Tôi luôn ám ảnh vì đã từ chối con
Đã là mẹ của hai đứa con, nhưng tôi vẫn luôn ám ảnh vì đã từ chối đứa con đầu lòng của mình…
Ảnh minh họa
25 tuổi tôi lấy chồng, vợ chồng tôi đều xuất thân từ quê nghèo, ra thành phố lập nghiệp. Hồi mới cưới, hai vợ chồng chưa có công việc ổn định, nên cuộc sống vô vàn khó khăn. Chúng tôi phải đi làm bằng xe máy tàu và ở nhà trọ 10m2, ẩm thấp và bẩn thỉu.
Thu nhập hàng tháng, trừ thuê nhà, ăn uống, hai vợ chồng chỉ dành dụm được khoảng 5 trăm đến 1 triệu đồng. Chúng tôi luôn nghĩ, nếu có con, sẽ không đủ sức nuôi nổi con, nên sau cưới vẫn có kế hoạch không sinh con.
Vậy mà tôi lại dính bầu. Khi con được 2 tháng tôi mới phát hiện mình mang thai. Vợ chồng tôi đã suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng rất nhiều và rồi đi đến quyết định bỏ thai, vì sợ sinh ra sẽ không nuôi nổi con. Sợ con thiệt thòi vì cuộc sống thiếu thốn về kinh tế.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ nhà, nhưng đến bệnh viện, cả hai vợ chồng tôi cứ dùng dằng mãi không đưa ra được quyết định bỏ hay giữ lại thai. Bác sĩ thực hiện thủ thuật phải gắt lên, yêu cầu đưa ra quyết định thật nhanh. Tôi gật đầu, vừa khóc vừa leo lên bàn để bác sĩ làm thủ thuật phá thai.
Video đang HOT
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi làm việc thất đức như vậy, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa thôi day dứt vì đã từ chối giọt máu của mình. Hiện tại, tôi đã có 2 đứa con, một trai, một gái, ngoan ngoãn và kháu khỉnh, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ đến đứa con tôi đã từ chối năm xưa.
Suy nghĩ nhiều quá, nên thi thoảng trong giấc mơ tôi vẫn nhìn thấy con, thấy con khóc gọi tôi, còn tôi lại không quay lại bế con. Tôi thương con và hận mình thật nhiều. Nếu tôi sinh ra, bây giờ con cũng được 8 tuổi. Vậy mà, tôi đã từ chối khi con đến với mình.
Tôi luôn cảm thấy ân hận và nghĩ mình là một người mẹ tồi, tôi không xứng đáng với con.
Chỉ mong, con tha thứ cho tôi và sớm được đầu thai ở một gia đình khác, ở đó, con nhận được tình yêu thương từ bố mẹ mình, chứ không phải như vợ chồng tôi. Từ chối đứa con của mình, chỉ vì lý do không đủ kinh tế.
Theo Báo Đất Việt
Ám ảnh ánh mắt của người vợ liệt giường mỗi lần vui vẻ với cô hàng xóm trở về
Tôi với vợ cưới nhau năm 2010 sau 5 năm yêu đương mặn nồng. Hồi đó tôi và vợ mới đi làm, công việc còn chưa ổn định và gặp rất nhiều khó khăn. Có khi tôi thất nghiệp đến 3 tháng trong khi vợ tôi cũng loay hoay và chán nản vì phải làm việc không đúng chuyên ngành.
ảnh minh họa
Ban đầu tôi với vợ dự định sẽ kế hoạch, chưa có con vội nhưng dưới áp lực của 2 bên gia đình, cuối cùng chúng tôi cũng sinh con. Ngày con chào đời, chúng tôi hạnh phúc lắm và càng tâm nguyện sẽ cố gắng làm việc để lo cho con một cuộc sống đủ đầy.
Vào đầu năm 2013, khi ấy con trai tôi được 2 tuổi, vợ tôi đi xe đạp điện ra chợ mua thức ăn. Nhưng em đi từ 8 giờ sáng đến 10 giờ sáng mà vẫn chưa về đến nhàn nên tôi cảm thấy vô cùng lo lắng.
Gọi điện không thấy vợ nghe máy, tôi linh cảm có điều gì đó chẳng lành nên đã chạy xe đi tìm vợ. Trên đường đi ra chợ, tôi thấy mọi người xúm đông tại một vụ tai nạn xe hơi. Tôi định lướt qua nhưng khi nhìn thấy chiếc xe đạp điện cùng với đôi giày đỏ của vợ, trái tim tôi thắt lại.
Tôi hỏi một anh công an ở gần đó và ngay lập tức chạy đến bệnh viện. Tôi đau đớn nhìn thấy vợ đang nằm bất động trên giường.
Sau một tháng dài chờ đợi, vợ tôi đã từ từ lấy lại ý thức nhưng em không thể nhớ gì, em thậm chí còn không nhận ra tôi. May mắn thay, cùng với nỗ lực của tôi, cô ấy dần nhớ lại ký ức nhưng có một vấn đề khác là cô ấy sẽ phải nằm một chỗ suốt phần đời còn lại.
Bởi vì vụ tai nạn quá nghiêm trọng dẫn đến chấn thương cột sống, hậu quả là vợ tôi bị liệt từ ngực trở xuống. Bất cứ khi nào nhìn thấy ánh mắt đáng thương của vợ, tôi lại cảm thấy vô cùng đau khổ, có lỗi vì tôi đã không thể bảo vệ cho cô ấy.
Nhà tôi sống trên tầng 12 của một khu chung cư, gần nhà tôi là một người phụ nữ 30 tuổi tên Uyên, tuy không còn trẻ nhưng Uyên rất mặn mà, quyến rũ. Ngày trước, Uyên thường đến nhà tôi chơi bài và tám chuyện với vợ tôi. Từ ngày biết vợ tôi bị liệt, hàng xóm láng giềng và cả cô Uyên kia đến nhà tôi nhiều hơn. Họ biết nhà tôi có chuyện buồn nên thường xuyên sang thăm hỏi, đỡ đần việc nọ việc kia.
Từ ngày biết vợ bị liệt, nói thật tôi cảm thấy vô cùng chán nản, tôi không có động lực để sống nữa. Tuy nhiên, khi Uyên thường xuyên sang nhà tôi nấu ăn, ăn cơm và trò chuyện, tôi bắt đầu cảm thấy vui vẻ và nguôi ngoai nỗi đau. Thậm chí tôi còn bắt đầu yêu người hàng xóm này. Tôi thậm chí không thể kìm lòng khi nhìn thấy thân hình nóng bỏng của cô ấy.
Trong một đêm mưa bão, khi vợ con tôi đã say ngủ, nhà mất điện, tôi sang gõ cửa nhà Uyên định xin cây nến. Uyên đã mời tôi vào nhà nói chuyện và chờ cô ấy tìm nến. Lợi dụng đêm mưa bão ồn ào, tôi và Uyên đã nếm trái cấm. Được đà, tôi và Uyên thừa xuyên qua lại đã 4 tháng nay. Uyên nói rằng lòng đã thầm thương tôi rất lâu nhưng biết tôi đang hạnh phúc nên không dám ngỏ lời. Nếu tôi có thể bỏ vợ, Uyên hứa sẽ chăm lo cho con trai tôi và sinh con cho tôi nữa.
5 năm nay, tuy vợ tôi bị liệt nhưng cô ấy vẫn tỉnh táo và nói chuyện được. Sau khi tôi lén lút qua lại với Uyên, tôi cảm thấy em ít nói chuyện với tôi hơn nhiều. Mỗi lần tôi rời vòng tay Uyên trở về nhà, tôi luôn cảm thấy ánh mắt cô ấy bám theo tôi, oán hận, đau đớn. Dường như nằm một chỗ nhưng vợ tôi vẫn biết hết chuyện tôi qua lại với cô hàng xóm.
Mỗi ngày qua tôi đều cảm thấy buồn và day dứt. Tôi không thể vượt qua được sự cám dỗ của cô hàng xóm nhưng cũng cảm thấy thấy rất thương vợ. Hiện tại, tôi đang không biết phải làm thế nào.
Theo Dân Việt
Bị lừa gạt thành mẹ đơn thân, tôi vẫn cả tin trước lời đường mật để rồi gánh thêm nỗi đau chồng chất Dù tôi né tránh, Quang vẫn không ngại thổ lộ rằng anh thích tôi. Biết thân phận mình làm sao dám với tới trai tân, tôi ngừng không nhắn tin, không nghe điện thoại của Quang nữa. Thế là anh tìm đến tận phòng tôi. Năm năm trước, tôi khăn gói vào thành phố, một mình tất tả tìm chỗ trọ ở nơi...