Tôi ly hôn chồng ngoại tình chứ không để tim mình chết dần
Tôi yêu trọn vẹn, xứng đáng có tình yêu trọn vẹn. Tôi rất trọng người nên cần người phải trọng tôi. Ly hôn không phải là chết.
ảnh minh họa
Tôi quen anh như một định mệnh. Yêu, đắn đo nhiều thứ nhưng cuối cùng vẫn là yêu, ngay thẳng, không toan tính. Chúng tôi kết hôn khi anh bắt đầu đi học chuyên nghiệp. Ngày cưới thiếu thốn, khó khăn biết bao nhiêu. Tất cả bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Tôi không dám nhận là nuôi anh ăn học, nhưng những văn bằng, chứng chỉ mà anh có hôm nay đều thấm mồ hôi và cả nước mắt của tôi. Tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh điều gì ngoài một yêu cầu khi yêu và khi cưới: “Tình yêu có thể không kéo dài mãi mãi, đến lúc nào đó ta có thể hết yêu nhau, anh có thể sẽ yêu ai đó, chán ghét em. Nếu có ngày đó, chỉ cần anh nói với em một câu, ta sẽ chia tay, bình yên và tôn trọng. Em tuyệt đối không níu kéo, trách hờn. Chỉ xin một điều đừng lừa dối nhau”. Yêu cầu duy nhất đó anh không làm được.
Tôi tổn thương nhiều lắm, không phải chỉ đôi lần. Tình yêu còn đó nhưng lòng tin đã sụp đổ. Ba lần bảy lượt tôi bỏ qua lòng tự trọng, nguyên tắc sống để giữ cuộc hôn nhân ấy, giữ tình yêu cho tôi, giữ gia đình cho con. Sau tất cả, cái tôi nhận được là một trái đắng, không hơn, không kém. Cách mà chúng tôi chia tay nhau cũng chẳng thể tồi tệ hơn. Mẹ anh đặt điều nói xấu tôi với bà con, làng xóm. Bố mẹ anh ở Bắc, chúng tôi sống trong Nam. Ông bà vào Nam khi chúng tôi có chuyện. Anh và gia đình anh tính toán tài sản với mẹ con tôi. Cách hành xử của anh lúc tôi nhờ đưa con đi khám bệnh…, những điều đó tôi xin bơ đi cho tâm hồn thanh sạch.
Nhìn lại 5 năm bên nhau, anh cho tôi những gì? Tôi làm gì cho anh? Chỉ cần anh nhìn bằng đôi mắt của con người nhìn đồng loại thôi. Còn tôi yêu anh không tính toán. Đã yêu hết lòng, hết sức, trọn vẹn. Tôi làm vợ đã tròn vai; làm dâu đủ lễ, nghĩa. Đối với bạn bè, đồng nghiệp của anh đủ trọng, đủ kính. Vì tình yêu, vì bản thân, vì gia đình, vì con, vì là phận đàn bà (như người ta vẫn nói) tôi đã nhẫn nhịn, bỏ qua những lầm lỡ của anh; cho anh, cho con và cho cả chính tôi cơ hội không phải một, hai lần. Những tật xấu của anh khiến tôi đau khổ, dằn vặt một mình, không dám nói với ai dù là gia đình, bạn bè, đồng nghiệp để giữ danh dự cho chúng ta, cho gia đình, cho cả cái công việc đặc thù cao quý của anh nữa. Chính vì cái đặc thù công việc ấy mà cứ hai ngày anh mới có mặt ở nhà một buổi tối. Rồi đột xuất, trực chiến, lễ Tết, anh ở ngoài nhiều hơn ở nhà. Việc nhà cửa, con cái một tay tôi lo liệu, chưa nửa lời than vãn, so đo. Cũng nhờ thế anh mới có cơ hội, lý do để làm những việc sai trái, mẹ anh luôn gọi là va chạm công việc, quan hệ bạn bè trong sáng ấy.
Tôi đủ lý trí để tìm được chứng cứ về tội ngoại tình của anh để giải quyết theo luật nhà nước. Tôi dư sức ghen hờn, biết nhiều thủ đoạn để đánh ghen theo luật giang hồ. Có điều tôi không làm. Không phải tôi cao quý mỹ miều mà vì tôi chỉ có một cuộc đời để sống, một sức khỏe để giữ, một tâm hồn để yêu thương. Tôi cần sức khỏe để nuôi con lớn. Tôi dành tâm hồn để yêu thương gia đình, người thân, bạn bè và những người yêu thương trân trọng tôi. Tôi không muốn phí hoài tâm sức của mình cho một kẻ phản bội như anh. Tôi càng không muốn hao tâm tổn sức cho những kẻ thứ 3, thứ 4 hay thứ n nào đó của anh.
Bố mẹ muôi tôi lớn khôn, ăn học để làm người. Tôi có nhân cách, có lòng tự trọng, có công việc đủ để nuôi sống bản thân và con gái của mình. Tôi có một trái tim để yêu, để hận. Với tôi, điều quan trọng nhất của hôn nhân là tình yêu và lòng chung thủy. Tôi đã yêu trọn vẹn, đã sống tròn vai, đã làm hết sức để giữ tình yêu ấy, con người ấy, gia đình ấy. Thế nên, không giữ được tôi cũng chẳng có gì để ân hận, nuối tiếc nữa. Tôi yêu trọn vẹn, xứng đáng có tình yêu trọn vẹn. Tôi rất trọng người nên cần người phải trọng tôi. Ly hôn không phải là chết.
Video đang HOT
Mỗi khi con đòi ba tôi thấy có lỗi lắm, có lỗi với con. Tôi không giữ được cho con một gia đình trọn vẹn. Nhưng nếu tôi vẫn cố duy trì cuộc hôn nhân bị anh chà đạp, coi thường này thì tương lai của mẹ con tôi sẽ ra sao? Tôi có thể chết dần chết mòn vì trầm cảm. Tôi sẽ sống chung với bao nhiêu bệnh xã hội? Tôi có thể sẽ phạm tội giết người trong một tình huống kích động nào đó? Có thể sau ly hôn tương lai của mẹ con tôi chẳng thể sáng lạn như những người phụ nữ, những đứa trẻ có một người chồng, một người cha trách nhiệm, nhưng ít nhất nó cũng không tồi tệ như những ngày qua.
Giờ đây, mỗi sáng thức dậy người đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn là anh. Mỗi tối khi chìm vào giấc ngủ, người cuối cùng tôi nghĩ đến cũng là anh. Con yêu anh nhiều lắm, con nhớ anh nhiều lắm, nhưng đó là anh của ngày xưa. Đứa con bé bỏng tội nghiệp của tôi còn ngây dại lắm. Tôi từng cảm ơn cuộc đời mang anh đến bên tôi, cảm ơn tình yêu đã cho tôi một thiên thần bé nhỏ. Ly hôn anh trái tim tôi tan vỡ. Có lẽ phải mất 3 năm, 5 năm hoặc lâu hơn nữa trái tim ấy mới bình yên được. Điều đó vẫn tốt hơn là cứ để nó chết dần trong oán hận, hoài nghi.
Theo VNE
Cay đắng khi biết số tiền thưởng chồng có được lại là cuộc đổi chác tình ái
Hôm nay, nhìn anh mà nước mắt tôi rơi. Anh đã cầu xin tôi tha thứ và hứa sẽ nghỉ việc ở nơi đó nhưng sao trong lòng tôi nặng trĩu.
Chồng hí hửng về khoe với tôi, "Em ơi, đợt này anh hoàn thành xuất sắc chỉ tiêu cuối năm lại còn kí được hợp đồng tiền tỉ, nên sếp thưởng cho anh khoản lớn lắm. Anh vui quá em ạ".
Nhìn thái độ hồ hởi của chồng, tôi cũng vui ra mặt. Vừa tự hào về chồng giỏi giang lại còn cảm thấy anh ấy rất yêu mình. Chẳng phải nói cũng đủ biết, tôi đã sung sướng khoe khoang với bạn bè thế nào.
Khoản tiền thưởng quá lớn, hơn 50 triệu đồng khiến tôi choáng váng. Ít có công ty nào lại ưu ái nhân viên như vậy, vì dù sao cũng còn một khoản thưởng tết âm nữa.
Nhớ ngày hai vợ chồng còn khó khăn, bây giờ anh đã có công việc tốt, thu nhập tốt lại còn được sếp ưu ái cho lên làm vị trí trưởng phòng, tôi mừng ra mặt. Ngày nào tôi cũng nấu những món ăn ngon đợi chồng về, chăm sóc anh chu đáo.
Ảnh minh họa
Cho đến một ngày, tôi bàng hoàng khi biết thật về chồng. Người đàn ông mẫu mực, một lòng vì chồng vì con không ngờ lại vì người đàn bà ấy mà phản bội lại tình yêu chung thủy. Có lẽ, cái nghèo đã khiến anh ham hố, đánh đổi tất cả.
Anh từng hứa mang lại cho tôi cuộc sống giàu sang, khiến tôi không phải lo về tiền bạc, anh đã làm được. Tôi cũng từng than vãn với anh về sự khó khăn về kinh tế, rồi để anh áp lực, nai lưng kiếm tiền. Khi tôi có được mọi thứ, tôi mừng rỡ, vỗ ngực tự hào về chồng để rồi nhận trái đắng.
Anh ngoại tình với người sếp già của mình, chị ta hơn anh tận 15 tuổi, không thể ngờ được, anh lại cam lòng làm điều đó. Trước đây, anh là người đàn ông bản lĩnh thế nào, nghị lực ra sao, anh hết lòng vì vợ con và không bao giờ để bản thân mình vấy bẩn. Nhưng bây giờ, vì tiền, và có lẽ một phần vì tôi, anh đã mang thân mình đi trao đổi.
Ảnh minh họa
Anh yêu tôi, anh nói vì tôi anh có thể làm tất cả, tôi tin rồi. Ngay cả việc bán thân để có tiền, anh cũng làm thì có gì mà anh không dám làm vì tôi. Anh nói anh yêu tôi, tôi cũng tin.
Anh có tiền và không giữ đó làm của riêng của mình, anh chỉ đưa cho vợ con toàn bộ, giữ lại vài triệu tiêu vặt. Vậy thì, có phải anh vì quá yêu tôi mà ra vậy không?
Tôi vẫn vui vẻ, cầm số tiền trên tay đi ăn tiêu, đi sắm sửa, đi làm đẹp và đi khoe với bạn bè. Tôi tự hào biết bao về anh, người chồng giỏi giang. Nếu hôm nay chúng tôi ly hôn nhau, bạn bè sẽ bảo tại sao tôi lại như vậy, tôi là người đàn bà sướng mà không biết đường. Có ai hỏi cái "sướng" của tôi?
Nhìn anh thân tàn ma dại, nhìn anh hèn hạ cung phụng người ta để có được khoản tiền thưởng lớn, được vị trí như ngày hôm nay mà lòng tôi chua xót. Tại sao lại như thế, anh nghĩ tôi có thể vui sống khi biết được số tiền đó của anh từ đâu mà ra sao?
Ảnh minh họa
Hôm nay, nhìn anh mà nước mắt tôi rơi. Anh đã cầu xin tôi tha thứ và hứa sẽ nghỉ việc ở nơi đó nhưng sao trong lòng tôi nặng trĩu.
Vừa hận vừa thương, có phải chuyện ngày hôm nay xảy ra phần lớn là do tôi, vì tôi quá ham giàu, vì tôi đã gây áp lực quá lớn lên đôi vai của người ông tự tôn để thực hiện lời hứa mang lại hạnh phúc, sự giàu sang cho vợ con?
Theo Ngoisao
Tôi phát hiện chồng phản bội khi mang bầu bé gái thứ 2 Anh đã ăn nằm với cô gái kia nửa năm rồi. Tôi và anh quen nhau từ thuở nhỏ, nhà chúng tôi ở cạnh nhau. Ngày xưa, anh rất thích tôi nên "trồng cây si" mấy năm. Cuối cùng, tôi chịu nhận lời yêu anh từ hồi tôi học hết lớp 12. Số phận xô đẩy, sau 7 năm yêu nhau, chúng tôi...