Tôi mất người mình yêu chỉ vì nói lỡ một câu
Tôi chọn cách giữ im lặng, không nhắn tin thêm vì càng nhắn càng đẩy mọi việc đi xa.
Hình ảnh minh họa
Tôi 26 tuổi, đang làm việc tại một công ty nước ngoài về thiết kế ôtô tại Hà Nội. Tính cách của tôi hòa đồng với mọi người, cẩn thận và chu đáo. Về ngoại hình, tôi cao 1,78 m, nặng 78 kg.
Suốt thời gian học tập và làm việc, tôi chưa từng yêu ai, cho đến hôm tình cờ tôi được anh họ cho số của một bạn nữ. Theo anh ấy nói, họ làm việc cùng nhau khoảng 5 năm và bạn ấy xem anh họ tôi như anh trai. Tối đó, tôi kết bạn trên mạng xã hội và bắt đầu nhắn tin trò chuyện. Bạn ấy bằng tuổi tôi, cao, xinh, tính cách vui vẻ, cởi mở và làm công việc văn phòng. Chúng tôi nói chuyện qua tin nhắn được một tuần thì tôi hẹn gặp mặt. Cả hai đã nói chuyện rất vui vẻ ngày hôm đó. Sau buổi gặp mặt, tôi dường như đã “đổ” trước bạn ấy. Cứ thế chúng tôi hẹn nhau đi ăn trưa và đi uống trà sữa khoảng 5 lần một tháng. Khi quen biết, chúng tôi nhắn tin nhiều vô cùng. Mỗi khi gặp nhau, chúng tôi chia sẻ rất nhiều về công việc và gia đình.
Vào tối 26 Tết, khi đang nói chuyện vui vẻ, bạn ấy trêu tôi là “Nghe nói cậu được anh T giới thiệu cho nhiều người nhưng cậu không nói chuyện với ai”. Khi đó tôi trả lời một cách khờ dại và không suy nghĩ “Tại họ không biết nói chuyện với tớ đấy”. Bạn ấy đã nói với tôi rằng “Nói chuyện với người lạ đi nhé. Chào thân ái”, sau đó không nhắn tin với tôi nữa. Sau khi nhận được tin nhắn như thế, tôi mới chợt nhận ra là mình đã ngầm khẳng định câu trêu đùa của bạn ấy, đó là đã nhắn tin với rất nhiều cô gái khác trước khi nói chuyện với bạn ấy. Và tôi chọn cách giữ im lặng, không nhắn tin thêm vì càng nhắn càng đẩy mọi việc đi xa.
Đúng như các cụ có câu “Có tiếng mà không có miếng”, tôi đã “chết oan” trong cuộc chơi tình cảm này. Sau đó tâm trạng của tôi xấu đi rất nhiều, không tập trung trong công việc, liên tục bị sếp nhắc nhở. Liệu tôi có thể cứu vãn mối quan hệ này không? Xin chuyên gia và mọi người cho tôi lời tư vấn.
Bách
Chuyên gia tham vấn tâm lý Nguyễn Bá Đạt gợi ý:
Chào Bách,
Tôi hiểu được sự nhớ nhung bạn gái mới quen của bạn, dẫn đến mất tập trung trong công việc. Bạn đang hy vọng có được mối quan hệ tình cảm tốt đẹp với cô gái ấy, nhưng chỉ từ câu nói đùa của mình, mối quan hệ đó bị đứt “phịch” khiến bạn không biết ứng xử thế nào.
Với những người từng trải trong chuyện tình cảm, trong tình huống này, chắc chắn rằng tình cảm đôi lứa của họ không dễ bị cắt đứt như vậy. Do bạn và bạn gái đó có thể chưa có nhiều trải nghiệm trong chuyện yêu đương nên với tin nhắn kiểu như vậy đã cắt đứt mối liên lạc.
Hoặc cũng có thể sau một giai đoạn tìm hiểu, bạn gái biết chắc hai bạn không hợp nhau, có thể do bằng tuổi nên bạn ấy không muốn tình cảm giữa hai người tiến sâu thêm, và bạn ấy tạo ra một tình huống như vậy, chủ động cắt liên lạc với bạn.
Video đang HOT
Bạn hỏi nên làm gì, ứng xử ra sao trong tình huống này? Rất nhiều bạn trẻ sẽ lựa chọn phương án đến gặp trực tiếp bạn gái, mời bạn ấy đi dạo hoặc cà phê, nghe bạn ấy kể những chuyện xảy ra trong mấy ngày hai bạn không gặp nhau; hỏi bạn ấy có muốn đi uống trà sữa với mình nữa không? Và lựa xem lúc nào hợp lý, bạn có thể nói với bạn gái đó là bạn nhớ cô ấy đến nỗi không thể tập trung vào công việc. Sau khi thổ lộ, bạn đợi xem bạn gái phản ứng thế nào.
Hy vọng bạn và bạn gái đó sẽ nối lại tình cảm với nhau và giả thiết của tôi ở trên là sai. Chúc hai bạn sớm nối làm lành và có những giây phút hạnh phúc bên nhau.
Theo vnexpress.net
Đồng hành cùng người yêu trong gian khó, giờ tôi được hưởng trái ngọt
5 năm trước, trong căn nhà trọ ẩm mốc, tôi ngồi chống cằm, nhìn đống gạo ế ẩm trước sân, thèm thuồng một tô hủ tiếu gõ, nhưng không dám nói. Người yêu của tôi mới bắt đầu khởi nghiệp, đầy khó khăn.
Tình yêu đầu đời, tay trắng
Tôi là gái Sài Gòn. Anh là người miền Tây lên trọ học và mon men tìm sự nghiệp riêng cho mình. Nhà tôi tuy ở Sài Gòn, song cũng không khá giả gì, cuộc sống phụ thuộc vào đồng lương của ba, vì thế, học xong lớp 11 tôi nghỉ học và đi làm công nhân để phụ giúp gia đình.
Chúng tôi đến với nhau khi cả 2 cùng tay trắng.
Tôi gặp và quen anh trong những buổi cà phê cùng bạn bè cách đây 5 năm, lúc đó tôi 17, còn anh 18 tuổi. Tôi nghèo, anh cũng chẳng khá giả gì. Đồng lương công nhân chỉ đủ để tôi trang trải cuộc sống gia đình, còn anh sống phụ thuộc vào khoản tiền ba mẹ ở quê cho hàng tháng để học đại học. Ở thời điểm bắt đầu yêu tôi, anh đam mê làm giàu nên bỏ dở việc học để lao vào con đường kinh doanh .
Công việc kinh doanh đầu tiên của anh là đi bỏ mối cà phê
Một ngày làm việc của anh khi đó thường bắt đầu từ sáng sớm đến khuya. Hàng ngày, trong căn nhà trọ chật chội, nóng bức, anh rang, xay, đóng gói cà phê. Rồi trên chiếc xe máy cà tàng, sau lưng chở 50-60 kg cà phê chất cao, anh chạy khắp KCN Tân Tạo, Bình Tân,... để chào hàng. Nhiều chủ quán hứa nhập hàng và nhận trước tặng phẩm nhưng không thực hiện đúng cam kết. Họ chửi bới, ném thẳng lon nước ngọt vào mặt, ném gói cà phê vào người khi anh mời họ dùng thử sản phẩm.
Anh buồn lắm, nhưng không bỏ cuộc. Anh kiên trì với việc buôn bán cà phê khoảng 1 năm thì nghỉ vì không thể cạnh tranh được với thị trường và chuyển sang kinh doanh ngành gạo. Tôi nghỉ làm công nhân, chuyển qua làm chung với anh.
Chúng tôi trải qua gần 5 lần chuyển địa điểm kinh doanh gạo trong lần thử nghiệm này. Nhiều lần chúng tôi phải ở nơi là phòng thờ, nóng bức, ngột ngạt, bưng vác hàng trăm kí gạo từ dưới đường lên văn phòng trên một chiếc cầu thang xoắn ốc.
Trước đây tôi phụ người yêu kinh doanh gạo.
Cửa hàng gạo của chúng tôi là một phòng trọ trong xóm lao động nghèo tại đường Đất Mới, P. Bình Trị Đông, Q. Bình Tân. Gạo cao cấp giá đến 80 nghìn đồng/kg nên không bán được, phải nhập thêm gạo thường. Nhưng, chỉ 2 ngày sau lại xuất hiện thêm vựa gạo khác cạnh tranh. Đã thế cửa hàng thường xuyên ngập nước, chuột phá phách, mùi hôi thối nồng nặc, đêm không ngủ được, nỗi lo gạo hư hỏng, tiền bạc không có, tôi sống trong mệt mỏi và thiếu thốn vô cùng.
Hàng tháng trời, bữa cơm của chúng tôi chỉ có trứng, đậu, họa hoằn lắm mới có cá khô. Có những lần bưng chén cơm khô khốc đạm bạc, cả tôi và anh đều liếc nhìn qua xe hủ tiếu 15 nghìn đồng cạnh đó, rồi lại quay mặt đi. Lúc đó, tôi còn nhớ anh nói: "Một ngày không xa nữa, anh sẽ đưa đón em bằng xe hơi và cho em ở biệt thự".
Anh của những ngày đầu gian khó.
Niềm tin là động lực của thành công
Gia đình tôi không mấy ủng hộ chuyện tình của chúng tôi, dù họ không phản đối ra mặt. Rất nhiều bạn bè nhìn vào chuyện tình yêu của tôi và hỏi, tại sao một người có chút nhan sắc như tôi lại không yêu anh chàng đại gia nào đó cho sướng cái thân, việc gì phải theo một người nghèo mạt, không chắc chắn gì về tương lai.
Tài sản lớn nhất của anh ở thời điểm ấy là chiếc máy tính đã hư bàn phím và chiếc xe Dream cọc cạch. Thứ duy nhất tôi cảm nhận được ở anh là khát vọng làm giàu lớn lao và mãnh liệt hơn bất cứ mọi thứ. Đó có lẽ cũng là lí do khiến tôi ngày càng yêu anh. Với tôi, niềm tin về sự thành công của người mình yêu cũng mãnh liệt như khát vọng ấy của anh. Tôi tin một ngày không xa, anh sẽ trở thành một người thành công
Cuối cùng anh ấy cũng thành công như từng hứa.
Lần bắt đầu sự nghiệp thứ 2 với gạo, anh cũng thất bại. Người thân, bạn bè bắt đầu lên tiếng dè bỉu. Cả bạn bè và gia đình của tôi cũng ra mặt phản đối. Mẹ tôi gọi anh đến và bảo hãy để cho tôi đi làm vì còn phải lo cho gia đình nữa. Anh chưa lo được cho mình còn đèo bồng thêm tôi làm gì?
Và cho tôi một cuộc sống hạnh phúc.
Để anh yên tâm, tôi xin đi làm công nhân trở lại, còn anh vẫn dò dẫm làm lại từ đầu. Tôi đi làm nhưng lúc nào cũng dõi theo và luôn đặt niềm tin ở anh. Tôi nói: "Thậm chí cả thế giới này không tin thì em vẫn tin là anh sẽ thành công".
Những chuyến du lịch nước ngoài của chúng tôi.
Và anh thành công thật. Sau 2 lần thất bại anh bắt đầu có những hi vọng. Tôi lại nghỉ ngang việc để về phụ anh, động viên anh trong những ngày gian khó. Thời điểm này, dù nhìn thấy tiềm năng của sản phẩm, nhưng anh đã cạn vốn. Tôi đành đưa cho anh món nữ trang duy nhất mà tôi có là đôi bông tai của mẹ tặng để anh đi cầm. Ngày cầm đôi bông tai của tôi, anh khóc, còn tôi thì nhoẻn miệng cười: "Em đầu tư cho xe hơi và biệt thự của em thôi mà".
Gia đình nhỏ của tôi đầy ắp niềm vui.
Hai năm sau, từ một kẻ khố rách áo ôm với vỏn vẹn 2 triệu đồng, người yêu của tôi đã có trong tay một công ty với doanh thu hàng triệu USD. Tôi trở thành phụ tá đắc lực của anh trong suốt những năm tháng đó và cho đến bây giờ.
Bận bịu với công việc kinh doanh, cuộc sống gia đình sau khi kết hôn và khi có thêm một thành viên nhỏ thật không dễ dàng gì. Song, giữa tôi và anh luôn tìm được tiếng nói chung. Tôi cũng tham gia học nhiều hơn những lớp học về kĩ năng để tìm sự đồng điệu với chồng mình, và để thấu hiểu hơn về con đường anh ấy đang đi. Đó cũng có thể là bí quyết để chúng tôi luôn hạnh phúc cuộc sống luôn bận rộn.
Đồng hành cùng người yêu trong 4 năm gian khó, cuối cùng tôi cũng được hưởng quả ngọt. Tôi tin đó sẽ là thứ quả ngọt vững bền mãi theo thời gian.
Khánh Mai
Theo phunuonline.com.vn
Lối em đi giờ ngược lối anh về Chiều nay trên con đường đầy lá đổ, ta chẳng còn yêu thương nhau như lúc ban đầu. Một mình em bàng hoàng khi nắng tắt đôi vai gầy cõng sao nổi hết cô đơn. Nếu em đã từng nói với anh dù cả thế giới này có quay lưng lại và không cần anh nữa, thì em sẽ sẵn sàng quay lưng...