Tôi luôn muốn một công việc ổn định rồi mới đến chuyện chồng con…
Từ trước tới giờ, tình yêu với tôi chưa bao giờ là tất cả, tôi luôn muốn một công việc ổn định rồi mới đến chuyện chồng con. Và khi xác định sinh con thì phải cho nó cuộc sống no đủ…
Nghe em tâm sự, tôi thấy bực mình và muốn giận em nhiều hơn là thương em…
Ừ, tình yêu của 2 đứa em đẹp, rất đẹp. Hai đứa là mối tình đầu của nhau, quen nhau khi cả 2 còn ngồi trên ghế nhà trường, qua 3 năm em học cấp 3, thêm 3 năm chuyên nghiệp, còn chồng em học hết cấp 3 rồi đi làm công ty luôn. Ngay sau ngày em ra trường, cả 2 làm đám cưới. Sau đám cưới, chồng em vẫn làm trong công ty cũ, lương tháng ổn định, em cũng đã may mắn xin được việc và đang trong thời gian tập sự. Theo lẽ tự nhiên, 2 đứa em chỉ cần chăm chỉ làm việc, mua đất và xây 1 căn nhà nhỏ, cùng nhau sinh con và chăm lo, nuôi dạy con cái. Rồi cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.
Một chuyện tình đẹp như mơ, cái kết viên mãn và có hậu nếu không có chữ ” Nhưng ” theo sau câu chuyện của vợ chồng em. Ở độ tuổi 22, 23 của 2 vợ chồng em, đứa vừa ra trường, kẻ đi làm nhưng cũng chưa có sự tích lũy. Bản thân chồng em vốn bị bệnh tim, em biết chuyện đó khi còn đang yêu nhưng không hiểu vì tình yêu của em dành cho cậu ấy quá lớn hay vì sự NGỜ NGHỆCH, BỒNG BỘT ( dùng từ này có lẽ là chưa chính xác ) của tuổi trẻ mà em vẫn quyết định đám cưới, để rồi, chưa đầy 1 năm sau đám cưới, 2 vợ chồng nợ nần chồng chất: tiền đám cưới, tiền xin việc, tiền mua xe và giờ là tiền chữa bệnh cho chồng.
Ngày em kêu mệt vì sáng sáng em phải dậy sớm nấu cơm cho 2 vợ chồng mang đi làm để ăn trưa, sau đó là hành trình trên con đường em đi làm cách chỗ em ở bốn mươi mấy cây số, ngày nào cũng đi đi về về như vậy, em nói cứ tối về đến nhà là em bị cảm, bị sốt suốt, phải tự thân mình mua thuốc uống, tôi nói em chuyển về trọ gần chỗ làm cho tiện, nhưng em nói không muốn xa chồng, 2 vợ chồng mới cưới, không muốn để chồng ở 1 mình.
Rồi lần khác, khi em tâm sự, tôi nói em hỏi ý kiến chồng xem bỏ công ty cũ rồi 2 vợ chồng về chỗ em làm tìm việc mới cho em đỡ vất vả, nhưng em nói chồng em bị bệnh, chồng em đã quen với công việc hiện tại, chuyển công ty khác sợ không tìm được công việc phù hợp mà em thì thương chồng em… Những ngày sau đó, em vẫn đi đi về về với hộp cơm trưa, nguội lạnh, thay rau bằng quả dưa chuột và 1,2 miếng thịt kho, có khi là mấy miếng khoai nấu xương từ tối hôm trước còn lại,.. Nhìn em ăn mà tôi thấy lòng mình xót xa thay…
Video đang HOT
Nhớ có lần tâm sự, vì khi đó tôi và em cũng mới quen, chưa biết nhiều về em, tôi hỏi em rằng sao 2 vợ chồng chưa sinh em bé, em nói vì 2 vợ chồng đang kế hoạch vì cả 2 vẫn còn trẻ, lại mới xin được việc nên chưa muốn có con. Khi đó tôi thấy 2 đứa em làm như vậy là đúng. Nhưng sau đó chẳng lâu, em nói với tôi, chồng em muốn có con. Tôi không hiểu sao 2 đứa lại thay đổi quyết định nhanh như vậy nhưng tôi cũng không có ý kiến gì cả.
Mấy ngày trước không thấy em, ngày hôm nay, sau câu hỏi bâng quơ của tôi, khiến em hiểu nhầm và em tiếp tục nói cho tôi nghe về những điều em đang giấu kín. Nhìn những giọt nước mắt của em, tôi không biết phải khuyên em như thế nào, thấy thương em nhiều hơn bao giờ hết… Em nói mấy hôm vừa rồi em và chồng đi Sài Gòn khám bệnh, chồng em phải điều trị bằng thuốc, trong thời gian chưa điều trị thì phải sinh em bé trước đi, điều trị bằng thuốc rồi thì sẽ khó có con. Em tính sẽ… Những giọt nước mắt rơi vội rồi lăn dài trên má em, nói rồi em vào nhà vệ sinh, bỏ lại tôi với sự bối rối, thương xót em.
Tôi chợt thấy nhớ bố mẹ tôi, vì câu chuyện của em có nét giống với câu chuyện của chính bố mẹ tôi của hơn 30 năm về trước… Tôi kể em nghe, ngày bố mẹ tôi mới lấy nhau, bố tôi cũng bị bệnh nặng, người ta cũng sợ bố tôi không thể sống được lâu, càng không nghĩ bố mẹ tôi sẽ có con được. Nghe mẹ tôi kể, ngày đó, bố tôi từng khuyên mẹ tôi về nhà mẹ đẻ và tìm một cuộc sống mới, vì bố tôi nghĩ mẹ tôi ở bên bố thì sẽ khổ và không có tương lai, nhưng mẹ tôi lại vẫn quyết định ở bên bố.
Ba năm sau ngày cưới mẹ tôi mới mang bầu anh trai tôi, 5 năm sau ngày anh trai tôi chào đời là sự xuất hiện của tôi trên thế gian này. Bố tôi vẫn bị bệnh nặng như vậy. Thời gian trôi qua, cuộc sống khó khăn và mệt mỏi, đã có 1 vài lần tôi chứng kiến bố mẹ tôi bất đồng, cãi nhau và cũng đã một lần trong cuộc đời, tôi thấy bố muốn ly hôn với mẹ, nhưng rồi, vì nghĩ cho tương lai của 2 anh em tôi, bố mẹ làm hòa và từng ngày cố gắng để nuôi 2 anh em tôi.
Đến giờ phút này, căn bệnh của bố tôi ngày đó đã không còn nữa, nhưng cả bố và mẹ tôi đã không còn trẻ nữa, có những bệnh khác theo tuổi tác… Và còn một số lí do khác nữa nên hình thành trong tôi suy nghĩ và tính cách khác em, rất ích kỉ và thực dụng…
Từ trước tới giờ, tình yêu với tôi chưa bao giờ là tất cả, tôi luôn muốn một công việc ổn định rồi mới đến chuyện chồng con. Và khi xác định sinh con thì phải cho nó cuộc sống no đủ, không để nó phải chịu nhiều thiệt thòi, hơn nữa, ngày nay, người ta không quá quan trọng việc con đẻ hay con nuôi,.. Nên nếu tôi trong hoàn cảnh của em, với suy nghĩ đó, tôi không biết tôi có đủ dũng cảm để nghĩ đến chuyện sinh em bé và từ bỏ ước mơ của mình, như em…
Tôi sẽ không khuyên em phải làm gì, vì bản thân tôi là người ngoài cuộc, và mỗi người có hoàn cảnh sinh ra, lớn lên khác nhau, suy nghĩ, cách sống cũng theo đó mà khác nhau… Mong em có một sự lựa chọn, quyết định sáng suốt.
Thương em.
Phượng Phạm
Tuổi 23, ta thấy mình vẫn chênh vênh giữa cuộc đời....
Tuổi 23, nếu không may mắn mà đánh mất đi mối tình đầu thì ta cũng không còn những thiết tha để bắt đầu cho một mối tình mới với những đắm say, yêu đương của một thời từng ngây dại...
Tuổi 23, cái tuổi vừa bước chân rời khỏi giảng đường đại học, những cánh cửa ước mơ đang mở ra trước mắt. Ta bắt đầu những hành trình chạm tay vào điều ước.
Tuổi 23, ta bắt mình phải học lấy sự trưởng thành để bước vững trên con đường phía trước. Ở cái tuổi lưng chừng ấy ta biết mình không còn bé nữa, không còn những ngày tháng rong rủi, ngồi tám chuyện vô tư bên ly cà phê cùng lũ bạn. Ta biết mình phải học cách đối mặt với những áp lực của cuộc sống đầy những sóng gió này.
Tuổi 23, chập chững những bước đi đầu tiên trong công việc, là khi ta phải biết sẵn tâm lý để đối mặt với những toan tính trong đời. Tất cả đâu còn hồn nhiên như ngày ta còn bên mẹ.
Ảnh minh họa.
Tuổi 23 là những khao khát được trở về nhà, khao khát trở lại cái ghế nhà trường, khát khao được gặp lại những đứa bạn ngày xưa. Tuổi 23 là những ước mơ và khao khát....Càng khao khát lại càng khiến chúng ta mơ hồ và và không định hướng nỗi cho bản thân một con đường. Ta khát khao được trở lại, nhưng rồi nhận ra ở cái ta cần là một hướng đi cho bản thân, một công việc ổn định...
Tuổi 23 là những lần ta thấy mệt mỏi nhưng vẫn phải cố gắng không cho phép bản thân được dừng lại. Ta biết ta không còn bé nữa để mãi ấp ủ trong vòng tay mẹ, ta biết đến lúc ta cần phải phấn đấu để xứng đáng với những tháng năm qua mà bố mẹ vẫn đợi chờ.
Tuổi 23, ta bắt đầu tập dần nhận lấy trách nhiệm cho những lần quyết định của chính bản thân mình. Ở cái tuổi ấy ta không cho phép mình quá đắng đo suy nghĩ hay chần chừ rồi cho qua tất thảy, ta biết được giá trị của đồng tiền...
Tuổi 23, nếu không may mắn mà đánh mất đi mối tình đầu thì ta cũng không còn những thiết tha để bắt đầu cho một mối tình mới với những đắm say, yêu đương của một thời từng ngây dại. Ta hiểu được rằng có tình yêu thôi vẫn chưa đủ, ta không còn sợ thất tình, ta không còn sợ cô đơn, cái ta sợ hơn hết đó là những gì ta từng ước mơ và ấp ủ không thể thực hiện được, một công việc ổn định.
Tuổi 23, tình yêu không còn là một màu hồng, ta biết rằng tất cả phải là ở thực tế, ta không còn trông đợi vào người khác mà phải hiểu rằng chính mình phải lo lấy bản thân thì mới vững bền. Ta không còn mù quáng với những lời hẹn thề yêu đương bất chấp cả tương lai, đánh đổi đi tất cả, ta hiểu rằng hạnh phúc không chỉ được vung đắp từ một điều duy nhất đó là tình yêu.
Tuổi 23, ta biết thế nào là áp lực của việc trưởng thành...
Ngọc Phượng
Bật mí bí mật khi đàn ông chọn vợ Theo chuyên gia trị liệu tình yêu và hôn nhân James Allen Hanrahan (Mỹ), đàn ông thường thích những cô gái quyến rũ, tuyệt vời ở trên giường, song để kết hôn thì chưa chắc. Ảnh minh họa. Việc đàn ông chọn phụ nữ để kết hôn không liên quan gì tới phòng ngủ. Sự thật, họ muốn lấy một người phụ nữ...