Tôi mất anh vì chủ động ngỏ lời trước
Có lẽ, tôi đã mắc phải một sai lầm, và sai lầm đó có thể khiến tôi mất đi tình yêu đích thực mà đến tận 32 tuổi đầu tôi mới có được, và hơn thế, tôi trở thành một người phụ nữ lẳng lơ, thiếu đứng đắn trong mắt đồng nghiệp. Tất cả chỉ vì tôi đã chủ động “tấn công” anh, chủ động ngỏ lời trước khi biết anh cũng có tình cảm với tôi.
Ảnh minh họa
Tôi được đánh giá là một cô gái xinh đẹp và có cá tính. Tốt nghiệp đại học, tôi về làm cho một công ty tư nhân với mức thu nhập khá hấp dẫn. Đó còn là một công việc mà tôi yêu thích nên từ khi về cơ quan, tôi lao đầu vào công việc để cố gắng hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ được giao. Có lẽ, do quá mải mê công việc nên tôi bỏ qua tất cả những người đàn ông đã đến bên cuộc đời tôi. Đến khi tôi giật mình nhìn lại thì bạn bè đã xây dựng gia đình hết rồi, chỉ còn mình tôi vẫn sống lẻ loi. Tôi cũng cảm nhận được sự cô đơn và mong muốn có một mái ấm gia đình hạnh phúc.
Đúng lúc ấy, anh về công ty tôi làm việc. Sự mãnh mẽ, quyết đoán và hài hước của anh đã khiến tôi xao động. Vì cùng tuổi nhau lại cùng làm trong một bộ phận nên chúng tôi có nhiều thời gian để gần gũi, tâm sự với nhau. Sự gán ghép của đồng nghiệp càng đẩy chúng tôi đến gần nhau hơn.
Tôi thường chủ động hẹn anh đi ăn trưa, chủ động nhờ anh đưa tôi về những hôm tôi lỡ xe. Anh luôn vui vẻ giúp tôi những việc nặng nhọc trong phòng, luôn chia sẻ với tôi những băn khoăn trong cuộc sống và công việc. Những giây phút bên anh thực sự là những giây phút hạnh phúc nhất trong đời tôi. Đồng thời, tôi cũng đủ nhạy cảm để hiểu được tình cảm mà anh giành cho tôi. Đôi lúc, tôi nghĩ rằng chúng tôi sinh ra để thuộc về nhau.
Bề ngoài, anh là người mạnh mẽ, quyết đoán nhưng trong chuyện tình cảm anh lại tỏ ra rất ngờ nghệch. Tôi nhận ra điều đó và càng yêu anh nhiều hơn. Tôi nghĩ rằng nếu anh quá nhút nhát thì mình nên là người chủ động. Và tôi đã chủ động trong mọi chuyện. Tôi đã ngỏ lời yêu anh trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh. Khi nghe tôi nói lời yêu, anh chỉ nhìn tôi im lặng như một người xa lạ mà anh chưa gặp lần nào. Tôi thực sự ngỡ ngàng trước hành động đó của anh và cảm thấy dường như mình đã mắc một sai lầm không thể tha thứ.
Video đang HOT
Chuyện tôi chủ động tấn công anh làm cả cơ quan rung động. Nhiều người cứ bàn tán rằng vì tôi sợ “ế” nên phải cố gắng “câu” bằng được anh. Họ cho rằng nguyên nhân làm cho tôi không thể lấy chồng khi đã 32 tuổi chính là do tôi luôn chủ động trong việc “tìm trai” nên không ai dám lấy tôi. Sau chuyện của tôi và anh, nhiều bạn bè nhìn tôi với con mắt hoàn toàn khác. Trong con mắt họ, tôi không đoàng hoàng, đạo mạo như hình thức bên ngoài thể hiện mà thực chất là một cô gái lẳng lơ. Rồi bao nhiêu chuyện suy diễn khác khiến tôi cảm thấy quá căng thẳng và bị xúc phạm.
Nhưng điều làm tôi đau đớn nhất chính là thái độ của anh đối với tôi đã hoàn toàn thay đổi. Những sự quan tâm của tôi không được anh đón nhận một cách tự nhiên như trước nữa. Thậm chí, anh còn tìm lý do thoái thác để từ chối những cuộc hẹn của tôi. Những hành động đó của anh đã cho tôi biết một điều: tôi sẽ không thể có được anh nữa!
Chưa bao giờ tôi có cảm giác thất vọng và đau đớn như lúc này. Càng đến cơ quan, nhìn thấy anh cười đùa vui vẻ với người khác nhưng lại lảng tránh những ánh nhìn của tôi quả thực là một cực hình.
Tôi không hiểu tại sao việc tôi chủ động ngỏ lời yêu anh lại là một tội lỗi không thể tha thứ như vậy được. Chẳng lẽ, là phụ nữ cứ phải kìm nén tình cảm của mình thì mới có được hạnh phúc? Chẳng lẽ, phụ nữ chúng tôi không được chủ động tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình? Liệu có cách nào để níu kéo tình cảm vừa chớm nở đã tắt lịm của anh đối với tôi?
Theo VNE
Luồn cúi nhà vợ vì... quá nghèo
Khi quen và yêu nhau, tôi không nghĩ rằng nhà cô ấy lại giàu có và quyền lực như vậy!
Tôi quen vợ tôi từ hồi còn là sinh viên. Yêu nhau bốn năm học đại học, chúng tôi quyết định xin phép hai gia đình tổ chức đám cưới. Thế nhưng, mọi việc không diễn ra tốt đẹp và suôn sẻ như những gì tôi tưởng tượng. Bố của cô ấy là giám đốc của một doanh nghiệp xây dựng. Còn tôi, trai quê chính hiệu. Sống ở đâu tôi cũng được mọi người yêu mến, nhận xét là hiền lành, ngoan ngoãn. Thế nhưng, khi tôi về ra mắt gia đình nhà cô ấy, bố cô ấy không nói một lời, rời khỏi bữa cơm bởi cho rằng tôi là kẻ "đào mỏ".
Trước khi quen biết và yêu cô ấy, tôi cũng không thể ngờ rằng gia đình cô ấy lại giàu có và quyền lực đến như vậy. Tôi yêu cô ấy thật lòng, không vụ lợi, không có chút tơ tưởng nào tới tài sản gia đình cô ấy nắm giữ dù cho tôi rất nghèo.
Trước sức ép từ phía gia đình, cô ấy và tôi vẫn quyết tâm lấy nhau cho đến cùng. Bởi lẽ, hai chúng tôi không thể sống thiếu nhau. Hai đứa sẵn sàng ra ở riêng, tự làm tự ăn, quyết không nhòm ngó gì đến tiền bạc của bố mẹ.
Dù như vậy, nhưng tôi và cô ấy đều là những người có học thức nên vợ chồng tôi không muốn chỉ vì chuyện này mà nảy sinh mâu thuẫn tình cảm cha con của cô ấy. Tôi chờ đợi cho tới khi gia đình cô ấy đồng ý, đặc biệt là người cha độc tài của cô ấy.
Dù bị gia đình ngăn cản nhưng chúng tôi vẫn quyết tâm đến với nhau (Ảnh minh họa)
Trong suốt nửa năm chờ đợi, tôi làm việc hăng say ngày đêm để chứng tỏ mình có năng lực, đủ tài chính để lo cho cuộc sống gia đình. Cô ấy cũng vậy, chăm chỉ làm việc để hai đứa tích góp một khoản tiền tiết kiệm riêng, lo thuê nhà, mua sắm đồ đạc. Tôi cũng thường xuyên "chai" mặt tới gặp bố vợ tương lai, dọn dẹp vườn tược trong khuôn viên nhà, làm tất cả mọi việc để mong bố cô ấy có cái nhìn khác về tôi.
Cuối cùng "trời không chịu đất thì đất cũng phải chịu trời", thấy chúng tôi quyết tâm, bố cô ấy quyết định tổ chức đám cưới cho hai đứa. Thế nhưng, cái nhìn của bố vợ tôi vẫn không thay đổi, luôn cho rằng gia đình tôi nghèo hèn, kém phân và hay nói móc khoáy về sự nghèo khó của gia đình tôi mỗi lần tôi đưa vợ về thăm nhà.
Bẵng đi một thời gian, vợ tôi mang bầu rồi sinh được một cậu con trai. Phần vì thương vợ không có người chăm sóc, phần vì mẹ vợ tôi xót con gái nên hai vợ chồng tôi quyết định về nhà ngoại để bà tiện chăm nom cho vợ tôi và cháu nhỏ.
Những ngày đầu, bố vợ tôi có vẻ quý cháu nên không nhiếc móc gì tôi. Thế nhưng, chỉ được khoảng hai tháng, bố vợ tôi lại "chứng nào tật nấy", họ hàng đến chơi với vợ tôi, ông vẫn than phiền ngay trước mặt tôi: "Đấy, có chăm được nhau đâu rồi lại phải về đây!".
Nghe những câu nói ấy của bố vợ, tôi chỉ còn biết cười xòa nhưng thực tâm trong lòng tôi vô cùng tự ái. Tôi đã lấy vợ được hơn một năm, vậy mà ông vẫn không chịu nhìn nhận tôi như một người con rể. Đối với ông, tôi chỉ là một kẻ đào mỏ, dù rằng tôi chưa xin xỏ một xu từ bố vợ.
Có lần, tôi phải đi công tác, bố tôi rút hai triệu rồi bảo: "Cầm tiền mà mua quà về, lương của anh được bao nhiêu". Tôi nhất định không lấy thì ông lại dè bỉu: "nghèo mà còn sĩ".
Sống trong gia đình nhà vợ giàu có, tôi như kẻ hầu người hạ trong nhà, không có quyền nói, không được phép tham gia vào bất cứ công việc gì của nhà vợ.
Đã rất nhiều lần tôi muốn chuyển ra khỏi nhà vợ, nhưng rồi nhìn vợ, nhìn đứa con thơ bé bỏng không người chăm nom tôi lại thấy xót xa. Bố mẹ tôi thì ở quê xa, nhà lại đông các cháu, ngẫm lại tôi thấy phận làm rể ở nhà vợ thật tủi nhục.
Đến bao giờ tôi mới hết bị bố vợ khinh, đến bao giờ ông mới chịu thừa nhận tôi không phải kẻ đào mỏ? Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Tủi nhục phận đàn ông ở rể Trong lúc tức giận, Thương đã chỉ tay thẳng mặt đuổi chồng ra khỏi nhà mình. Hiện nay, cuộc sống xã hội văn minh và phát triển, mối quan hệ nam nữ được dung hòa, mọi quyền lợi và trách nhiệm sống ngang nhau. Việc người đàn ông tá túc nhà vợ có lẽ không còn xa lạ, không là vấn đề to...