“Tôi mắc bệnh như nữ chính trong truyện “Nỗi đau của bướm đêm”
“Khi tôi mô tả sự vật lộn với bệnh tật, những cơn ác mộng của cô cave tên Thơm trong truyện “ Nỗi đau của bướm đêm”, thực ra, đó chính là những dằn vặt, khổ sở trong tôi”, Thu Hằng, tác giả đang gây xôn xao mạng xã hội với tiểu thuyết về “gái ngành” mang tên “Nỗi đau của bướm đêm”, chia sẻ.
Chào chị, là người đã đọc truyện “Nỗi đau của bướm đêm” online, tôi rất hào hứng khi thấy truyện đã chính thức được phát hành thành sách. Xin được chúc mừng chị…
Tôi rất biết ơn Tri Thức Trẻ Books vì đã biến sản phẩm online của tôi thành một cuốn tiểu thuyết đẹp như thế này.
Ban đầu tên truyện của tôi là “Ai lấy cave” và khi truyện được in thành sách, các anh chị biên tập đề nghị tôi đặt một cái tên mới “văn chương” hơn. Tôi nghĩ tên “Nỗi đau của bướm đêm” phản ánh đúng nội dung của câu chuyện với chủ đề về gái bán hoa.
Truyện của chị khi đăng lên mạng xã hội thu hút hàng chục nghìn lượt thích và hàng nghìn bình luận. Chị có tiếc vì lẽ ra không nên đăng lên mạng mà để dành in sách hay không?
Tôi không tiếc gì cả. Trước khi tôi đăng truyện trên Facebook, không ai biết tới tôi nhưng khi truyện kết thúc, tôi có hơn 20 nghìn người bạn. Viết truyện được độc giả yêu thích đến vậy nằm ngoài dự đoán của tôi và tôi biết ơn độc giả rất nhiều. Tôi mong rằng ngay cả khi quý độc giả đã đọc truyện online thì mọi người vẫn sẽ mua sách để đọc lại.
Cá nhân tôi thấy đọc sách thú vị hơn đọc trên máy tính. Hơn nữa tôi đã viết thêm cho truyện một cái kết khác. Hi vọng mọi người vẫn rung cảm khi đọc truyện của tôi dù đã đọc lần thứ N.
“Nỗi đau của bướm đêm” là câu chuyện về đề tài góc tối xã hội với những cảnh nóng bạo liệt, nhiều phân đoạn tận cùng của hỷ nộ ái ố. Chị còn khá trẻ, không phải nhà văn, sao có thể viết được một tác phẩm chạm tới tim độc giả như vậy?
Tôi nói thật, tôi viết “Nỗi đau của bướm đêm” khi “điên” nhất. Tôi stress, rối loạn lo âu, trầm cảm, thức trắng đêm trong nhiều ngày và tôi tự nguyện điều trị trong viện tâm thần với mong muốn có thêm những trải nghiệm sống quý báu.
Thời gian trong viện, tôi thực sự được mở rộng tầm mắt về một thế giới rất khác biệt nhưng ở viện không thể làm việc khiến tôi chán nản vô cùng. Người thân khuyến khích tôi giải khuây bằng cách viết truyện và tôi viết đoạn đầu “Nỗi đau của bướm đêm” trong viện tâm thần.
Video đang HOT
Khi tôi mô tả cô cave Thơm lo lắng, hoảng sợ, tuyệt vọng, kiệt quệ, gặp ác mộng như thế nào… Thực ra đó chính là cảm xúc của tôi, là những gì tôi phải trải qua.
Người thân đưa tôi vào viện trong tình trạng ngất xỉu. Lúc tôi tỉnh lại, bác sĩ nhìn tôi và hỏi: “Em làm công việc gì mà tới mức như thế này?”. Bác sĩ nói với tôi, tôi làm việc quá sức, không biết cân bằng cuộc sống và yêu cầu tôi thay đổi lối sống để tự cứu mình.
Tôi là người: “Vẻ ngoài hài hước mà bên trong đầy vết xước”. Nhiều người có thể kêu than, khóc lóc, gào thét khi mệt mỏi, căng thẳng, đau khổ nhưng tôi thì không, tôi chỉ tự gặm nhấm tất cả buồn vui. Tôi dồn nén tất cả cảm xúc vào bên trong… Sau thời gian trong viện tâm thần, tôi thật sự đã vỡ ra nhiều điều. Điều quan trọng nhất là tôi phải biết thế nào là đủ. Mỗi trải nghiệm trong cuộc đời này đều đáng nhớ và cho tôi những bài học xương máu.
Tôi không dám so sánh mình với bất cứ ai vì tôi không phải là nhà văn. Tôi chỉ thích quan sát cuộc sống và kể lại những câu chuyện bằng ngòi bút “bình dân” của mình. Cuộc đời tôi đã trải qua rất rất nhiều thăng trầm nên độc giả đọc truyện của tôi sẽ cảm nhận được điều đó. Tôi mong mọi người nhanh mua hết truyện để nhà đầu tư in sách cho tôi sớm được hòa vốn (cười).
Sau “Nỗi đau của bướm đêm”, chị sẽ viết gì tiếp theo?
Tôi không phải người viết văn chuyên nghiệp nên viết lách phải có cảm hứng, không thể cố gò ép bản thân được. Để có thể ra mắt một sản phẩm, tôi dồn hơn 100% tâm sức, tôi nghĩ về câu chuyện đó cả ngày trong khi bác sĩ yêu cầu tôi duy trì cuộc sống không quá căng thẳng, không quá áp lực. Vì thế lúc này, tôi sẽ không thể viết được nhiều… Gần đây tôi kể chuyện cuộc đời thấy độc giả rất thích nên chắc là tôi sẽ viết tản văn trong thời gian tới.
Tết trôi qua sẽ cuốn phăng sai lầm, nỗi đau mà tôi vừa gánh chịu
Bây giờ, tôi tự dặn lòng mình rằng, Tết đã trôi qua và sẽ cuốn đi những sai lầm, nỗi đau mà mình vừa gánh chịu.
Tết đã qua nhưng nhiều bạn bè của tôi vẫn đang vui du xuân. Một số trở lại với công việc, cuộc sống thường ngày. Còn tôi, vẫn đang nhốt mình trong căn homestay ở một góc rừng Đà Lạt.
Tôi đã ở đây từ trước Tết như một cách tự gột rửa tâm hồn đang đầy rẫy những tổn thương. Đó là những tổn thương đến từ người đàn ông mà tôi yêu hơn cả cuộc đời mình.
Nếu không vô tình phát hiện sự thật đau lòng, có lẽ giờ này chúng tôi đang ở đâu đó giữa trời Âu. Mọi thứ đã được lên kế hoạch. Chúng tôi đã về thăm nhà, chào tạm biệt bố mẹ để cùng nhau đi du lịch trong Tết.
Thế rồi chuyện không ngờ đã xảy ra. Tôi phát hiện người mình yêu là kẻ vô tâm, vừa phá nát tương lai của một cô gái trẻ.
Khi quen biết nhau, anh là giáo viên dạy nhạc. Tôi yêu anh ngay lần đầu tiên gặp gỡ. Đó là hôm anh miệt mài chơi những bản nhạc trữ tình trong đám cưới người bạn thân hồi năm ngoái.
Tết đã qua nhưng tôi vẫn trốn trong một góc phòng của căn homestay nơi góc rừng Đà Lạt. Ảnh minh họa: PX.
Cùng yêu âm nhạc nên tình cảm của chúng tôi phát triển rất nhanh. Chưa đầy 3 tháng quen biết, chúng tôi đã quấn lấy nhau như mới được yêu lần đầu.
Thế nhưng khi đã đi quá xa cùng anh, tôi mới biết ngoài tôi, anh còn có những người con gái khác. Sau đó, bạn bè, người quen cũng cảnh báo tôi rằng anh là kẻ trăng hoa, thích ngoại tình, quyến rũ những cô gái mới lớn.
Họ còn nói khi đã có được thứ mình cần, anh sẵn sàng bỏ rơi, ruồng rẫy những cô gái của mình một cách không thương tiếc. Nhưng tôi đã trót yêu say đắm.Tôi cũng trao cho anh thứ quý giá nhất cuộc đời mình.
Thế nên tôi giả vờ như không nghe, không thấy những gì anh giấu sau lưng. Tôi hy vọng, tin rằng tình yêu và những gì mình mang lại cho anh sẽ khiến anh thay đổi.
Nhưng đúng ngày 25 Tết, tôi phát hiện chuyện không thể ngờ. Hôm đó, tôi vô tình nhìn thấy những dòng tin nhắn liên tiếp nhau hiện trên màn hình điện thoại của anh.
Trước khi chúng ẩn đi, tôi kịp đọc và loáng thoáng hiểu được phần nào. Đó là những dòng tin nhắn của một người mẹ gửi đến chửi rủa anh nhẫn tâm, hủy hoại sự sống, tương lai con gái bà. Anh làm cho cô bé vẫn còn là sinh viên có thai rồi rũ bỏ trách nhiệm.
Tôi không dám tin và cũng không dám chất vấn anh về những điều vừa thấy. Tôi lặng lẽ tìm cách lấy số điện thoại của người gửi tin nhắn rồi gọi đến để biết sự thật.
Và, người mẹ ấy nói rằng, con gái của bà vẫn đang nằm bệnh viện vì tự ý phá thai và tìm cách tự kết liễu đời mình. Cái thai là của anh, người thường đến nhà, khiến bà tin sẽ trở thành con rể trong tương lai.
Khi biết mình có thai, cô bé muốn anh chịu trách nhiệm nhưng không được đáp ứng. Thậm chí khi cô dọa sẽ tự sát, anh vẫn dửng dưng tắt điện thoại, không thèm đoái hoài. Quá tủi nhục, cô bé đã làm điều dại dột nhất.
Sau cuộc trò chuyện, mẹ cô bé gửi cho tôi ảnh chụp những đoạn tin nhắn anh trao đổi, cự tuyệt lời cầu xin của con gái bà. Hai hôm sau, tôi đến thăm cô bé.
Bây giờ, tôi tự dặn lòng mình rằng, Tết đã trôi qua và sẽ cuốn phăng đi những sai lầm, nỗi đau mà mình vừa gánh chịu. Ảnh minh họa: PX.
Nhìn gương mặt nhợt nhạt, thân thể tiều tụy của em, tôi xót xa vô cùng. Tôi tự nghĩ, liệu một ngày nào đó, mình có rơi vào hoàn cảnh tương tự hay không.
Từ cô bé, tôi biết trong khi yêu thương, mặn nồng với mình, anh vẫn qua lại với em và một số nữ sinh viên khác. Và em không phải người đầu tiên từ bỏ đứa con chưa kịp hình hài với anh.
Sau cuộc nói chuyện trong nước mắt của 2 người phụ nữ có cùng nỗi đau, tôi có đủ dũng khí để rời bỏ anh. Thậm chí tôi ghê sợ anh. Tôi cũng hận bản thân mình mù quáng, yêu anh bất chấp.
Thế rồi thay vì cùng anh đi du lịch vào dịp Tết, tôi lên Đà Lạt một mình. Những ngày Tết vừa qua của tôi thật khác biệt. Tôi không xúng xính váy áo, trang hoàng nhà cửa hay vi vu du xuân cùng cha mẹ, bạn bè như mọi năm.
Thay vào đó, tôi trốn vào góc phòng khóc một mình cho vơi đi nỗi đau chất chứa trong lòng. Cả cái Tết vừa qua, tôi dành để chữa lành, khỏa lấp những tổn thương.
Rồi thì tôi cũng nhận ra mình may mắn khi có thể thoát khỏi con người nhẫn tâm như anh. Tôi vui vì có thể từ bỏ mối quan hệ sẽ chỉ đem đến niềm đau cho mình.
Bây giờ, tôi tự dặn mình rằng, Tết đã trôi qua và sẽ cuốn phăng những sai lầm, nỗi đau mà tôi vừa gánh chịu.
Dọn nhà cuối năm, vợ điếng người phát hiện bí mật chồng giấu trong ngăn tủ quần áo Suốt nhiều ngày liền, tôi và chồng không nói chuyện với nhau. Tôi cố nén mọi ấm ức, giận dữ, coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng càng nén, nỗi đau càng giằng xé... Vợ chồng tôi là bạn từ thời đại học. Trải qua 11 năm về chung một nhà, từ hai bàn tay trắng khởi nghiệp, giờ chúng tôi...