Tôi lấy chồng để chạy trốn tình yêu
Chỉ còn 2 tháng nữa là tôi lên xe hoa, nhưng tôi không cảm thấy hạnh phúc, mà thay vào đó là cảm giác lo lắng, sợ hãi. Bởi tôi biết, đây là một đám cưới không có tình yêu, hay nói đúng hơn, tôi không hề yêu anh.
Tôi năm nay đã 27 tuổi, ở tuổi tôi, nhiều người đã yên bề gia thất, còn tôi vẫn đi về một mình. Không phải tôi quá xấu xí nên không được ai yêu, mà tôi chẳng thể yêu được ai, sau mối tình đầu dang dở kéo dài 5 năm trời.
Tôi biết yêu từ năm tôi 18 tuổi, khi ấy người yêu của tôi là một người bạn học cùng cấp 3. Chúng tôi yêu nhau, và cùng nhau ra Hà Nội học đại học. Những tháng ngày xa quê, thiếu thốn tình cảm gia đình, càng làm cho chúng tôi thêm gắn bó với nhau hơn.
Mặc dù chưa cưới, chúng tôi vẫn dọn về sống với nhau như vợ chồng. Chúng tôi đã có những ngày thực sự hạnh phúc bên nhau, anh nói anh yêu tôi, tình yêu ấy hiển nhiên như một ngày thì phải có ngày và có đêm vậy. Nếu tôi là đêm thì anh sẽ là ngày, chúng tôi sẽ không bao giờ chia xa nhau.
Video đang HOT
Anh hứa, sau khi ra trường, chúng tôi sẽ về nói chuyện với bố mẹ để làm đám cưới. Nhưng cuộc sống của những sinh viên mới ra trường đầy rẫy những khó khăn, thử thách, nên chúng tôi quyết định khi nào ổn định kinh tế thì mới tính đến chuyện làm đám cưới. Chưa kịp ổn định, thì anh đã phản bội tôi để yêu người con gái khác.
Anh bảo, đã không còn yêu tôi nữa, nên không muốn kéo dài thêm tình yêu làm gì. Anh dọn đồ đạc ra đi, để mặc tôi khóc lóc, đau đớn đến tột cùng. Tôi đau đớn vì mất đi tình yêu của mình thì ít, mà đau đớn vì mất đi niềm tin vào cuộc sống, niềm tin vào đàn ông thì nhiều.
Sau mối tình đầu dang dở đó, tôi chẳng dám yêu ai, vì tôi sợ họ lại phản bội mình thêm một lần nữa. Bạn bè tôi, lần lượt lấy chồng, lấy vợ ổn định cuộc sống, mỗi lần về quê thấy tôi vẫn một mình bố mẹ tôi rất lo lắng và muốn tôi lấy chồng. Một người bạn của mẹ làm mối cho tôi một anh kỹ sư xây dựng cũng làm ở Hà Nội, chúng tôi gặp nhau vài lần, anh cũng yêu quý tôi và muốn tiến tới hôn nhân.
Anh là một người đàn ông tốt, tôi cảm nhận được điều đó. Chỉ có điều, tôi chẳng có cảm xúc yêu đương gì khi ở bên anh, nhưng tôi vẫn đồng ý cưới anh, chỉ bởi vì tôi muốn kết thúc cuộc sống độc thân, muốn có chồng để quên đi người đàn ông đã làm tôi đau khổ.
Nếu không có gì thay đổi, khoảng 2 tháng nữa đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức, nhưng tôi chẳng thấy vui, mà thay vào đó là một cảm giác lo lắng, sợ hãi.
Theo VNE
Ước gì tớ là trái cầu của cậu
Người ta bảo đó là triệu chứng của "say nắng" cậu à. Mà tớ thì đâu có đi nắng nhiều cơ chứ!
Tớ gặp cậu trong ngày đầu tiên bước chân vào trường cấp 3. Ừ thì cậu cũng chỉ là một nam sinh bình thường, chẳng xinh trai cũng chẳng lịch sự tí nào. Ừ thì cậu còn là một "tay" quậy phá tưng bừng trong lớp nữa. Cậu lấy việc chọc con gái tụi tớ là niềm vui. Và trong kí ức, có lần tớ đã nói là tớ ghét cậu, ghét cậu lắm cơ.
Thế rồi, cậu chuyển lớp, không còn học chung với tớ. Điều đó không có nghĩa là cậu thôi không chọc phá mọi người, chẳng qua là không còn chọc phá tớ nữa mà thôi. Tớ thấy cậu đã có thêm hội bạn, những trò chơi mới và hình như cậu cũng "mới" , không giống trước kia nữa rồi.
Cậu đã thôi không cột tà áo dài của bọn con gái trước giờ ra chơi để khi vỡ òa trong tiếng trống, chúng tớ té ngã trong tiếng cười nắc nẻ của bọn con trai. Và ngay sau đó là một trận đòn mà tớ chắc cậu không quên được đâu. Bây giờ cậu chỉ chơi đá cầu trong những giờ ra chơi. Tuần trước, tớ còn nghe nói cậu vừa được chọn làm lớp trưởng. Tớ vội nghĩ: "Làm gì có lớp trưởng nào nghịch ngợm và ăn nói vô duyên như cậu chứ!".
Từ ngày cậu đi, lớp mình ít hẳn tiếng cười cũng như tiếng la hét ầm ĩ. Nhiều đứa nhắc tên cậu, nhiều đứa thường xuyên chạy qua lớp mới tìm cậu. Còn tớ, dạo này tụi bạn bảo nhau rằng tớ cười ít đi. Tại cậu đó!
Chiều tan học, tớ định ghé ngang lớp chào cậu một tiếng nhưng không làm được. Xin lỗi nhé! Lúc đó, tớ lỡ bắt gặp cậu đang tay trong tay với cô bạn cùng lớp. Tớ chưa bao giờ thấy cậu đỏ mặt như thế, ánh mắt và nụ cười cậu làm chân tớ trong phút chốc chẳng đủ dũng cảm bước thêm một bước nào. Môi tớ rung lên và tim tớ đang muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cậu biết không, dạo gần đây tớ cũng thường bị như vậy, những lúc nhìn cậu chơi đá cầu dưới sân trường ấy. Người ta bảo đó là triệu chứng của "say nắng" cậu à. Mà tớ thì làm gì đi nắng nhiều cơ chứ!
Ra chơi sáng nay, tớ lại đến hành lang xem cậu đá cầu. Sân trường mình hôm nay không nắng lắm cậu nhỉ, nhưng không hiểu vì sao tớ lại thấy cơn "say nắng" đang choáng lấy tim tớ. Trong khoảng 5 giây bối rối ấy, tớ ước mình được là trái cầu để luôn ở bên cậu, dù chỉ là phút ngắn ngủi, để nhảy nhót và mang cho cậu những niềm vui.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Dựa vào vai tớ này... Mỗi ngày trôi qua tớ sẽ nhắc cậu để biết rằng, có một người cũng cần tớ! Tớ biết, nếu người nói ra câu ấy là cậu, thì tớ sẽ hạnh phúc biết bao... Nhưng không sao cậu ạ! Đôi vai yếu mềm này có đủ tình yêu thương để làm chỗ dựa cho cậu. Chẳng có gì là ngượng ngạo cả. Một...