôi nên phản ứng mạnh. Tôi nói với em: “Em là giáo viên có ăn học mà lại nói như vây!”. Chính câu nói này là nguyện nhân chúng tôi chia tay.
Dù tôi năn nỉ em quay lại, để tôi được quan tâm và sống trọn vẹn với tình yêu này nhưng em quyết tâm và nói rằng tôi như vậy là gia trưởng, là không cưng chiều em. Nhưng con người tôi thẳng thắn và thành thật nên có sao nói hết cho em hiểu.
Là người đàn ông, tôi muốn được chịu trách nhiệm với tất cả những gì đã làm với em nhưng lại không được chấp nhận khiến lòng tôi đau đớn (Ảnh minh họa)
Có một điều tôi lo lắng và suy nghĩ suốt thời gian qua mà không sao gạt đi được. Đó là tôi bận tâm vì em, vì không lo lắng được cho em nữa. Đặc biệt, tôi suy nghĩ rất nhiều cho em sẽ bị thiệt thòi vì chúng tôi đã đi quá giới hạn rồi bỏ đứa bé.
Càng nghĩ, tôi càng suy sụp tinh thần, mất cân bằng rồi dẫn đến bệnh thần kinh vì điều này. Là người đàn ông, tôi muốn được chịu trách nhiệm với tất cả những gì đã làm với em nhưng lại không được chấp nhận khiến lòng tôi đau đớn.
Đau đớn và cắn dứt lương tâm khi tình yêu tôi dành cho em quá lớn mà không sao thoát ra khỏi tình trạng trầm tư. Tôi không biết làm sao thoát ra khỏi nó. Nguyên nhân không có gì lớn nhưng kết thúc trong sự luyến tiếc và ân hận trong tôi. Không biết cách nào để tôi không bận tâm về điều này cho em đây?
Theo VNE
Ngột ngạt khi vác "mặt dày" về làm dâu nhà anh
Trước đây, tôi đã chứng kiến những gia đình đổ vỡ chỉ vì mối quan hệ không tốt đẹp giữ mẹ chồng - con dâu, chị chồng - em dâu. Và tôi không bao giờ nghĩ sẽ ở trong hoàn cảnh này. Nhưng hiện nay, tôi thật sự rất sợ những mâu thuẫn ấy sẽ là nguyên nhân đổ hạnh phúc gia đình nhỏ của tôi.
Tôi và anh quen nhau từ những ngày hai đứa còn ở giảng đường đại học. Mẹ anh phản đối kịch liệt chúng tôi yêu nhau vì tôi là người Miền Tây. Nhưng sau khi ra trường, chúng tôi dành dụm tiền và vẫn tổ chức đám cưới dù mẹ chồng tôi không ủng hộ.
Để đến được với anh, tôi đã nhiều lần phải khóc hết nước mắt. Thậm chí ngày cưới sắp đến, mẹ chồng tôi vẫn đòi huỷ. Nhưng cuối cùng, đám cưới của hai đứa cũng được tổ chức. Song gia đình tôi không mấy thiện cảm với mẹ anh. Thương chồng, tôi cố gắng bắt đầu xây dựng lại mối quan hệ với mẹ chồng và chị chồng.
Cưới xong, tôi chính thức vác "mặt dày" về làm dâu nhà anh. Vì mẹ chồng tôi buôn bán nên sáng sớm vợ chồng tôi dậy sớm phụ giúp mẹ. Phần lớn thời gian còn lại ngoài đi làm, tôi dạy con chị chồng học, phụ chị việc nhà, cơm nước trong gia đình.
Tôi là người phụ nữ hiện đại, thu nhập của tôi đủ để hai mẹ con tôi tự lo. Nhưng chỉ vì mâu thuẫn với mẹ chồng và chị chồng mà gia đình nhỏ của tôi lại có nguy cơ đổ vỡ?
Tôi là nhân viên văn phòng của một công ty nước ngoài, nên công việc rất áp lực. Vì vậy, việc nhà tôi không chu tất được hoàn toàn. Do đó cứ sân nhà dơ bẩn hay ban công bám bụi là chị chồng mách mẹ chồng bảo tôi lười biếng. Chồng phụ tôi làm việc nhà, chị cũng nói với mẹ.
Mỗi lần như thế, mẹ chồng lại kêu tôi ra mắng và bảo chồng tôi không biết dạy vợ. Thỉnh thoảng tôi về quê mẹ đẻ, chồng tôi không cho nói về chơi là không được mà phải nói là nhà có việc hay đám cưới bạn bè làm cớ để đi với mẹ chồng. Thấy vậy, tôi tủi thân lắm.
Tận bây giờ, mỗi khi muốn về thăm mẹ đẻ, tôi cũng phải viện đủ thứ lý do. Để hạn chế gặp mặt mẹ và chị chồng, tôi viện cớ và sắp xếp đi học thêm 1 bằng đại học. Với tôi, dù mệt mỏi do vừa phải đi làm vừa đi học vẫn còn hơn phải về sớm và đối mặt những người như thế.
Chị chồng có bầu, việc nhà cơm nước vợ chồng tôi làm hết, chị không phải rửa cái chén nào. Thế mà, chị gái tôi có việc cần tôi, tôi đi mà chưa về đổ rác, chị và mẹ chồng cũng mắng. Mẹ chồng tôi còn than vãn với mọi người là từ ngày có tôi về nhà này, con trai của bà trở nên là đứa con bất hiếu. Chồng tôi vô cùng chán nản. Có lúc chúng tôi đã nghĩ đến việc ly hôn.
Mẹ và chị chồng luôn bảo khó khăn, vợ chồng tôi có bao nhiêu tiền lúc nào cũng hỏi mượn bằng hết. Hiện tôi chỉ giữ được một ít để lo sinh đẻ sau này. Nhưng khó chịu hơn là tôi cảm thấy bị khinh rẻ trong gia đình chồng.
Khi chị chồng có bầu, mẹ chồng lo từng chút, tẩm bổ liên tục cho chị. Chị sinh con trai cả nhà ca ngợi. Rồi mẹ chồng bảo mai mốt tôi cũng phải sinh con trai. Tôi không nói gì, chỉ thấy tủi thân.
Nhưng khi tôi có thai thì mẹ chồng tôi phản đối điều này. Tôi vô cùng hụt hẫng khi mẹ chồng như vậy. Mẹ chồng sợ tôi mang bầu và sinh con năm Tỵ, chồng tôi sẽ gặp chuyện không lành. Nhưng tôi thấy an ủi phần nào khi chồng đứng về phía mình nên kiên quyết không bỏ thai.
Tôi đang mang thai con đầu lòng được 3 tháng, nhưng cuộc sống bên nhà chồng làm tôi cảm thấy chán nản quá. Tôi có thai, chị và mẹ bảo không nên ăn bổ quá thai to khó sinh. Việc nhà tôi có bê trễ vì ốm nghén, mẹ phàn nàn với chồng tôi là tôi kiếm cớ lười biếng.
Trong đầu, tôi chỉ muốn ly hôn, dù hai vợ chồng tôi còn yêu nhau. Tôi đã bàn với anh ra ở riêng nhưng anh không chịu với lý do: tài chính, không thoải mái, sợ mẹ phiền lòng... Anh cũng rất buồn phiền khi tôi và mẹ cứ mâu thuẫn nhau như vậy.
Tôi là người phụ nữ hiện đại, thu nhập của tôi đủ để hai mẹ con tôi tự lo. Nhưng chỉ vì mâu thuẫn với mẹ chồng và chị chồng mà gia đình nhỏ của tôi lại có nguy cơ đổ vỡ?
Hiện tại, tâm trạng tôi rối bời. Tôi sợ sau này có con, từ việc dạy dỗ, ăn uống sẽ khó tránh khỏi va chạm và mâu thuẫn. Chồng tôi ngày càng mệt mỏi sẽ đi tìm niềm vui mới. Tôi phải làm sao đây? Mong nhận được lời khuyên của các anh chị.
Theo VNE
"Em, con và những cuộc vui bên ngoài, anh phải chọn một" Tôi là con một, ba mẹ tôi ly hôn khi tôi mới 6 tháng tuổi. Mẹ tôi buôn bán ngoài chợ, một mình nuôi tôi ăn học. Tôi tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định, từ đó tôi là người lao động chính trong gia đình có 3 người phụ nữ (bà ngoại tôi nữa). Anh mất mẹ khi đang học...