Tôi muốn bỏ anh theo người tình giàu
Anh yêu tôi nhưng tình yêu đâu có thể đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc nếu không có tiền?
Tôi biết điều này với anh và gia đình là quá tàn nhẫn. Tôi thương anh nhưng sợ rằng tình thương đó sẽ khiến cả tôi và anh đều phải khổ sở, chật vật trong quãng đời phía trước nếu chúng tôi đến bên nhau. Ngoài tình yêu, cả hai chúng tôi chỉ là hai kẻ thân cô, thế cô ở cái chốn phồn hoa đô hội này.
Chúng tôi không có cơ hội được đổi đời nếu cứ mãi sống với kiếp nhân viên làm thuê này. Vì thế mà tôi đãnghĩ tới chuyện nhận lời người đàn ông lớn tuổi ấy. Đó không phải là sự phản bội mà là giải thoát cho cả tôi và anh khỏi những khó khăn sắp tới và tìm cho mình một con đường sống dễ dàng hơn.
Nếu không có gì thay đổi, đầu năm sau chúng tôi sẽ cưới. Chỉ còn vài tháng nữa thôi là mối tình 5 năm từ ngày đầu đại học của chúng tôi sẽ đi tới đích. Ai cũng ngưỡng mộ sự thủy chung mà chúng tôi dành cho nhau, ngưỡng mộ tình yêu đẹp như thơ ấy. Nhưng là người trong cuộc, tôi dần chán ngấy với cái cảnh tình yêu thì nhiều nhưng bạc tiền quanh năm túng thiếu. Nó làm tôi không còn có tâm trí nào để yêu đương, mơ mộng hay thấy tình yêu là đẹp nữa. Cơm áo gạo tiền buộc chặt những cảm xúc ảo vọng đó.
Tôi biết anh yêu và chung thủy với tôi, nhưng liệu chỉ có tình yêu thì hôn nhân có hạnh phúc được không khi mà mọi thứ đều cần đến tiền? (Ảnh minh họa)
Tôi và anh cùng học đại học ra trường và may mắn xin được một công việc. Bạn bè của tôi những người có quan hệ đều xin được một chỗ làm ngon nghẻ. Còn tôi và anh đều thân cô, thế cô nên lận đận. Lương tháng cũng chỉ đủ chi trả tiền nha, tiêu pha còn dư được đồng nào gửi về cho gia đình đôi chút là hết. Nhìn chung chúng tôi không có của tích lũy. Tôi cảm thấy chán nản vô cùng nhưng anh luôn ở bên động viên tôi cố gắng rồi sau này hi vọng cuộc sống sẽ khấm khá hơn. Không muốn anh buồn nên tôi cũng vờ không bận tâm nhưng thực lòng tôi biết kho smaf có một sự đổi khác cho chúng tôi được vì công việc quá khó khăn. Sau này cưới nhau, sinh con ra còn trăm khoản, với công việc của chúng tôi thì mọi thứ chỉ đủ ăn đã là quá giỏi.
Video đang HOT
Anh ấy là một người đàn ông tốt, yêu thương tôi chân thành. Bao nhiêu năm qua anh ấy chỉ biết đến mình tôi mà hoàn toàn không tơ tưởng người con gái nào khác. Tôi biết, lấy anh tôi sẽ được tràn đầy tình yêu. Nhưng quả thật, cả gia đình tôi và gia đình anh đều quá nghèo, chúng tôi thì không đủ sức đưa mình giàu lên. Nếu lấy nhau, con chúng tôi cũng chỉ sống một cuộc đời kém cỏi như bao đứa trẻ nghèo khác mà thôi. Mà tôi thì không muốn thế.
Rồi tôi gặp người đàn ông đó. Anh từng bỏ vợ một lần. Giờ đây, đứa con chung của họ do người vợ nuôi. Anh ấy là cấp trên của tôi và rất giàu có. Gọi là anh nhưng thực tế anh ấy hơn tôi tới 16 tuổi. Anh ngỏ ý muốn gắn bó với tôi, muốn tôi sinh cho anh nhưng đứa con và anh hứa sẽ không để cho đời tôi phải khổ nữa.
Tôi muốn rẽ sang một con đường khác để đời mình, đời con đỡ khổ. Tình cảm với anh tôi trân trọng nhưng có lẽ nó chỉ nên là kỉ niệm đẹp trong đời mà thôi. (Ảnh minh họa)
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi thương người yêu mình vì chúng tôi đã gắn bó với nhau quá lâu rồi. Tôi biết anh yêu mình và đang chờ đợi tới ngày để cưới. Nếu tôi từ bỏ anh, anh sẽ hận tôi nhiều lắm. Nhưng tình yêu không thôi chưa đủ để đảm bảo cho hạnh phúc gia đình. Rồi đây, khi lần lượt những đứa con ra đời, tiền bạc không có liệu tôi và anh có mang tình yêu ra để giải quyết mọi việc được hay không? Hay là lúc đó lại đánh cãi chửi nhau và con cái lại là người khổ nhất?
Tôi đã nghĩ nhiều, cân nhắc rất nhiều. Tôi muốn rẽ sang một con đường khác để đời mình, đời con đỡ khổ. Tình cảm với anh tôi trân trọng nhưng có lẽ nó chỉ nên là kỉ niệm đẹp trong đời mà thôi. Tôi thực sự còn đang phân vân rất nhiều vì tôi đã trao thân cho anh nên cũng không muốn anh phải quá đau khổ nếu tôi ra đi. Tôi nên làm gì bây giờ? Liệu tôi có nên dứt tình một lần để tìm cho mình một cuộc sống khác không hay là vì tình nghĩa cố gắng ở bên người mình yêu? Lí trí và tình cảm của tôi đang đấu tranh dữ dội. Tôi không biết mình nên làm gì cho đúng nữa? Tôi không muốn tàn nhẫn với anh nhưng cũng không muốn sống mãi trong cảnh nghèo túng như thế này.
Theo VNE
Lấy chồng giàu, quá nhục!
Tôi còn tưởng cuộc sống giàu sang sẽ khiến tôi thay đổi cuộc đời, nào ngờ...
Cái ngày tôi lấy chồng, họ hàng gần xa, bạn bè, ai cũng mừng rỡ cho tôi. Họ nói số tôi may mắn, như vậy là xứng đôi vừa lứa, lấy được anh chồng giàu, còn cô vợ, là tôi, xinh xắn, khéo ăn khéo nói nhất làng. Tôi cũng vui vì điều đó. Thật ra, tôi không quá ham giàu sang nhưng vì bố mẹ tôi cũng mong muốn, khát khao con gái trưởng thành, lấy được người tử tế để bố mẹ còn được nhờ.
Ngày về làm dâu nhà chồng, chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Căn nhà to, rộng, có rất nhiều phòng riêng và phòng khách, phòng ăn thì sang trọng. Nói là nhà nhưng trông giống như một căn biệt thự thì đúng hơn. Chúng tôi sống với nhau vui vẻ, hạnh phúc được thời gian đầu.
Sau này, vì mẹ chồng giàu nhưng ki, lại hay soi mói con dâu nên tôi bắt đầu rơi vào bể khổ. Chồng tôi thì không thương vợ, vì có tiền nên anh cũng tha hồ vui thú bên ngoài. Cuộc sống của tôi lật sang trang đen tối. Nhà mẹ tôi quá rộng, nên những đồ đạc trong nhà cũng quá nhiều. Có cái gì hỏng hóc là y như rằng mẹ đổ tại tôi. Vì nhà có ai đâu, bố thì không phải chịu tội, mẹ cũng không, chồng tôi thì càng không nên tất nhiên, không cần lý do, mẹ quy luôn về tôi.
Ngày về làm dâu nhà chồng, chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng. Căn nhà to, rộng có rất nhiều phòng riêng và phòng khách, phòng ăn thì sang trọng. (Ảnh minh họa)
Mẹ nói tôi, "cái nhà vệ sinh tự nhiên bị hỏng cái giật nước, chắc là do con làm hả, với lại nhiều lần mẹ phát hiện, đi vệ sinh không xả nước rồi, chỉ có con thôi. Nhà này, có con là chưa quen dùng đồ xịn trong nhà chứ bố mẹ thì thông thạo lạ gì. Con có làm thì nói ra, mẹ gọi thợ tới sửa. Lần sau không biết thì phải hỏi, đừng có mà mò mẫm, thiết bị thì hiện đại, có như nhà con đâi". Nghe mẹ nói mà tôi ức tới tận cổ. Tại sao mẹ lại có thể thốt ra những lời như thế. Tôi cố cãi là &'không phải con' thì ngay lập tức bị mẹ tôi bảo, &'láo quá, nói một câu cãi mười câu'.
Có lần, vì tôi bị ốm nên bố mẹ tôi lên chơi, tiện qua thăm nhà thông gia rồi chăm sóc tôi. Tới nơi, bố tôi chẳng may đi dép vào trong nhà, thế là mẹ chồng tôi la toáng lên: "Rời ơi là rời, nhà này là nhà nào mà ông lại đi dép vào trong. Ông định tha bẩn cả nhà này để tí nữa tôi lại lau dọn bằng chết à. Nhà rộng thế này ông biết lau bao lâu không?". Nói xong câu đó mẹ tôi quay đi còn lẩm bẩm: "Đúng là mấy ông bà nhà quê".
Cả ngày hôm ấy bố mẹ tôi ở chơi, mẹ không động gì vào bếp núc. Mẹ bảo có đồ trong tủ lạnh, để mẹ đẻ tôi tự nấu ăn. Mà làm gì có đồ gì, chỉ có trứng và thịt tức là được hai món chính. Mẹ tôi cũng lầm lũi vào nấu, nhưng bếp ga quá xịn, mẹ tôi không biết làm thế nào, bà ấy lại la ầm lên bảo: "Không biết thì hỏi, bà đừng có phá hỏng đồ nhà tôi". Nghe mẹ chồng tôi mẹ tôi mà tôi ứa nước mắt. Chắc sau này tôi có đẻ mẹ tôi cũng không dám lên chơi.
Tôi có nói với mẹ rằng hãy nhẫn nhịn, vì nhà người ta giàu. Nhìn tôi mẹ ứa nước mắt, mẹ biết, tôi chẳng sung sướng gì với bà mẹ chồng như vậy.
Bữa cơm hôm ấy đúng chỉ có hai món, đó là bữa cơm mà mẹ chồng tôi thiết đãi ông bà thông gia. Thật buồn, thật chán vì tại sao người ta lại cư xử kém như vậy. Nếu biết tôi nghèo, tại sao bố mẹ chồng còn đồng ý cho anh lấy tôi.
Thú thực, căn nhà sang trọng thế này mà sống nhục thế thì tôi thà rằng sống ở căn phòng trọ cũ kĩ mà được chồng yêu thương bố mẹ chồng nể trọng còn hơn. (ảnh minh họa)
Chồng tôi thì đi làm tối ngày, suốt ngày nói bận công việc, không làm thì sao mà giàu được như vậy. Tôi cũng chẳng hiểu cụ tỉ công việc của chồng ra sao nên tôi buồn lắm, chán lắm. Có than gì anh cũng bảo tôi nhịn đi, không có bố mẹ thì anh và tôi không được sống trong căn nhà sang trọng như thế này.
Thú thực, căn nhà sang trọng thế này mà sống nhục thế thì tôi thà rằng, sống ở căn phòng trọ cũ kĩ mà được chồng yêu thương, bố mẹ chồng nể trọng còn hơn. Cuộc sống giàu sang mà mọi người tưởng là hào nhoáng đây sao? Tôi sắp ngột thở rồi, sắp không tiếp tục được nữa, sức người có hạn. Tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi, mong muốn được thoát khỏi cảnh này. Nhưng có cách nào không hay chỉ còn cách ly hôn?
Theo VNE
Vợ đi ngoại tình vì được chồng chiều quá Hân lấy được người chồng quá tốt, ai cũng ao ước được như cô nhưng đổi lại, chính người trong cuộc như Hân lại không cho đó là niềm hạnh phúc. Chiều quá vợ hóa... chán Hân lấy được người chồng quá tốt, ai cũng ao ước được như cô nhưng đổi lại, chính người trong cuộc như Hân lại không cho đó...