Tôi muốn buông bỏ cuộc hôn nhân này để sống cho chính mình
Thật lòng khi ấy tôi cũng có suy nghĩ là cưới rồi sẽ yêu, sẽ có tình có nghĩa nhưng có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của tôi khi bắt đầu cuộc hôn nhân này.
Chỉ những điều nhỏ bé như vậy thôi nhưng lòng tôi ngập tràn niềm vui. (Ảnh minh họa)
Tốt nghiệp ra trường tôi xin vào làm ở một công ty du lịch. Vốn là người ham công việc và cũng muốn khẳng định vị trí của mình nên tôi dành tất cả thời gian ở công ty. Cuộc sống bận rộn nên tôi cũng không quan tâm nhiều đến chuyện tình cảm, vài mối tình đến rồi đi chẳng để lại ấn tượng gì sâu đậm.
Mãi đến khi thấy bạn bè cùng tuổi ai cũng con bồng con bế tôi mới giật mình. Vả lại ngày nào về đến nhà mẹ tôi cũng mãi một chủ đề là khi nào mới chịu có chồng làm tôi phát chán. Nên tôi kết hôn vào năm mình 29 tuổi, một cuộc hôn nhân sắp đặt của bố mẹ hai bên.
Ngày đó cả anh và tôi đều nhận thấy đối phương chẳng ai có thiếu sót gì. Vẻ ngoài không đến nỗi tệ, công việc thì ổn định, sau ba tháng tìm hiểu chúng tôi đám cưới. Thật lòng khi ấy tôi cũng có suy nghĩ là cưới rồi sẽ yêu, sẽ có tình có nghĩa nhưng có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của tôi khi bắt đầu cuộc hôn nhân này.
Sau kết hôn chúng tôi sống trong căn hộ chung cư mà cả hai góp tiền để mua. Cuộc sống phẳng lặng đến mức nhàm chán. Anh chẳng bao giờ quan tâm hay để ý gì đến tôi. Sống cùng nhau anh chưa khi nào tặng tôi một món quà hay một lời khen.
Ngày mới cưới tôi cũng dành nhiều thời gian để vun vén cuộc sống gia đình. Tan giờ làm là ba chân bốn cẳng chạy ngay về nhà, hì hục chuẩn bị cơm chiều. Nhưng rồi mòn mỏi chờ đợi khi cơm canh nguội lạnh. Anh về cũng không hề để ý đến cảm nhận của tôi. Vậy mà khi tôi có ý trách móc, anh lại sẵn giọng: “Tôi có bảo cô đợi không, đói thì cô cứ việc ăn tôi đâu có cấm”. Nhiều lần vừa bê thức ăn đi đổ bỏ tôi vừa khóc.
Khi tôi có con đầu lòng, tình cảm vợ chồng cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Thời gian tôi mang bầu, ở cữ rồi có con nhỏ vậy mà anh bỏ nhà đi suốt. Có khi còn đi qua đêm. Mới đầu tôi còn lên tiếng này nọ, nhưng dần dà tôi cũng chán, mặc anh muốn đi đâu thì đi. Cuộc sống gia đình nhạt nhẽo, anh và tôi sống cùng nhà nhưng cứ xa lạ như hai người dưng.
Cách đây ba tháng tôi có chuyến công tác dài ngày ở thành phố biển. Trong buổi hội thảo về du lịch tôi có gặp Bình, anh hơn tôi 8 tuổi và cũng làm chung ngành. Qua tiếp xúc tôi và Bình đều nhận ra mình có rất nhiều điểm hợp nhau.
Video đang HOT
Những ngày ở đây Bình đưa tôi đi tham quan nhiều nơi, anh dành cho tôi sự quan tâm vô cùng đặc biệt. Những lúc bên Bình tôi thấy mình thật sự vui vẻ thậm chí là rất hạnh phúc. Anh mang lại cho tôi cảm giác mình là một người phụ nữ, được nâng niu được chăm sóc và được tôn trọng.
Mỗi tối trên con đường ngập tràn gió biển, hai đứa cùng ngồi trên quán vỉa hè ăn ngô nướng. Hay đơn giản là anh cùng tôi đi trên những con đường để ngắm phố về đêm. Chỉ những điều nhỏ bé như vậy thôi nhưng lòng tôi ngập tràn niềm vui.
Những điều đơn giản ấy nếu tôi nói với chồng mình thế nào anh ta cũng nạt: “Cô rãnh quá nhỉ, dở hơi”. Nhiều lần tôi nghĩ có lẽ Bình chỉ muốn tán tỉnh trêu ghẹo mình cho vui nhưng rồi khi bên cạnh Bình tôi thấy mình rung động thật sự.
Tôi muốn buông bỏ tất cả để một lần sống cho chính mình. (Ảnh minh họa)
Kể từ sau chuyến công tác, cứ mỗi cuối tuần Bình lại vượt mấy trăm cây số để gặp tôi. Đã vậy mấy tháng liền, ngày nào anh cũng dành cho tôi những tin nhắn vô cùng ấm áp. Những món quà đầy ý nghĩa tại những nơi mà anh đi qua, anh đều gởi tặng. Anh mang lại cho tôi cảm giác yêu thương và khao khát được yêu thương mà từ trước đến giờ chưa hề có. Tôi thèm được ai đó nâng niu tôn trọng, thèm được ai đó quan tâm chăm sóc.
Từ ngày gặp Bình, tôi muốn dừng lại cuộc sống gia đình nhạt nhẽo của mình hiện nay. Tôi không muốn chịu đựng thêm cuộc hôn nhân vô nghĩa của mình nữa. Bình cũng đã một lần tan vỡ hôn nhân nên đến với anh sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng khi tôi quyết định li hôn tôi sẽ gặp rất nhiều trở ngại từ gia đình hai bên. Họ sẽ cho tôi là thứ đàn bà hư hỏng bỏ chồng để theo tình nhân. Tôi muốn buông bỏ tất cả để một lần sống cho chính mình. Tôi quyết định như vậy có quá vội vàng và sai lầm không, mong mọi người tư vấn giúp tôi với.
Theo Afamily
Sau 3 năm trở về từ trại tâm thần vì bị mẹ chồng ép, gia đình chồng chào đón tôi với...
Biết tôi về nên gia đình chồng đã chuẩn bị &'tiệc' sẵn để chào đón. Nhưng bữa tiệc đó của họ khiến tôi phải chết trân đứng chôn chân tại chỗ. Tôi nhếch mép cười khẩy: "Bao năm rồi mà họ vẫn chưa tỉnh ngộ và chưa phải là con người ư?".
ảnh minh họa
Người ta thường nói: "Phụ nữ sướng khổ hơn nhau ở tấm chồng" quả không sai, nhưng tôi xin bổ sung: "Làm dâu sướng khổ hơn nhau ở mẹ chồng". Tôi kết hôn năm 25 tuổi là do bác sĩ bảo cưới, nhưng tôi không may mắn như nhiều người khác. Tôi có 1 ông chồng không có chính kiến hay nghe lời mẹ, còn mẹ chồng thì lại cay nghiệt chua ngoa chỉ thích mỗi tiền.
Ngày đó, tôi vừa ra trường chưa xin được việc, cộng với cái bụng lùm xùm nữa nên đành phải ở nhà ăn bám, làm việc đồng áng, trồng rau quanh vườn sống qua ngày đoạn tháng. Chồng vẫn còn ít tuổi lại hay nhụt chí, nên cứ đi làm được 1 thời gian lại kêu mệt kêu khổ. Mỗi lần như thế mẹ chồng lại chửi tôi không ra gì, có lần đau bụng tôi quên nồi cá đang nấu nên bị cháy 1 chút. Mẹ chồng đi chơi về thấy tôi ngồi thở ở ghế liền úp nồi cá lên đầu tôi. Tôi bị bỏng ở trán và tay, vì quá sốc và quá đau bụng nên hôm đó tôi đã bị mất đứa con đầu lòng của mình.
Tôi như hóa điên, tôi sống trong cảnh bị mắng chửi mãi cũng thành quen. Lần đó mẹ chồng sợ quá đổi cho tôi đi dép cao không cẩn thận nên ngã, chồng tôi ở xa nghe thế mắng chửi vợ không ra gì. Tôi đau đớn quá không buồn giải thích. Bao lần tôi đòi ly hôn, nhưng chồng tôi không chịu. Những lúc đó anh lại dịu giọng xuống ôm lấy tôi xin lỗi, tôi quá chán nản với 1 người chồng như nhược như thế.
Tôi xin đi làm công nhân gần nhà, có hôm xe tôi bị thủng có anh xóm bên đèo về. Mẹ chồng thấy được bảo tôi ngoại tình này nọ, chồng tôi khi đó chưa hiểu ra chuyện gì nghe lời mẹ đánh tôi tím tái cả mặt mũi. Cuộc đời làm dâu của tôi dường như chưa có gì chưa trải qua. Bố mẹ tôi cũng nghèo khó lại hay ốm đau, tôi cũng chẳng dám kể chuyện lại với ông bà sợ ông bà buồn.
Chồng tôi trở nên hay ghen tuông từ đó, rồi tôi dính bầu lần 2, lần này khi con tôi sắp chào đời thì tôi nghe tin chồng đang ngoại tình. Hôm đó tôi thấy mẹ chồng bàn mưu tính kế vu oan thâm độc cho tôi để chồng bỏ tôi và rước cô kia về. Tôi nghe xong ngất lịm, bụng đau dữ dội cộng với việc suy nhược cơ thể thiếu dinh dưỡng. Tôi bị mất con lần 2, lần này tôi như hóa điên. Thấy vậy nhà chồng ép gửi tôi vào trại tâm thần điều trị.
Từ 1 người bình thường tôi bị điên và trầm cảm, ngày nào cũng bị tiêm thuốc trong u mê. Bố mẹ tôi đến thăm con thấy vậy đau lòng quá lại bỏ về, nỗi khốn khổ nhất của người điên là nói gì họ đều cho là mình nói linh tinh không ai chịu tin tôi cả. Tôi sống như cái xác không hồn, sống không bằng chết.
Rồi tôi may mắn gặp được 1 bác sĩ nam tốt tính, anh hiền lành và luôn nhẹ nhàng với tôi. Chính anh đã giúp tôi trở lại bình thường. Từ ngày tôi vào trại tâm thần, chồng tôi đã đưa người phụ nữ kia về nhà ở như vợ chồng. Họ xem như tôi đã chết rồi, mặc dù chúng tôi vẫn chưa ly hôn. Chồng tôi có nộp đơn ly hôn đơn phương, nhưng thấy gia đình tôi kiện cáo nhà chồng ác độc như thế nên ở địa phương họ không giải quyết cho.
Tôi dần khỏe lại hồi phục được trí nhớ, bác sĩ Tuấn quan tâm tôi như 1 người đàn ông quan tâm 1 người phụ nữ. Tôi cảm nhận được tình cảm nơi anh, chính anh đã khiến tôi có động lực làm lại từ đầu. Tôi nhớ lại và kể cho anh nghe mọi chuyện, anh cảm thông cho tôi nhiều lắm.
Ngày tôi trở về, bệnh viện có gọi nhà chồng đến đón nhưng họ không đến. Tôi muốn bố mẹ tôi bất ngờ nên không báo trước. Biết tôi về nên gia đình chồng đã chuẩn bị &'tiệc' sẵn để chào đón. Khi thấy tôi vừa về tới cổng chồng và cô vợ mới bật dàn nhạc kèn trống đám ma lên inh ỏi còn mẹ chồng đốt vàng mã rải khắp nơi thậm chí còn ném gạo và muối vào người tôi đuổi tôi đi nữa. Tôi cười chua chát, bao năm qua tâm địa của họ vẫn độc ác như vậy. Chắc họ muốn tôi chết mới hả dạ. Tôi nhìn họ bằng nửa con mắt:
- Bao năm rồi cái nhà này vẫn không khác gì địa ngục trần gian, các người sống thế này thì diêm vương cũng phải xây thêm tầng địa ngục thôi vì dù có đẩy xuống tầng thứ 18 vẫn chưa đền hết tội. Rồi tôi sẽ khiến các người phải trả giá.
- Đừng ở đó mà cao giọng, cô cút đi, đồ đàn bà điên.
Tôi chỉ vào mặt mẹ chồng:
- Tôi sẽ cho bà biết bị ép vào đường cùng thì con người sẽ điên đến mức nào. Hai đứa con của tôi sẽ tìm bà để báo oán thôi, mụ đàn bà độc ác kia. Bà đã giết con tôi 2 lần, tôi sẽ kiện bà tội giết người.
Rồi tôi chỉ vào chồng:
- Tôi sẽ kiện anh tội ngoại tình và tội dùng bạo lực đánh vợ đến phải nhập viện. Anh đừng nghĩ tôi ngu mà ức hiếp, cuộc đời này điều tôi hối hận nhất là lấy 1 kẻ ngu si, nhu nhược như anh làm chồng. Còn cô, cô có mắt không tròng à, mà lại vào nhà này. Không thấy tôi bị họ ép vào viện tâm thần à, rồi sẽ đến lượt cô thôi cứ chờ xem.
(Ảnh minh họa)
Nhìn mặt họ tái mét, nói rồi, tôi cười ha hả, mặc kệ bà mẹ chồng cay nghiệt đó chửi rủa. Tuấn đón tôi, anh nói: "Nếu em muốn kiện anh sẽ giúp, nhưng điều quan trọng nhất em muốn nơi em là hãy buông bỏ quá khứ, làm lại từ đầu. Em còn trẻ, còn cơ hội".
Tôi về với gia đình tôi viết đơn kiện gửi đi khắp nơi nhưng mọi người lạ gì cách giải quyết công việc của cán bộ ở quê nữa. 1 thời gian sau khi bố mẹ chăm sóc chu đáo tôi hồi phục lại sức khỏe hẳn, Tuấn xin cho tôi vào làm việc ở 1 công ty người bạn. Tôi làm lại cuộc đời từ đó, tôi đã thuê người bày trò dọa ma khiến gia đình chồng cũ sợ đến mức đêm không dám ra ngoài đi vệ sinh. Cả làng ai cũng ghét họ vì sống bạc, cô vợ kia sợ con tôi báo oán nên cũng bỏ về. Tôi ly hôn và sau này lấy Tuấn. Cũng may sau bao năm tháng khổ sở sống không bằng chết tôi đã kiếm được 1 người chồng tốt. Chuyện đã trôi qua 2 năm nhưng mỗi khi nghĩ lại nước mắt tôi vẫn ứa ra hàng đêm tôi vẫn gặp ác mộng. Đôi khi thấy con người sống với nhau sao mà bạc bẽo quá. Tôi để gia đình chồng cũ tự nhận lấy luật nhân quả ở đời tôi không trả thù hay làm gì nữa. Tôi đi chùa học học buông bỏ, tĩnh tâm để nỗi đau được nguôi ngoai. Tôi mong không có bất kỳ người phụ nữ nào phải làm dâu ở 1 gia đình cay nghiệt như tôi. Trước khi chọn gắn bó với ai thì hãy tìm hiểu chồng và gia đình chồng cho kỹ để sau này không phải ân hận, nhớ nhé.
Theo blogtamsu
Nếu đã bị chồng phản bội thì hãy đá hắn đi và sống cho chính mình Chung ta cư het lên tai sao tôi khô thê nay, tôi bi kich thê nay. Thực tế là: Nêu ta không yêu thương ban thân thi chăng ai yêu ban thân ta ca. Ảnh minh họa Tôi đang muốn nói đến những người phụ nữ đang bị phản bội. Ho co thê cung la nhưng ngươi gioi giang, xinh đep, đang thương....