Tôi muốn chạy thật nhanh về nhà để nói với chồng: Xin lỗi anh!
Nỗi lo của tôi quả không sai khi thời gian gần đây thứ bảy nào anh cũng đi sớm về muộn, cộng với việc quỹ gia đình không thấy anh đưa khiến nghĩ rằng anh đã thay lòng đổi dạ với mình.
Tôi và anh lấy nhau được hai bên gia đình ủng hộ. Cậu con trai ra đời càng làm cho chúng tôi hạnh phúc hơn. Cuộc sống hôn nhân của tôi thi thoảng cũng có “vài cơn gió” thổi qua nhưng rất nhanh mọi thứ lại bình yên.
Nhiều người thắc mắc vì sao tôi lại có thể giữ gìn hạnh phúc trọn vẹn như vậy dù đã bước chân vào cuộc sống hôn nhân đã lâu. Với tôi, giữ chồng là không cần phải giữ. Tin yêu và tha thứ là việc tôi cần làm. Có lẽ vì thế, nên tôi đã để mình ngủ quên trong hạnh phúc quá lâu.
Tôi tự nghỉ việc ở nhà để chăm sóc gia đình và biến mình thành một người phụ nữ nhút nhát, yếu đuối. Nhan sắc của tôi xuống sắc, không còn làn da trắng hồng, đôi mắt biết nói mà chồng tôi yêu say đắm. Trong lòng tôi lúc nào cũng có một lo chỉ sợ chồng chê, có tình nhân bên ngoài và gia đình tan vỡ.
Tôi ân hận vì đã nghi ngờ chồng mình (Ảnh minh họa)
Tôi bắt đầu theo dõi chồng, lén đọc những tin nhắn trong điện thoại, facebook của chồng nhưng đều không thấy nhắn cho nhân tình. Chiều đến tôi cũng đứng ở cổng công ty của chồng để rình mò xem anh có đưa đón ai không? Ngày nào tôi cũng tra khảo anh, bắt anh khai ra xem hôm nay làm những gì khiến một người điềm đạm như anh cũng phải quát lên: “Xin em để anh yên, anh đã mệt mỏi vì công việc lắm rồi”.
Ngày hôm đó, khi thấy anh ra khỏi nhà, tôi đã theo chân chồng đến một ngôi nhà ngoại ô. Cảnh tượng chồng tôi chơi đùa với đứa con của một phụ nữ khác khiến tôi bàng hoàng. Tôi cứng người, không nói được lời nào, mọi thứ như sụp đổ trước mắt, tôi tự hỏi vậy những cử chỉ yêu thương anh dành cho tôi và gia đình là gì?
Biết chuyện nhưng tôi không nói ra vì muốn anh sẽ thú nhận và xin tôi tha thứ. Vì thế tôi bắt đầu hành hạ anh bằng cách thường xuyên chỉ trích anh, nói anh là kẻ phản bội. Căn nhà tôi bắt đầu trở nên u ám hơn. Tôi dùng những lời lẽ cay đắng để dày vò anh vậy mà anh vậy không nói một lời nào. Không thể chịu đựng hơn nữa, tôi bỏ về nhà mẹ đẻ được vài ngày thì nhận được cuộc điện thoại của người phụ nữ kia hẹn gặp mặt để nói rõ mọi chuyện.
Tôi muốn chạy về nhà thật nhanh để nói với anh lời xin lỗi. (Ảnh minh họa)
Tôi không muốn nhìn mặt người đang “ngoại tình” với chồng mình, nhưng tôi cũng tò mò muốn xem cô ta nói những gì. Gặp mặt, người phụ nữ đó khóc rất nhiều khiến tôi không thể chửi bới hay mắng mỏ. Cô ta bắt đầu kể cho tôi nghe lý do vì sao thời gian gần đây anh không thường xuyên ở nhà vào thứ bảy. Hóa ra chị ta là một người chị họ xa của anh, chị ta lấy phải người chồng vũ phu hay ghen tuông, đã phải ly hôn mà vẫn không yên, cực chẳng đã mẹ con chị phải rời quê về thành phố tìm chỗ nương náu. Mới tìm đến anh nhờ anh giúp đỡ.
Chồng tôi đã cho chị ta vay một số tiền làm vốn kinh doanh, có lẽ cũng phải lâu dài chị ta mới trả lại được. Chắc để mọi chuyện xong xuôi anh mới nói với vợ mình. Người phụ nữ ấy vừa ngắt lời tôi bỏ chạy thật nhanh, những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Với tôi đó là giọt nước mắt của sự ân hận, hóa ra tôi đã nghi ngờ anh trong suốt thời gian qua, không quan tâm đến những người thân bên cạnh anh. Tôi muốn chạy về nhà thật nhanh để nói với anh lời xin lỗi.
Video đang HOT
Theo Phununews
Cho đến ngày lên xe hoa tôi mới thực sự tin tưởng tình yêu anh dành cho tôi là thật
Đúng lúc tôi đang rơi rớt xuống vực thẳm của cuộc đời thì chính từ đây tôi tìm cho mình một niềm đam mê khát vọng làm giàu từ việc kinh doanh.
Học không được giỏi nên khi vừa học xong cấp 3 tôi đã rời bỏ ghế nhà trường để đi theo tiếng gọi của tình yêu, sau vài 3 cuộc tình tan vỡ chẳng đâu vào đâu tôi đâm ra chán nản tìm đại cho mình một cái nghề nào đó để nuôi sống bản thân. Đúng lúc tôi đang rơi rớt xuống vực thẳm của cuộc đời thì chính từ đây tôi tìm cho mình một niềm đam mê khát vọng làm giàu từ việc kinh doanh những bộ đồ quần áo thời trang.
Vậy là thay vì đau khổ khóc lóc thù hằn thậm chí tự tử như những người thất tình khác thì tôi lại nhanh chóng quên những cuộc tình chớp nhoáng đó đi để ngày đêm suy nghĩ về lĩnh vực kinh doanh của mình sao cho khác biệt, bắt kịp thị hiếu, mời chào quảng bá cửa hàng và doanh thu phải tăng mỗi ngày chứ không thể ngồi chờ từng vị khách như những cửa hàng kế bên.
Làm việc quên ăn quên ngủ không có ngày nghỉ. Sau những cố gắng không ngừng nghỉ sau 3 năm bước vào lĩnh vực buôn bán hàng thời trang tôi cũng có chút tiếng tăm trên thị trường. Từ đó thay vì tôi đi lấy hàng thì bạn hàng tự tìm đến và lúc đó tôi thoải mái dìm hàng để lấy được giá thấp tăng lợi nhuận cho cửa hàng của mình.
Trong những bạn hàng đó tôi có thích một anh chàng tên Thắng giám đốc công ty sản xuất hàng may mặc. Với khuôn mặt điển trai nhìn rất thật thà thẳng thắn ăn nói hòa nhã dễ nghe, mỗi khi nhìn vào ánh mắt của anh tôi cảm thấy từ ánh mắt biết nói đó có một cái gì rất gần gũi. Đôi lúc tôi muốn được thổ lộ tình cảm với anh nhưng ý trí tôi không cho phép khi mà 3 cuộc tình đã tan vỡ do sự chủ động mạnh dạn thái quá của tôi khiến đàn ông họ sợ chạy mất dép cả lũ. Nên lần này dù yêu anh nhiều lắm nhưng tôi vẫn cố kìm nén tình cảm để anh không biết được.
Trong một lần đi liên hoan cuối năm tôi chủ động chiêu đãi bạn hàng để mọi người biết được khả năng tài chính của tôi là rất dư giả. Để rồi trong người có chút men rượu vào tôi không kìm nén được tình cảm tự nguyện lên giường với anh ngay trong chính phòng ngủ của mình. Chỉ biết khi tỉnh dậy hai người chúng tôi không một mảnh vải che thân. Lúc đó tôi thấy rất hạnh phúc nhưng cố tình làm kiêu khóc vật vã và bắt đền anh:
- Em đặt hết niềm tin vào anh vậy mà anh cũng chẳng khác những thằng đàn ông khác là bảo chỉ lợi dụng lúc người con gái yếu đuối để tấn công.
- Anh yêu em thật lòng mà hãy chấp nhận tình yêu của anh em nhé.
Thấy anh cũng có tình cảm thật sự với mình nên sau một hồi năn nỉ tôi chấp nhận là người yêu của anh.
Vậy là từ nay tôi đã có tình yêu đích thực của mình rồi, hạnh phúc bay bổng trong tôi suốt cả ngày hôm đó. Hi vọng tìm được người chồng hoàn hảo trong tôi vụt tắt khi buổi tối hôm ấy tôi nhận được cuộc gọi của một đứa bạn:
- Mày trao thân cho Thắng rồi phải không, nó nói là tưởng mày kiêu sa khó tán lắm ai ngờ chỉ vài lời ngon ngọt của hắn mày trao thân cho hắn.
- Anh ta nói tao vậy sao, cảm ơn mày đã nói cho tao biết điều đó.
Lời nói của anh ta cứ văng vẳng trong tai tôi, thật không ngờ con người đàng hoàng đứng đắn là vậy lại phun ra những lời lẽ vô liêm xỉ là như thế, đã vậy tôi sẽ cho hắn biết tay.
Ngay hôm sau tôi kiểm tra lại tất cả những mặt hàng đã ký với anh ta và trực tiếp xuống công ty của anh ta để kiểm tra. Thấy tôi xuất hiện anh rất bất ngờ nhưng cũng phản ứng kịp thời tỏ ra rất niềm nở trong khi mặt tôi thì rất nghiêm nghị không thể cười lấy một câu. Bình thường vì cả nể cũng vì tin tưởng bạn hàng nên dù hàng nào tôi cũng cho qua nhưng lần này mục đích của tôi là trả thù nên nhất định không cho qua một cái nào.
Tôi phải công nhận công ty của anh rất sạch sẽ ngăn lắp mọi người làm việc rất nghiêm túc. Vừa sờ lên mấy cái áo sắp xuất xưởng tôi liền gọi anh lại chửi thẳng vào mặt cho anh ta bẽ mặt:
- Hàng của em là hàng chuẩn giá mấy chục triệu một cái mà đường nét như hàng nhái hàng giả thế này sao, cái này thì mác gắn vớ vẩn trông như hàng ngoài chợ vậy, lại còn quên chưa gắn cúc thế họ cài bằng cái gì. Anh hãy cho người sửa hết lại lần sau tôi mà kiểm tra còn lỗi gì thì sẽ trả lại toàn bộ cả lô.
- Được rồi anh sẽ sửa hết cho em, sao hôm nay em nóng tính quá vậy?
- Nhân tiện đây tôi xin thông báo với anh xong lô hàng này nếu tốt thì tôi sẽ kí hợp đồng tiếp còn dở thì tôi sẽ tìm bạn hàng khác để thay thế.
Nói xong một hồi tôi ra về còn anh thì cứ nài nỉ lôi kéo tôi vào phòng làm việc, thấy không thay đổi được ý định của tôi anh lại đưa cho tôi một cái phong bì dầy cộm, liếc mắt nhìn nó tôi đẩy ra:
- Anh hãy dùng tiền này để thưởng Tết cho công nhân đừng lãng phí vớ vẩn.
Bước ra xe tôi thấy đã trả thù được phần nào mối nhục nhã anh ta đã gây ra cho mình. Sau hôm đấy nhiều lần anh ấy gọi điện thoại tôi không thèm bắt máy thậm chí gặp trực tiếp tôi mời tôi đi uống cà phê hay đi chơi tôi cũng cáo bận không thèm tiếp anh ta.
Những ngày đau buồn uất ức cũng dần nguôi ngoai trong lòng, đã đến lúc tôi tự thưởng cho mình một ngày nghỉ ngơi thoải mái bên quán nước gần bờ hồ. Đang nhìn những con cá bơi tung tăng dưới hồ mà tôi thấy chúng thật hạnh phúc không phải chịu cảnh đau khổ đấu đá nhau để giành giật lấy những thứ có giá trị thì anh ta xuất hiện, nhìn có vẻ phờ phạc râu ria mọc lởm chởm, tôi làm ngơ như không biết sự có mặt của anh ta. Anh ta lại gần tôi và nói:
- Anh thành thật xin lỗi đã nói những lời làm em tổn thương, anh biết tội của mình rất nghiêm trọng khó có thể tha thứ được, nhưng em hãy nghĩ đến những công nhân của anh đang làm việc cầm trừng mà hãy ký tiếp hợp đồng với công ty anh, đừng vì ghét bỏ anh mà em trút giận lên họ.
- Thương họ thì ai thương em, mà lúc anh nói ra những lời xúc phạm đến nhân phẩm của em anh có nghĩ là mình đang làm khổ người khác không. Anh hãy về đi em sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu.
Nói rồi tôi đứng dậy bước đi, thấy vậy anh vội vàng cầm lấy tay tôi quỳ sụp xuống mà cầu xin:
- Anh thành thật rất yêu em chẳng qua vì sự sĩ diện bản thân muốn tâng bốc mình nên đã làm những điều không phải, suốt nhiều ngày nay anh đã phải trả giá cho sai lầm của mình hãy đánh kẻ chạy đi chứ đừng đánh người chạy lại. Em hãy nhận chiếc nhẫn cầu hôn của anh được không? Chúng ta sẽ là vợ chồng em nhé.
Cầm chiếc nhẫn tôi ném văng xuống nước:
- Con người xấu xa của anh chỉ xứng đáng cầu hôn với mấy con cá dưới kia thôi, hãy buông tay ra tôi thà ở góa còn hơn phải lấy con người xấu xa bỉ ổi như anh.
- Em đừng giận quá mất khôn, anh bảo anh yêu em thật lòng muốn lấy em làm vợ chứ không hề có sự lợi dụng gì ở đây, hãy cho người khác một cơ hội là tự cởi trói cho mình, anh phải làm gì để chứng minh tình yêu của mình với em đây.
- Anh hãy đâm đầu vào tường chết đi thì em mới tin.
Chưa nói dứt lời anh ta làm thật khiến tôi hoảng hồn khi nhìn máu me chảy đầy xuống mặt anh, sợ quá tôi vội gọi mọi người cứu, đau vậy mà anh ta vẫn còn cố nói "em đồng ý làm vợ anh nhá?", chẳng biết anh nói dối hay thật nữa, nhưng trong lúc đó tôi chỉ biết gật đầu cho anh bớt nói đi. Sau vài ngày nằm viện anh cũng qua khỏi cơn nguy kịch, vừa xuất viện anh đã kéo ngay tôi vào thử váy cưới như để chứng tỏ tình yêu của anh ta là thật.
Cho đến ngày lên xe hoa tôi mới thực sự tin tưởng tình yêu anh dành cho tôi là thật. Sau bao nhiêu nước mắt chảy ra cuối cùng tôi cũng được tận hưởng cái Tết trọn vẹn bên người mình yêu. Nằm bên nhau anh vẫn trọc tôi:
- Khi nào sinh con ra anh sẽ cáo với con là mẹ nó khiến bố phải mất bao nhiêu máu mới chịu cưới.
- Còn em sẽ cáo với con là bố nó lừa mẹ nó.
Hai vợ chồng ôm nhau hạnh phúc chờ tiếng pháo hoa nổ.
Theo Phununews
Cả đời này, tôi sẽ không thể tìm cho mẹ một người con rể thực thụ Tôi biết được điều này vào năm cuối cấp 3. Lúc đó tôi có cảm tình với cô bạn thân cùng lớp. Tôi năm nay gần 30 tuổi, tôi là một cô gái với ngoại hình khá xinh xắn, học thức và công việc đều tốt. Chỉ có một điều tôi chưa có người yêu, mà nói đúng hơn là tôi chưa hề...