Tôi lấy nhầm “gái” về làm vợ
Trong điện thoại có cả những bức ảnh em chỉ mặc bộ quần áo ngủ, thậm chí không mặc gì mà chỉ quàng vội cái khăn nhỏ lên người…
Năm nay tôi ngần 30 tuổi, tốt nghiệp đại học và có công việc tương đối ổn định. Tôi không phải là một người đàn ông lẻo mép hay có kinh nghiệm trong tình trường, cũng chưa bao giờ biết yêu cô gái nào sâu sắc, cho đến khi tôi gặp cô gái ấy- người trở thành vợ tôi sau này.
Tôi gặp em vào năm 2012, khi ấy công ty tôi có chuyển tôi lên làm công trình ở quê em. Em là một cô gái đẹp, làn da trắng và rất có duyên.
Gặp em lần đầu tiên tôi đã cảm thấy trái tim mình xao xuyến, tôi cố gắng tiếp cận em bằng được để mong có những lần gặp sau đó. Rồi tôi cũng làm được, em đồng ý cho tôi số điện thoại.
Qua những lần chuyện trò qua điện thoại và gặp gỡ em kể với tôi em tốt nghiệp cao đẳng và đang làm văn phòng cho một công ty tư nhân, thu nhập mỗi tháng 3-4 triệu. Tôi không nghi ngờ những gì em kể, vì trong mắt tôi em là một cô gái thật thà, trong sáng.
Em không nhận lời yêu tôi, nhưng cũng dẫn tôi về giới thiệu với gia đình, tôi thì đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên. Tôi bày tỏ mong muốn được cưới em làm vợ mình, em cười và bảo tôi biết gì về em mà đòi cưới. Tôi cũng nói với bố mẹ em, muốn cưới em làm vợ. Bố mẹ em vui mừng ra mặt và bảo tôi mời bố mẹ xuống nói chuyện.
Video đang HOT
Tôi mời bố mẹ xuống nhà em nói chuyện và đám cưới của chúng tôi được tổ chức sau đó không lâu. Trong đám cưới, ai cũng khen cô dâu xinh, hiền, bạn bè bảo tôi có phước, khù khờ như thế mà lấy được gái xinh làm vợ.
Cưới xong, công trình của tôi ở đó đã kết thúc. Tôi dẫn em về Hà Nội thuê nhà để sống, em cũng kể đã xin được làm nhân viên văn phòng cho một công ty trên phố Cầu Giấy với mức lương 3,5 triệu một tháng. Hàng ngày, lúc tôi đi làm thì em cũng đi làm, tối lúc tôi về thì em cũng trở về nhà. Tôi không nghi ngờ gì hành động của em.
Trong đám cưới, ai cũng khen cô dâu xinh, hiền, bạn bè bảo tôi có phước, khù khờ như thế mà lấy được gái xinh làm vợ. (ảnh minh họa)
Cho đến một ngày, tìm đồ trong tủ, tôi phát hiện ra một chiếc điện thoại, chiếc điện thoại này chưa bao giờ tôi nhìn thấy em dùng. Tôi hỏi em, điện thoại này ở đâu ra, em bảo em nhặt được. Tôi hỏi, sao không thấy em nói gì, nhưng không thấy em trả lời mà chỉ im lặng.
Thấy điện thoại tắt nguồn, tôi định bật điện thoại lên xem còn dùng được nữa không thì em chồm dậy cướp lấy chiếc điện thoại, như sợ lộ bí mật gì đó bên trong.
Nghi ngờ thái độ của vợ, tôi cố giằng lấy chiếc điện thoại và bật lên xem, đập ngay vào mắt tôi ở màn hình chủ của điện thoại là hình ảnh của vợ tôi đang ôm một người đàn ông chừng gần 50 tuổi. Tôi hỏi thì cô ấy bảo đó là chú cô ấy, tôi không tin và tiếp tục mở vào bên trong, những tin nhắn thân mật của em với một người đàn ông tên Trung và rất nhiều ảnh em chụp với người đàn ông mà em bảo là chú mình, có cả những bức ảnh chụp riêng em chỉ mặc bộ quần áo ngủ, thậm chí có những cái ảnh em không mặc gì, hoặc chỉ quàng vội cái khăn nhỏ lên người, miệng thì cười toe toét.
Không thể chối cãi được, em thừa nhận đó là bồ của em. Hai người quen nhau và có quan hệ từ trước khi tôi và em gặp nhau, ông ấy đã có vợ con, nhưng họ vẫn gặp gỡ nhau và chu cấp cho em mọi thứ em cần.
Đến tận bây giờ, hai người vẫn gặp nhau, và chiếc điện thoại này dùng để hẹn hò, tránh để tôi phát hiện. Nghe những gì em kể mà tôi thực sự quá đau lòng, hóa ra tôi lấy nhầm phải đĩ về làm vợ.
Tôi đã nói với bố mẹ em chuyện này, bố mẹ em van xin tôi hãy bỏ quá cho vợ lần này, và hứa sẽ dạy con gái họ, không cho tiếp tục mối quan hệ đó nữa. Vợ tôi cũng van xin tôi tha thứ, và hứa sẽ chấm dứt mối quan hệ với người đàn ông kia.
Nhưng liệu có tin được em không, tôi vẫn chưa dám nói chuyện này với bố mẹ và những người thân của tôi, bây giờ tôi chẳng biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. Rất mong một lời khuyên từ các anh, chị.
Theo Eva
Có nên chấp nhận người không còn trinh?
Em muốn bỏ lại sau lưng tất cả quá khứ của cô ấy, chỉ yêu cô ấy thôi nhưng có lúc lại thấy bị ám ảnh vô cùng. Chào tất cả mọi người. Em năm nay mới 23 tuổi. Hiện tại em đang là sinh viên của một trường đại học tại Hà Nội. Sở dĩ em viết bài này vì em thấy chủ đề về chữ "Trinh" quả thật rất nhiều người quan tâm. Và chính em cũng đang là người vấp phải.
Trong một lần hoạt động ngoại khóa tại một trung tâm dưỡng lão, em đã vô tình được nói chuyện với một bác trong đó. Sau khi hỏi qua một số vấn đề trong hoạt động, đột nhiên bác hỏi em một câu làm em rất bất ngờ: "Cháu có bạn gái chưa? Bạn gái cháu còn trinh không?". Thật sự em rất sững sờ khi nghe câu hỏi của bác. Em vẫn thẳng thắng trả lời rằng: "Cháu có rồi và việc trinh còn hay không thì cháu không biết ạ".
Sau đó bác nói làm em phải nhớ mãi cho đến bây giờ: "Cháu à, không phải bác già mà bác lại nhắc đến truyện tế nhị này, nhưng trong cuộc đời bác đến bây giờ, bác chưa bao giờ được một lần nhìn thấy vết máu hồng hồng dưới đệm sau đêm tân hôn. Trước kia, chữ trinh rất khắt khe, không như bây giờ. Vậy mà sau đêm tân hôn, cái đêm thiêng liêng nhất của cuộc đời, cái đêm hạnh phúc nhất mà tất cả đôi trai gái nào yêu nhau mong đợi... lại là một cực hình đối với bác. Vợ của bác không còn cháu ạ. Sau đêm đó bác buồn lắm, nhưng bác luôn quan niệm rằng, tình yêu đâu phải chỉ cái đó. Bác quên tất cả, bác dành cho vợ một tình yêu không quá khứ. Và bác đã làm được. Nhưng đôi khi, trong một khoảnh khắc nào đó, chuyện đó vẫn ám ảnh bác. Nó gần giống như một cơn mưa, mưa rồi lại tạnh... Cháu còn trẻ, bác khuyên cháu nên nhận thức đúng đắn. Cháu hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi lấy một người vợ còn trinh hay không cháu nhé."
Chuyện đó em không bận tâm. Nhưng 2 tháng sau, bạn gái em đã thú nhận với em rằng, em không phải là mối tình đầu của cô ấy. Trước kia cô ấy có một mối tình tuổi học trò. Và cô ấy đã quan hệ. Em như chết lặng. Em quay mặt bước đi. Cô ấy khóc rất nhiều, cô ấy xin em tha thứ. Em rất thất vọng, hụt hẫng. Em không thể ngờ rằng cấp 3, cái lứa tuổi học trò đầy trong sáng và hồn nhiên... lại có chuyện ấy. Nhưng tại sao không phải là ai khác, mà lại là người em yêu. Em rất buồn. Em suy nghĩ rất nhiều. Cứ nghĩ đến cảnh cô ấy thân mật với người khác, em như muốn bỏ cuộc.
Nhưng 2 tháng sau, bạn gái em đã thú nhận với em rằng, em không phải là mối tình đầu của cô ấy. Trước kia cô ấy có một mối tình tuổi học trò. Và cô ấy đã quan hệ. (ảnh minh họa)
Mọi người có thể nói em thế này thế nọ, thử hỏi xem các cô, các chị đặt vào tình cảnh của em, các cô các chị đặt mình vào là một người con trai rất yêu người con gái đó mà cô gái đó không còn chữ "trinh" khi đến với mình thì sẽ như thế nào? Ai có thể dám chắc với em rằng chuyện này không đáng bận tâm. Ai cũng muốn vùi lấp cái quá khứ của mình. Em tin chắc rằng ai cũng một lần tò mò, suy nghĩ về quá khứ của người mình yêu. Một quá khứ thế nào, ra sao. Và mấu chốt quá khứ chúng ta tìm hiểu đó là quá khứ đó đã có chuyện đó chưa?
Thử hỏi trong đây ai cùng cảnh ngộ với em sẽ thế nào. Em tin rằng 60% sẽ bỏ cuộc. Nhưng em không nằm trong số đó. Em chấp nhận. Vì em yêu cô ấy, em muốn chứng tỏ rằng mình không hèn hạ, mình yêu cô ấy bằng cả tấm lòng chứ không phải vì chữ "trinh". Em bỏ đi tất cả quá khứ phía sau lưng. Em muốn cùng cô ấy hướng tới một tương lai. Và em đã làm được. Nhưng đôi khi trong một phút giây nào đó, cái quá khứ không đáng có lại dần dần hiện về trong tâm trí em. Tim em nhói đau. Nhưng nó không dữ dội như trước nữa. Nó chỉ từng đợt, từng đợt, nhưng em tin nó sẽ lại tái phát vào một ngày không xa. Hoặc có khi mãi mãi.
Đây cũng chỉ là cảm xúc từng trải của riêng em. Em cũng chỉ mong rằng. Ai đã và đang gặp tình cảnh này, nếu thấy tình yêu của mình đủ lớn để vượt qua, hãy vượt qua nhé. Chứ đừng tự giam mình trong hụt hẫng và đau khổ. Nó sẽ không mang cho mình cái đích trong tình yêu đâu. Và các chị, chữ "trinh" bây giờ không quá khắt khe như trước nữa rồi. Nhưng em xin các chị em phụ nữ hãy thật sáng suốt trong tình yêu. Hãy suy nghĩ thật kỹ, thật kỹ các chị nhé. Mặc dù các chị luôn tin rằng, người yêu, người chồng mình sẽ không hẹp hòi, không quan tâm đâu. Nhưng em tin rằng trong một lần suy nghĩ nào đó, các anh ấy sẽ vẫn thở dài và hụt hẫng...
Theo Eva
Vợ còn trinh chỉ giỏi nhõng nhẽo Tôi thấy mình thật sai lầm khi lấy một cô vợ còn trong trắng, chưa hiểu một tí gì về chuyện đời. Ngày cưới nàng, tôi hí hửng lắm. Lúc nào nàng cũng thủ thỉ vào tai tôi: "Anh là sướng nhất đấy nhé, trước anh, em chưa từng yêu một ai, chưa từng nắm tay một ai". Là thằng đàn ông đang...