Tôi mâu thuẫn với chị Hai của chồng
Tôi mới lấy chồng, nhưng tôi đã phải đi ra khỏi gia đình chồng vì mâu thuẫn với họ trong khi chồng tôi không biết bênh vực tôi.
ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi và mới kết hôn đúng 1 tháng nhưng tôi chỉ ở nhà chồng khoảng 2 tuần, sau đó về nhà Mẹ đẻ ở và bây giờ là đi ở trọ.
Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện của mình và mong nhận được lời khuyên đúng đắn.
Trước khi lấy chồng, tôi đã không muốn làm dâu, vì tôi không đủ sức khoẻ, không đảm đang, nhưng chồng tôi là con Út, nên tôi phải chấp nhận điều đó.
Ban đầu, tôi không yêu thương chồng tôi lắm vì đây là cuộc hôn nhân tôi bị ép buộc. Mẹ anh ấy vốn rất thích tôi, gia đình anh cũng vậy nên họ muốn cưới tôi cho anh. Ba Mẹ tôi cũng thấy anh ấy hiền lành nên ép tôi lấy anh. Lúc đó anh đang yêu 1 người nhưng bị gia đình phản đối và ép anh phải lấy tôi mặc dù cô gái ấy rất thương anh, tôi biết rõ điều đó. Trong thời gian ấy, tôi biết anh rất rất đau khổ nên đã khuyên anh nên bảo vệ tình yêu của mình. Nhưng cuối cùng anh ta cũng phải chấp nhận theo gia đình, không thể đến với cô gái ấy được.
Sau khi cưới, tôi thật cảm động vì anh ấy rất yêu thương tôi và vì cũng là phụ nữ nên tôi quyết tâm sống với anh ấy dù có khó khăn, với tôi bây giờ anh là người tri kỷ. Nói chung là tôi chấp nhận sự an bài của số phận bên người chồng của mình.
Video đang HOT
Gia đình chồng tôi khá đông anh em, và họ đã lập gia đình hết rồi. Ngày tôi về làm dâu, vì vừa trải qua cuộc phẫu thuật nên tôi không làm việc nặng được. Buổi sáng Mẹ chồng đã nấu cơm cho tôi ăn đi làm, tôi rất thương Mẹ chồng vì bà ấy rất tốt. Tôi giặt đồ thì chồng phụ tôi đổ nước, chúng tôi yêu thương nhau và rất hạnh phúc.
Chồng tôi tính tình hiền lành, thật thà lắm. Anh ấy thường bị những người thân ăn hiếp, sai vặt, bắt nạt.. Anh ấy rất có hiếu với Ba Mẹ, vì Ba Mẹ anh cũng già rồi, tôi cũng không ghét bỏ gì họ.
Sau đám cưới khoản 1 tuần là có chuyện. Chồng tôi có chị gái sống cạnh nhà nên chị thường qua nhà chồng tôi. Phòng ngủ của vợ chồng tôi chị hay góp ý này nọ, không được để cái này, cái kia.
Buổi chiều tôi đi làm về, thấy chị Hai đang chửi chồng tôi vì đồ đạc trong phòng không ngăn nắp, không sạch sẽ… Chị nói ngay trước mặt tôi là phòng ngủ giống như nhà trọ. Lúc đó tôi buồn lắm, tôi đã khóc vì thấy mình bị xúc phạm, đến nỗi cái phòng ngủ của mình mà cũng không được quyền tự do nữa.
Chỉ vì cái phòng ngủ chúng tôi mà Chị Hai lại chửi chồng tôi. Chồng tôi trả lời: “Phòng của tụi em muốn làm gì thì làm” thì chị ta hung hổ lên bảo chồng tôi hỗn, chửi mắng như con. Vì tôi vốn không thích ở nhà chồng nên tôi mới nói rằng: “Vậy chị muốn tụi em làm sao, em nghĩ phòng của tụi em thì có liên quan gì đến chị, phòng của tụi em thì làm sao cũng được”. Chính vì câu nói đó mà chị hai mắng chửi tôi, nói là chồng tôi sợ vợ.
Chị Hai, thật ra chị bằng tuổi Ba Mẹ tôi, nên chị dung những lời lẽ khó nghe để nói tôi. Tôi có nói 1 câu: em muốn xây nhà tắm trong phòng thì cũng đâu có sao. Vậy là chị bảo với tôi và cả chồng tôi: “Mày nói cái gì, nhà này là của mày hả? Cái gì chứng minh là nhà của mày?” Câu nói đó làm tôi hơi bất ngờ, vì chắc chị nghĩ tôi đang dòm ngó ngôi nhà đó.
Vì thế tôi đã nói với Mẹ chồng là tôi muốn đi ra ngoài ở vì ở đây tôi không được thoải mái. Ngay lúc đó chị liền bảo, muốn ra khỏi nhà này thì trả hết vàng vòng lại rồi mới đi. Nghe vậy, tôi mới nhờ người trưởng khu vực đến làm chứng cho tôi để tôi đi mà không bị nói là lấy tiền vàng của họ.
Chồng tôi không bênh vực được gì cho tôi nhưng tôi không bỏ chồng, chỉ không muốn sống ở gia đình ấy thôi. Bên đó, mỗi khi có chuyện thì có vài ba người họ hàng đến để giải thích, buộc tội, nói ra nói vào. Tôi thì rất hiền, không thể chống chọi với những người đó. Nhưng tôi rất thương chồng mình, không muốn có chuyện gì không hay xảy ra.
Tôi cũng không biết mình đúng hay sai khi tức giận, tôi mong các bạn cho tôi lời khuyên. Sau đó, chúng tôi ra ở trọ, nhưng anh muốn quay về vì không để cha mẹ già sống không người chăm lo. Tôi cũng thấy đúng, anh muốn tôi về xin lỗi và tôi đã làm theo. Hình như bề ngoài họ muốn tôi về ở, nhưng thực chất là họ muốn chồng tôi không phải ở bên ngoài. Vì thương chồng nên tôi ráng chịu, nhưng tôi về xin lỗi, họ chỉ hỏi vàng cưới tôi để ở đâu, gởi ai, cậu 7, Mẹ chồng, chị Hai, cô Út.. đều nói là tôi gởi cho mẹ ruột của tôi. Tôi cảm thấy rất buồn vì họ chỉ quan tâm đến số vàng ấy, tôi muốn trả lại và chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Mẹ chồng tôi đã nói những câu mà tôi khó nghe: “Tại tụi bây để đồ dơ nên chị Hai mới la, nếu tụi bây để vàng hay xe hơi thì coi nó có la không?”. Tôi đã hiểu vì sao họ xem thường tôi, chắc vì gia đình tôi nghèo, bản thân tôi không có tài sản mang về nhà chồng.
Tôi có công việc tốt và ổn định, tôi là Thạc sĩ Quản trị kinh doanh, còn chồng tôi là Trung cấp nghề. Tôi không phân biệt cao thấp, chỉ mong có cuộc sống gia đình êm ấm hạnh phúc thôi. Nhưng tôi nghĩ bên gia đình chồng tôi luôn quan trọng tiền bạc và tôi cảm thấy buồn vì anh ấy muốn quay về nhà mà không thể ở bên tôi nữa.
Bây giờ tôi ở 1 mình nhà trọ vì chồng tôi đã về nhà rồi. Tôi buồn vì anh không thể làm gì được nữa. Tôi muốn về ở nhưng tối hôm đó khi về xin lỗi, tôi bị người ta nói nặng nhẹ mà chồng tôi im thin thít, làm tôi nản lòng. Tôi nghĩ giờ nếu tôi có quay lại thì cũng sẽ bị người ta ăn hiếp nữa mà thôi bởi chồng tôi là một người con ngoan nhất trên đời này.
Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Có nên níu kéo anh khi tôi ít có khả năng làm mẹ
Tôi yêu anh, cần anh, không muốn mất anh. Tôi nên giữ anh làm của riêng mình, hay rời xa để anh có thể tìm hạnh phúc mà không cần áy náy với tôi?
Tôi và anh yêu nhau được 2 năm, cùng vượt qua bao khó khăn thử thách trong tình yêu, từng có lúc anh mắc lỗi, tôi mắc lỗi và chia tay nhưng rồi hai đứa vẫn vượt qua để yêu nhau tới bây giờ. Bạn bè đều khen tình yêu chúng tôi đẹp mỹ mãn. Anh giỏi thật, là người con trai có hoài bão, ước mơ, nghị lực, mới 25 tuổi đã làm giám đốc một công ty tự tay mở ra. Còn tôi, người con gái ai cũng phải nhận xét là ngoan hiền, tôi luôn giữ đúng chuẩn mực của một người yêu, một người con dâu tương lai, luôn là người vợ chuẩn mực nhất trong mắt bạn bè anh.
Tôi hạnh phúc lắm khi nghe anh nói "Anh hãnh diện vì có một người vợ tương lai là em". Gia đình hai bên đều biết chuyện, tôi vẫn về nhà anh với danh nghĩa là người yêu, mẹ anh mong chúng tôi sớm cưới để có cháu bế bồng. Còn phía bố mẹ tôi chê anh vì không hợp tuổi, và nhà anh xa nhà tôi quá, nhưng rồi thấy hai đứa yêu nhau nhiều nên cũng chấp nhận.
Chúng tôi hạnh phúc lắm, đang tính tới tết năm nay sẽ chính thức về xin phép bố mẹ tôi để hai bên qua lại. Anh vui lắm, còn trêu tôi "Biết mua quà gì tặng bố vợ". Vậy mà hôm gần đây thôi, một tin làm tôi chết lặng người, tôi mắc chứng bệnh u nang buồng trứng, bác sĩ nói bệnh của tôi có thể mất đi khả năng làm mẹ. Tôi thật sự không tin vào tai mình nữa, khóc và tự trách số phận mình, thương anh, thương bố mẹ tôi.
Tôi bế tắc, quyết định nói hết bệnh tình và chia tay anh. Anh bất ngờ trước tin này nhưng không chấp nhận chia tay, nói cùng gia đình sẽ ở bên động viên và cổ vũ tôi. Tôi biết trong anh giờ này cũng hỗn loạn, với tôi anh không chỉ có tình yêu, còn có một chút trách nhiệm, cảm thông và thêm một chút thương hại nữa. Hằng ngày anh vẫn chăm sóc, hỏi han, tạo cho tôi một cảm giác an toàn nhất, nhưng tôi biết trong anh giờ đang hỗn độn, không lẽ lại bỏ rơi tôi?
Tôi tâm sự với một người chị bạn, chị ấy bảo tôi ngốc, sao lại đem chuyện này kể cho anh. Không một bà mẹ chồng nào lại chấp nhận rước một cô con dâu không biết đẻ về cho con trai mình, bà sẽ không chấp nhận và anh sẽ không bao giờ cưới tôi.
Anh vẫn yêu tôi, quan tâm lo lắng cho tới ngày hôm nay, anh bỗng hỏi "Có nên nói với bố mẹ anh chuyện này không nhỉ". Tôi lại nghĩ anh nói rồi mà bố mẹ anh vẫn chấp nhận, vậy ra anh cũng không dám tự tin gia đình sẽ đồng ý. Tôi bảo không muốn nói, anh bảo đến lúc cưới xong không có con thì bố mẹ cũng biết. Tôi bảo lúc ấy hẵng hay, bố mẹ biết mình mới nói thật, anh trả lời: "Lúc ấy biết thì muộn rồi em ạ". Vậy ra chính anh cũng hoang mang không biết nên làm thế nào với tôi?
Tôi yêu anh, cần anh, không muốn mất anh, tôi nên giữ anh làm của riêng mình, hay rời xa để anh có thể tìm hạnh phúc mà không cần áy náy với tôi? Các anh chị hãy giúp tôi tìm một con đường đúng nhất. Xin chân thành cảm ơn.
Theo VNE
12 năm tình cũ chờ chồng bỏ vợ Anh hứa sẽ bỏ vợ để quay về bên chị, vậy là 12 năm rồi chị ấy chờ anh ly hôn với tôi. Anh thú nhận mọi chuyện với tôi trong một sự rối bời mà chính anh cũng không biết làm sao để thoát ra. Tôi thương chồng, thương chính mình và thương cả người phụ nữ dại khờ vì tình yêu...