Tôi lỡ ‘trót dại’ với người mình không yêu
Tôi biết mình không yêu H nhưng không hiểu sao tôi không thể cưỡng lại được. Rồi… “chuyện đó” xảy ra, chúng tôi vượt quá giới hạn cho phép. Khi tỉnh dậy, tôi thấy ghê tởm bản thân mình.
Ảnh minh họa
Tôi và anh quen nhau được hai năm. Dù không có cơ hội gặp nhau thường xuyên nhưng bản thân tôi biết chắc rằng tôi yêu anh. Cả hai chúng tôi đều rất bận. Anh hơn tôi 2 tuổi và đã đi làm. Còn tôi, tuy đang đi học nhưng thời gian rảnh vẫn thường đi làm thêm và học thêm. Chúng tôi liên lạc với nhau chủ yếu qua điện thoại, tin nhắn. Gia đình tôi rất quý anh bởi anh là một người hiền lành chịu khó và rất thương tôi. Hai gia đình cũng đã dự định khi tôi ra trường thì cưới.
Tuy nhiên, sự đời có quá nhiều điều bất ngờ mà tôi không thể lường trước, khiến mọi kế hoạch cũng như cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Trong thời gian đi làm thêm, tôi đã gặp H – một anh chàng đẹp trai, ga lăng. Nhưng những ngày đầu tiên tôi và H quen nhau là những cuộc cãi nhau và xung đột. Chúng tôi luôn như mặt trăng với mặt trời, như hai kẻ ở hai thái cực, chỉ cần nói chuyện câu trước câu sau là tranh luận và cãi vã. Ngay cả khi giáp mặt, đối chọi với nhau thường xuyên song tôi không nghĩ nhiều về H. Bởi tôi quan niệm, không nên tin vào đàn ông đẹp trai.
Video đang HOT
Mối quan hệ của chúng tôi cứ thế trôi đi. Rồi đến một ngày, bỗng nhiên H rủ tôi đi dự sinh nhật một người bạn của H. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản: “Bạn bè thì đi chơi cũng có sao đâu, chắc hắn buồn nên muốn rủ tôi đi cùng”. Nhưng thật bất ngờ, đến nơi H giới thiệu với bạn bè, tôi là người yêu của H. Tôi định phản ứng thì H rỉ vào tai tôi rằng: “Giúp H lần này thôi!”.
Tôi bắt đầu mơ hồ nhận ra điều gì đó khác lạ ở H. Tuy nhiên, lại một lần nữa tôi tự trấn an mình: “Chắc chẳng có gì đâu, hắn coi mình là bạn và nhờ giúp đỡ thôi!”. Song sự việc đã không đơn giản vậy. Đến một ngày, H nói yêu tôi, tôi không tin, tôi tròn mắt lên nhìn H, một gã đàn ông đẹp trai, phong độ hào hoa, cao đến 1m82 lại đi yêu một con nhỏ thấp bé cao có 1m52, và chẳng xinh đẹp gì. Tôi đã thực sự sốc.
Sau hôm ấy, tôi cố tình lờ đi, không nhắc lại chuyện này, coi như chưa có điều gì xảy ra. Nhưng H vẫn quan tâm tới tôi và dường như chúng tôi không còn cãi nhau như trước nữa. Tôi kể H nghe chuyện về người yêu mình, H cũng tâm sự với tôi về những mối tình của H. Rồi không biết tự bao giờ, tôi dần quen với sự có mặt của H. Tôi biết mình không yêu H nhưng không hiểu sao tôi không thể cưỡng lại được. Rồi… “chuyện đó” xảy ra, chúng tôi vượt quá giới hạn cho phép. Khi tỉnh dậy, tôi thấy ghê tởm bản thân mình, tôi thấy mình có lỗi với anh. Tôi cố tình tránh mặt H nhưng H luôn tìm cách gặp tôi mà mỗi lần gặp H tôi không thể nào mà từ chối được.
Giờ, tôi không thể giữ vững được lập trường của mình, tôi thấy chán ghét bản thân mình. Chuyện của tôi và H cứ như vậy. H không yêu cầu tôi chia tay với người yêu, H chỉ cần một tuần gặp tôi một lần là đủ. Còn tôi tôi thấy mình xấu xa nhưng tôi không biết phải làm sao. Tôi biết điều tôi cần làm bây giờ là không nên gặp H nữa, vậy mà tôi không sao làm được, tôi không thể cưỡng lại được H. Mong các bạn cho tôi một lời khuyên bây giờ tôi phải làm gì đây?
nguyethien…@yahoo.com
Tha thứ cho kẻ bạc tình, hay ở bên người mình không yêu?
Ngay cả giờ đây khi đang ở cạnh Long, đang là người yêu của Long mà trái tim tôi vẫn đập như điên dại trước các tin nhắn Hùng xin tha thứ. Tôi chưa thể quên được Hùng...
Luna (stupidlove...@yahoo.com)
Người ta nói tình yêu luôn mù quáng, có lẽ vì thế mà tôi không tài nào dứt bỏ được Hùng dù anh ta đối xử với tôi chẳng ra gì. Nhưng sao tôi vẫn yêu anh ta đến vậy, ngay cả giờ đây khi đang ở cạnh Long, đang là người yêu của Long mà trái tim tôi vẫn đập như điên dại trước các tin nhắn Hùng xin tha thứ. Thật lòng, tôi chỉ muốn quay về bên Hùng, người cách đây 6 tháng đã ruồng bỏ tôi và giờ lại quay về ân hận và xin tha thứ. Tôi cứ tin rằng anh ấy đang thật lòng rất hối lỗi.
Tôi là đứa con gái không xinh cũng chẳng xấu, hoàn cảnh gia đình tất cả mọi thứ đều bình thường, tôi chỉ được cái tốt bụng với mọi người xung quanh. Có thể nhờ điều đó mà cũng có một vài chàng trai để ý đến tôi, Hùng và Long là hai trong số đó. Long đến với tôi trước nhưng chưa bao giờ anh bày tỏ tình cảm của mình, còn tôi thì lúc nào cũng chỉ coi anh như một người anh trai. Long hơn tôi 2 tuổi, đang là sinh viên đại học. Ngoại hình anh bình thường, khuôn mặt đẹp nhưng dáng người nhỏ và không được cao cho lắm, có thể nói là hơi thấp. Nhưng Long học giỏi lắm, anh là bạn của anh họ tôi, nhưng anh họ tôi thì học rất kém, vì thế việc chỉ bài vở cho tôi toàn là anh Long làm giúp. 1 năm nay, tôi học hành tiến bộ rõ rệt là do anh Long tình nguyện làm gia sư miễn phí. Không phải trước giờ tôi không cảm nhận được tình cảm đặc biệt mà Long dành cho mình, nhưng vì anh vẫn im lặng, chắc anh muốn chờ khi tôi vào đại học, và vì thực sự tôi cũng chẳng coi anh hơn một người anh trai nên tôi nghĩ cứ để như vậy lại tốt hơn.
Với Hùng thì hoàn toàn khác, dù Hùng chẳng hề đẹp trai nhưng cậu ấy có duyên ngầm, rất nhiều đứa con gái trong trường đem lòng thích và có lẽ tôi là đứa may mắn khi được Hùng để ý tới. Tôi hạnh phúc vô cùng vì điều này. Tôi yêu Hùng lắm nên sẵn sàng làm tất cả những gì mình có thể cho cậu ấy. Trong tình yêu, tôi là con gái lẽ ra luôn được chiều chuộng hơn, nhưng hoàn toàn ngược lại. Suốt ngày tôi phải đi mua quà, quần áo cho Hùng còn cậu ấy thì điềm nhiên nhận như thể đó là điều bình thường nhất của cuộc sống vậy. Hùng chẳng bao giờ tặng tôi cái gì, chỉ mỗi khi nhận được quà cậu ấy lại nắm chặt tay tôi, thơm nhẹ vào má mà bảo "yêu em quá" (bằng tuổi nhưng Hùng luôn gọi tôi bằng em). Nhưng như thế cũng đủ khiến tôi hạnh phúc rồi.
Long đã đến bên tôi khi tôi cô đơn nhất, nhưng người tôi yêu không phải là anh... (Hình minh họa)
Thật sự là vì Hùng tôi đã làm hết khả năng của mình, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục thích mua sắm đồ mới, mà số tiền tôi vay bạn bè đã lên đến 2 triệu rồi. Tôi không dám vay thêm nữa, cứ tính theo khoản tiền tiêu vặt hàng tháng được bố mẹ cho thì suốt 10 tháng không tiêu pha một xu tôi mới đủ trả hết nợ. Việc tôi không mua quà cho Hùng nữa khiến cậu ấy phật ý lắm, không còn từ "yêu" nào được phát ra nữa. Nhưng điều khiến tôi không ngờ là cậu ấy đá tôi không thương tiếc, "cặp" với một nhỏ khác lớp bên, chắc chắn là giàu hơn tôi...
Chưa bao giờ tôi đau khổ đến như vậy. Thật sự suy sụp, tôi thấy mình như người mất hồn, tôi gọi điện Hùng lạnh lùng tắt máy, tôi nhắn tin không hề có tin đáp trả dù tôi nhắn tha thiết đến đâu chăng nữa. Vật vã trong nỗi đau bị bỏ rơi, tôi có cảm giác chẳng ai cần mình, mình thật là vô dụng, không ai yêu thương tôi cả. Trong lúc đó, anh Long vẫn luôn ở bên tôi. Và anh ấy đã dùng hết cách có thể để an ủi tôi.
Sau đó, tâm trạng tôi có khá hơn. Dần dần tôi trở lại bình thường, anh vẫn luôn ở bên chăm sóc tôi. Anh rất tốt, tốt lắm, ông anh trai của tôi cũng khen rằng anh rất tốt, rằng bạn của ông ấy chẳng có ai tốt nổi như vậy. Sự chăm sóc của Long khiến tôi cảm kích, lần đầu tiên tôi cảm nhận niềm hạnh phúc được là con gái của mình, nghĩa là được tặng quà tặng hoa, được chăm sóc từng ly từng tý. Khoản nợ từ hồi yêu Hùng cũng được Long lấy tiền làm thêm ra trả hết. Rồi tôi nhận lời yêu Long, nhưng tôi không bao giờ hé nửa lời rằng trái tim tôi vẫn đang đau nhói vì Hùng, tôi không thể từ chối ý nghĩ mình vẫn hận và nhớ cậu ấy...
Long rất hạnh phúc khi tôi nhận lời anh. Nhìn anh vui mà lòng tôi cũng vui theo dù ở cạnh anh chưa bao giờ khiến tôi mãn nguyện như bên Hùng. Tôi nghĩ dần dần mình sẽ yêu anh ấy. Một người tốt như anh sao lại có thể không yêu. Nhưng mọi chuyện bắt đầu rắc rối khi Hùng đột nhiên muốn quay lại bên tôi. Hùng cầu xin sự tha thứ, rằng cậu ta đã sai khi bỏ tôi, rằng chẳng ai yêu tôi nhiều như Hùng, vậy mà cậu ta từng không biết trân trọng. Hùng xin tôi quay về, cậu ấy sẽ không để mất tôi một lần nữa. Mấy tháng xa nhau đã khiến cho cậu ấy hiểu là đã nhớ và thực sự yêu tôi thế nào. Trái tim tôi nghẹt thở khi nhận được điện thoại của Hùng, số máy tôi đã xóa mà không thể nào quên được, cuộc điện thoại dài chỉ mình cậu ấy nói còn tôi thì mắt ngấn nước. Tôi tắt máy. Hùng liên tục nhắn tin rất nhiều là sẽ theo tôi cho đến khi nào tôi đồng ý quay lại, rằng cậu ấy sẽ không bao giờ từ bỏ.
Không thể phủ nhận rằng tôi yêu Hùng, giờ vẫn còn yêu. Trái tim tôi chỉ muốn tôi ngay lập tức đến bên cậu ấy, được cậu ấy xiết chặt bàn tay và thì thầm "yêu em lắm". Nhưng còn Long? Lẽ nào tôi lại vong ân phụ nghĩa vậy sao? Tôi vừa nhận lời anh ấy được vài ngày ngắn ngủi. Rời xa Long, tôi là đứa tồi tệ, nhưng tiếp tục ở bên anh ấy lại là dối lòng mình? Tôi phải làm sao đây?