Tôi luôn phải tránh mặt sếp vì không muốn là người thứ ba
Hiện tại tôi đã tự mua được xe, xây được nhà cho mẹ, mặc đẹp hơn khi đi làm, tôi nhận ra khi mình thay đổi thì thái độ con người đối với mình cũng thay đổi, thái độ của sếp cũng thay đổi với tôi luôn. Đối với sếp, tôi luôn kính trọng và ngưỡng mộ, vậy mà giờ đây mỗi lần thấy sếp từ xa là tôi phải lo đi đường khác vì sợ chạm mặt.
Tôi 28 tuổ.i, chưa lập gia đình, chỉ sống với mẹ vì ba đi theo người phụ nữ khác khi tôi còn chưa sinh ra. Mẹ rất thương tôi, không đi thêm bước nữa vì sợ tôi khổ khi sống với cha dượng. Hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, tôi vừa học vừa làm và hiện tại tôi đã có công việc ổn định. Tuy nhiên sao tôi chưa thấy được ngày vui nào trọn vẹn cả, tính đến thời điểm này dường như tôi là người thất bại. Từ nhỏ tôi đã không có được tuổ.i thơ vui đùa, ngoài thời gian đến trường chỉ biết đi làm thêm với mẹ lấy tiề.n đóng học ở trường. Hôm nay viết mấy dòng tâm sự này quả thật tôi rất bế tắc, áp lực mà chẳng biết giải quyết thế nào, muốn bỏ đi thật xa.
Tôi không quá xuất sắc về ngoại hình, chỉ thuộc mức trung bình, có lẽ vì thế mà tôi chẳng thể làm được gì ở môi trường làm việc của mình. Ngày mới về cơ quan, những cô xinh xắn được ưu ái hơn, được giúp đỡ nhiệt tình, còn tôi phải tự lực mà làm. Với đồng lương ít ỏi, tôi cũng không biết chưng diện nên nhìn đã xấu lại càng xấu. Lúc đó tôi chỉ mong muốn cố gắng làm việc kiếm thêm tiề.n giúp đỡ cho mẹ là được rồi. Rồi tôi cũng nghĩ đến việc quen một ai đó nhưng những mối tình chợt đến rồi lại đi, thậm chí không hiểu nguyên nhân vì sao lại kết thúc. Tôi đi làm xa nhà nên phải thuê nhà trọ và ở cùng với một cô đồng nghiệp nữa. Cô bạn tôi rất xinh, nói chuyện cũng khéo nên mỗi lần quen ai tôi đều kể cho cô ấy nghe, đi đâu cũng rủ cô ấy theo.
Trong cuộc nói chuyện có 3 người thì bao giờ tôi cũng là người thừa mặc dù người đàn ông kia là bạn của tôi. Một lần, hai lần, ba lần,… tôi cũng buồn lắm chứ, biết sao được vì mình không xinh như cô ấy. Thật ra cũng không buồn nhiều lắm vì nếu con người ta chỉ thích vẻ bề ngoài thì không phải là người tôi cần. Nhưng cho dù tôi có quen thêm một ai nữa thì kết quả cũng vậy, người ta nói tôi bị ma ám theo quấy phá, nghe mà nổi hết da gà.
Video đang HOT
Thời gian cứ trôi, tôi cũng không còn quan tâm đến chuyện tình cảm nữa, mẹ sốt ruột muốn tôi lập gia đình, bà lấy số điện thoại của tôi cho người ta để làm mai mối, ngày nào tôi cũng nghe mẹ cằn nhằn. Phải chi người ta yêu thương thì kêu tôi đồng ý cũng cam lòng, đằng này 6 tháng mới nhắn tin một lần, một năm mới gọi hỏi thăm một lần, thử hỏi làm sao mà lấy nhau cho được. Dù gì tôi cũng là con gái, cần sự quan tâm chứ. So với trước tôi đã thay đổi rất nhiều, cố gắng làm thêm ngoài giờ. Hiện tại tôi đã tự mua được xe, xây được nhà cho mẹ, mặc đẹp hơn khi đi làm, tôi nhận ra khi mình thay đổi thì thái độ con người đối với mình cũng thay đổi, thái độ của sếp cũng thay đổi với tôi luôn. Đối với sếp, tôi luôn kính trọng và ngưỡng mộ, vậy mà giờ đây mỗi lần thấy sếp từ xa là tôi phải lo đi đường khác vì sợ chạm mặt.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sếp lại có ý với mình, sếp đã có gia đình, vợ hiền con thảo. Tôi với em trai của sếp là bạn học thời phổ thông. Tôi nói dối sếp là mình sắp cưới, nhưng sếp bảo tôi hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng quyết định vội vàng, sếp vẫn chờ tin của tôi. Trời ơi, đó chỉ là kế hoãn binh, tôi kiếm đâu ra chú rể trong thời gian ngắn thế. Nếu từ chối nhã ý của sếp thì mọi cố gắng của tôi trong công việc đổ sông đổ biển hết. Thấp cổ, bé họng, lời tôi nói có ai tin? Lương tâm tôi không cho phép mình xen vào hạnh phúc của người khác, còn phải xin việc nơi khác chắc gì người ta nhận. Người thương mình thì chẳng thấy đâu, mẹ không hiểu cho mình, sếp không buông tha cho mình, tôi phải làm sao đây? Tôi cần một hạnh phúc thật sự.
Theo vnexpress
Cãi nhau với tôi sau 2 ngày em đã đi lấy chồng
Với tôi dù em có thế nào tôi vẫn yêu, chung thủy, nên cú sốc đó làm tôi mất ngủ, ăn uống không được dẫn đến mệt mỏi, người nôn nao và ốm.
Tôi quen em một cách tình cờ khi đi uống nước cùng bạn. Thực sự lần đầu gặp em tôi không có chút tình cảm nào cả bởi em không phải gu tôi thích. Tôi thích yêu một người con gái hiền, ngoan, không ăn chơi, không ăn mặc lố lăng, ăn nói không kèm những từ không hay. Trước đó tôi đã tìm và yêu được một người như thế nhưng khi hai người đang trong giai đoạn yêu lại bị phá đám. Người ta nói trăm câu nói tốt không bằng một câu nó.i xấ.u, do người phá đám muốn giới thiệu em ấy cho bạn nên nói tôi mới ra trường, lương bèo bọt, công việc lại chưa ổn định cuộc sống, không biết sau này ra sao . Trong khi bạn người kia công việc ổn, lương cao, vì thế tình cảm của em với tôi cứ nhạt dần. Dù đã yêu nhau nhưng đến khi chia tay chưa một lần đi chơi, chưa cầm tay vì em khá nhút nhát.
Khi tôi gặp người mới với một phong cách khác nên thực sự không thích. Em mặc chiếc bó áo hở hết vai và dây áo trong, miệng rộng, ăn nói thêm nhiều từ không hay. Hôm đó sau khi về tôi có vào mạng xã hội xem ảnh em, em có những cái ảnh nhìn có vẻ ăn chơi, có cái ảnh lộ cả hình xăm càng khiến tôi có ác cảm và không thích. Mấy ngày sau đó nhiều lúc buồn buồn, không có ai nói chuyện nên lại nhắn em nói chuyện cho vui, vì yêu có thể khó nhưng nói chuyện bạn bè ai cũng được, miễn là họ không phải người xấu. Thế rồi tôi rủ em đi uống nước, lần đầu em đi cùng bạn. Lần gặp lại đó em khác hoàn toàn những hình ảnh ban đầu, em ăn mặc bình thường, có bôi chút son, trông duyên dáng, giọng nói hơi đanh chút nhưng ấn tượng. Sau lần đầu tiên đi chơi đó về nhà tôi nhớ em nhiều hơn, nhận thấy những điều trước kia cũng chỉ là tuổ.i trẻ nghịch ngợm thôi và cũng không có ác cảm với điều đó nữa khi suy nghĩ thoáng hơn. Thế rồi những buổi đi chơi diễn ra nhiều hơn, tôi thích đưa em đi ăn cho béo vì em nhìn hơi gầy. Nụ hôn đầu được trao, tôi biết chúng tôi đã chính thức là của nhau. Đó cũng là nụ hôn đầu đời của tôi.
Thời gian sau chúng tôi vẫn đi chơi nhưng sau đó em không đi chơi tối nữa vì lý do mẹ không muốn cho đi. Tôi cũng hơi buồn nhưng cũng chẳng sao, tối đến nhà em chơi cũng được. Về nhà nhớ em lắm nhưng tôi cũng ít nhắn tin, một phần cũng vì khi nhắn tin rất lâu sau em mới hồi âm. Có lẽ việc đó khiến em nghĩ tôi hững hờ không quan tâm. Thời gian đến nhà em chơi chúng tôi cũng quấn quít và khám phá cơ thể nhau, thấy em gầy mà tôi thương lắm, chỉ muốn hôn em một cái và ôm em thật chặt mà thôi. Nhưng em luôn tìm cách lẩn tránh nụ hôn của tôi và chỉ được ôm em từ đằng sau, trong khi đó em lại làm việc khác khiến tôi khá buồn.
Tôi càng buồn khi nói muốn cưới em nhưng 5 lần bảy lượt em luôn bảo phải hai năm nữa mới cưới. Tôi giận em nhưng chẳng bao giờ giận được lâu, có khi bước ra khỏi cổng là lại hết giận rồi, không bao giờ cãi nhau với em, ngay cả to tiếng cũng chưa có. Thế rồi sau lần gặp nhau cuối cùng vẫn còn tình cảm thì chỉ hơn chục ngày sau em bảo đi lấy chồng. Tôi nghĩ em giận vì những ngày trước đó tôi không nhắn tin hay quan tâm gì em. Thực sự là những ngày đó gia đình tôi có đám tang chú họ nên khá bận, rồi lại đám giỗ nữa nên không hỏi han em được. Nên khi em nói vậy tôi nghĩ chắc em cảm thấy chán nên nói vậy thôi, tôi cũng đang chán vì em chẳng muốn cưới nên cũng không suy nghĩ gì nhiều, định đợi vài ngày cho hai đứa bình tâm rồi đến nhà xin lỗi em.
Thế mà chỉ hai ngày sau em đăng ảnh ăn hỏi và ảnh cưới. Tôi thực sự rất sốc và tuyệ.t vọn.g. Lúc đó dường như tất cả tình yêu của tôi bùng nổ và lớn hơn, thấy nhớ em và yêu em rất nhiều. Tôi chán nản chẳng muốn làm gì, thấy một sự mất mát khá lớn trong cuộc đời. Không như nhiều người đàn ông một lúc có thể yêu vài người như tôi biết, nên khi như vậy tôi sốc lắm vì chỉ yêu có mình em. Dù trong thời gian yêu em có rất nhiều người giới thiệu cho người này người kia, có người cả công việc, nhan sắc, gia đình, kinh tế đều tốt hơn em nhưng tôi chẳng để ý. Với tôi dù em có thế nào tôi vẫn yêu, chung thủy, nên cú sốc đó làm tôi mất ngủ, ăn uống không được dẫn đến mệt mỏi, người nôn nao và ốm.
Trước ngày em cưới tôi rất muốn gặp, muốn nhìn em lần cuối nhưng hôm đó em bảo bị ốm phải đi truyền nước, mệt lắm không đi được. Tôi tin em nói thật vì em vốn hay bị ốm, em gầy lắm chỉ còn 38kg. Thấy em như vậy tôi muốn đến ngay nhưng không thể làm vậy được vì sẽ hại đến em. Vậy là tôi chẳng thể gặp em lần cuối trước khi lên xe hoa.
Tôi có nhắn tin với em để hỏi tại sao. Em chỉ nói do thấy tôi và em có nhiều điểm khác biệt như em thích son phấn, tôi hay chê em ăn mặc, tôi ít nhắn tin cho em, không quan tâm em. Nhưng em đã hiểu sai, tôi không thích em son phấn quá nhiều vì nó cũng độc hại chứ không cấm em. Còn chuyện em ăn mặc tôi chẳng bảo gì vì mọi cái đều bình thường trừ lần gặp đầu tiên. Chỉ là em gầy nên tôi bảo ăn nhiều cho béo. Tôi ít nhắn tin vì từ khi yêu chúng tôi cũng không nhắn nhiều, em gần như chẳng nhắn tin, tôi nghĩ em không thích. Cái đó cũng không quan trọng lắm, vì yêu nhau đâu phải vì điều ấy.
Lúc này tôi chỉ nghĩ đến em dù em đang bên người khác. Nhiều khi nghĩ ích kỷ, mong em không thấy hạnh phúc hay vì điều gì đó mà quay lại với tôi. Lúc đó tôi nhất định sẽ đón em trở lại và lấy em. Tôi có gọi cho người bạn làm bác sĩ tâm lý tư vấn. Bạn bảo tôi chắc là thằng đàn ông đặc biệt còn lại duy nhất trên hành tinh này. Vì nếu là bạn tôi nếu bị như vậy sẽ rất giận, co.i thườn.g người như thế, vì mới thời gian ngắn trước vẫn còn bên nhau, giờ còn mong chờ cô ấy quay trở lại với mình khi bị đối xử như vậy. Bạn tôi hay ai đi chăng nữa cũng không làm được vậy, mà còn dại dột chỉ yêu một người rồi không tìm hiểu thêm người khác.
Với tôi thì dù em đã lấy chồng và sau này có ra sao, trước đây có thế nào tôi vẫn đón em trở về nếu tôi chưa lấy vợ. Mỗi lần nhìn em ốm mà xót lắm nhưng chẳng nói ra điều đó bởi tôi vốn ít nói, chỉ quan tâm lặng lẽ. Giờ đây tâm trạng tôi rối bời, không biết phải sao nữa. Xin mọi người cho lời khuyên.
Theo VNE
Nghẹn đắng khi biết lý do chồng bỏ cơm vợ nấu và không muốn chung giường Thế nhưng về nhà đợi mãi mà vẫn không thấy chồng đâu, tới khi gọi điện cho anh Hoài mới biết chồng cô đang ăn cơm ở nhà mẹ đẻ anh. Thì ra... Cưới nhau gần 2 năm Hoài mới có thai. Cơ thể cô bình thường rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến giờ chưa hề phải đi viện lần nào, cùng lắm...