Tôi lập bàn thờ cho 2 con và gần như phát điên
Tôi lập bàn thờ cho 2 con và gần như phát điên. Bên đó, họ vẫn ăn mừng vì chị dâu sinh được cháu đích tôn. Mẹ chồng tôi vẫn xách hết làn này lần kia thức ăn tẩm bổ cho chị.
ảnh minh họa
Khi kể ra đây câu chuyện của mình, nhiều người sẽ cho rằng tôi thế này thế nọ. Nhưng quả thật, người ta bỏ chồng vì chồng, vì mẹ chồng. Còn tôi đang muốn bỏ chồng vì chị dâu.
Chị dâu người ở phố Tôn Đức Thắng, Hà Nội. Ngày chị về làm dâu, tôi nhận lời yêu chồng tôi bây giờ. Tôi không biết vì lý do gì mà chị dâu cưới xong lại không ở nhà chồng mà về ở nhà mẹ đẻ.
Chồng tôi muốn đám cưới sớm, nhưng mẹ chồng muốn lo đầy đủ, lại cuối năm rồi nên hoãn lại năm sau. Và tôi vẫn hay qua lại nhà chồng.
Mẹ đẻ tôi không tốt với tôi. Cụ thể bà bảo dòng họ tôi con gái đều vất vả, bản thân bà cũng không cho bà ngoại được cái gì, nên nuôi tôi là vô ích. Vì thế bà tìm mọi cách ép tôi nghỉ học (nhưng tôi không nghỉ, hiện tại tôi đã xong thạc sỹ). Nhiều lúc nhìn người ta có mẹ mà tôi tủi thân khóc thầm.
Tôi vẫn thường nghe mọi người nói, mẹ chồng không ai tốt cả, nhưng tôi hi vọng mẹ anh sẽ tốt với tôi. Như vậy tôi sẽ có mẹ và tôi sẽ yêu bà hơn tất cả để bù đắp cho khoảng trống tình cảm mà tôi không có. Vì xác định cưới, nên tôi cũng qua lại nhà người yêu mặc dù mọi người bảo không nên. Tôi quà cáp và làm thân với bà. Tôi thấy bà ham học hỏi, tân tiến, đảm đang và dễ mến, tình cảm mẹ con tôi rất tốt.
Ngày chúng tôi chuẩn bị cưới, không may mẹ chồng bị gãy chân nên đám cưới của 2 đứa lại bị hoãn lần nữa. Tôi và chị dâu cùng vào viện thăm bà. Tất nhiên tôi chưa làm con nên không giữ thẻ ra vào, giờ thăm khám.
Chị dâu đi ăn, còn tôi quanh quẩn ở cổng bệnh viện xem có cách nào vào được không. Bác bảo vệ nói sẽ cho tôi vào nếu tôi có thẻ. Tôi gọi điện cho chị, chị nói ra cổng chị đưa thẻ cho. Tôi ra cổng đứng đợi, đợi mãi, không thấy chị đi ra. Tôi gọi lại, chị bảo đã ở trong với mẹ rồi.
Tôi đi vào, bố mẹ tôi lúc đó cũng đến chơi hỏi: “Thế mày đi đâu mà chị gọi không được?”. Tôi trả lời: “Con đứng cổng ở đợi, không có cuộc gọi nhỡ nào, máy con dùng tốt”.
Mẹ đẻ lắc đầu bảo tôi không thật thà, phải cẩn thận đấy. Tôi không hiểu chị sao phải làm thế, nhưng hơi bực mình vì cho tôi đứng nắng ở cổng bệnh viện để đợi.
Lúc ấy, mẹ anh đã thay dọn xong. Rồi bà đi mổ, phải dùng thuốc xổ. Đúng lúc đó thì chị bị đứt tay, nói đúng hơn là xước tay, phải băng lại. Tôi đưa cho chị cái băng, rồi chạy theo mẹ anh. Ánh mắt chị khó chịu, nhưng tôi không bận tâm. Mẹ anh bị gãy chân, bà cần tôi hơn là vết xước nhỏ đó.
Ngày mẹ anh ở viện về, tôi năng qua nhà hơn. Mọi người khuyên tôi đến nhà anh ít thôi, nhà họ tự họ lo. Nhưng tôi thấy bà què còn phải lê để làm việc nhà nên tôi đến phụ bà. Dù sao tôi cũng thấy vui vì được chăm sóc một người sắp làm mẹ chồng của tôi.
Video đang HOT
Chị dâu tôi ít khi về, có về cũng chỉ ăn uống, xin xây nhà rồi đi. Mẹ anh khi ấy hỏi tôi: “Chị xin xây nhà ở nhà ngoại, ý con thế nào?”. Tôi thật thà: “Mẹ mua hẳn cho chị ấy cái nhà, chứ xây trên đất nhà người ta thì đừng xây”. (Tôi thấy tôi trả lời không có gì sai, nhưng có lẽ tốt hơn là không nói gì vì tôi chưa phải là con trong nhà).
Rồi tôi và chồng tôi cưới nhau. Chồng tôi kể: Hôm trước chị dâu đập hai triệu xuống bàn, bảo cưới tôi về có được cái gì không mà tốn kém thế?. Tôi hơi bực mình, có vẻ tôi đã hiểu chị là người như thế nào. Chúng tôi đã cãi nhau, nhưng đám cưới vẫn được tổ chức.
Từ ngày có tôi về làm dâu, chị dâu cũng năng về nhà chồng hơn. Mỗi lần chị về, chị ăn rồi lại nằm, vì chị đang chửa. Chúng tôi nhìn nhau mắt như tóe lửa. Chị vẫn khoe, của hồi môn của chị là 20m2 đất trên phố Tôn Đức Thắng. Chị đang chửa con trai, làm công nhân đã 10 năm lương được 3 triệu.
Vợ chồng tôi cưới nhau, có 3 triệu tiền mừng cưới của chồng. Số tiền mừng cưới của tôi cũng được vài chục triệu. Tôi không dám đi du lịch, để dành chi tiêu và dành cho cái Tết đầu tiên làm dâu.
Với lại tôi và chồng công việc chưa ổn định, tôi bàn với chồng kế hoạch đợi vợ chồng ổn ổn mới sinh con. Khi bị lỡ kế hoạch, tôi đã phá đứa con đầu lòng do sợ không có khả năng nuôi con tốt.
Ngày chị dâu đẻ, tôi cũng chạy qua chạy lại nhà thăm chị và cháu. Khi tôi đang bế cháu, chị giằng lấy, bảo thím thích thím đi mà đẻ. Rồi chị liên tục hỏi tôi sao cưới mấy tháng mà chưa có gì. Tôi thật thà bảo đang kế hoạch. Như không tin, chị hỏi nhiều lần.
Khi biết tôi phá thai, chị hỏi nhiều hơn nữa. Tôi bực mình không lên nhà chị chơi nữa. Mẹ chồng tôi bắt đầu sốt ruột vì sao tôi chưa có con và nóng mắt vì tôi không lên nhà thăm cháu.
Công việc của tôi làm tự do, đang đợi biên chế. Rồi tôi cũng có bầu. Tính tôi cái gì có trong tay mới chắc, nên tôi không khoe, chỉ im im. Cùng lúc đó tôi lại thi công chức, làm luận văn thạc sỹ. Vừa ốm nghén, vừa học nghiệp vụ, tôi chạy như con quay.
Nhưng đúng lúc này nhà chồng bắt tôi nghỉ ở nhà dưỡng thai. Tôi mua đồ về tẩm bổ nhưng không có thời gian để ăn. Tôi bị cảm, không có thời gian để nghỉ và tôi lại mất con. Lúc tôi chửa không có ai hỏi thăm, lúc tôi sẩy họ hỏi thăm rất nhiệt tình. Họ chẳng hỏi tôi gì hết, chỉ hỏi tôi cái chết của con tôi, bảo hiểm trả bao nhiêu?
Sau khi mất con, tôi muốn bỏ chồng, bỏ về sự nhu nhược của anh. Anh đã không lo được cho mẹ con tôi thì chớ, còn bênh chị dâu, vào hùa với nhà chồng bắt vợ bầu bỏ luận văn. Tôi hận cả nhà đó, nhất là chị dâu và đứa nhỏ.Không chịu được cú sốc mất con, tôi về nhà đẻ.
Tôi lập bàn thờ cho 2 con tôi và gần như phát điên. Bên đó, họ vẫn ăn mừng vì chị dâu sinh được cháu đích tôn. Mẹ chồng tôi vẫn xách hết làn này lần kia thức ăn tẩm bổ cho chị. Mỗi khi bà nội than vất vả, chị lại bảo: “Bà có cháu sướng thế còn kêu nỗi gì”.
Chồng tôi suy sụp, có lẽ vì thế mà mẹ chồng tôi xuống nước, hứa mua nhà cho vợ chồng tôi. Chồng tôi im lặng nghe tôi đánh mắng chửi bới. Anh ấy quỳ xuống cầu xin tôi, tôi nghĩ sẽ hành hạ cho hả giận. Nhưng khi nhìn thấy anh suy sụp như một bóng ma, tôi lại thương. Anh ấy cũng mất con cơ mà, thế giới này chỉ có anh ấy thương tôi.
Còn bố mẹ tôi bảo, nhà chồng có tội, chứ chồng tôi đâu có tội. Mất con rồi tôi có thể có đứa khác, nhưng mất chồng rồi, có ai yêu tôi nữa đây?
Không chịu được cú sốc mất con, tôi về nhà đẻ. Một lần không kìm chế được, tôi tìm về nhà chồng lấy giấy kết hôn gốc đem lên tòa án. Mẹ chồng tôi giữ lại hỏi: “Mày muốn bỏ nó?”.
Trước kia tôi vẫn luôn tôn trọng bà, bà nói gì tôi cũng im. Nhưng giờ, bà sắp không còn là mẹ tôi nữa, tôi không còn gì để mất. Tôi trả lời: Vâng. Bà bảo tôi muốn đi phải đền bù cho đám cưới bà đã cưới tôi về. Tôi chẳng nghĩ gì cũng bảo vâng. Bà nói tôi lấy tiền đâu để đền. Tôi nói sẽ bán tất cả những gì tôi có để bỏ chồng.
Tôi còn nói với mẹ chồng: “Con nghĩ sẽ thừa đấy, giữ lại mà sống khổ sở cả đời thì sống làm gì”. Thấy không giữ được tôi, bà than thở sao tôi không xót chồng, chồng tiều tụy thế kia. Tôi nhìn anh, im lặng. Bà bảo tôi hết thương anh chưa? Tôi im lặng. Bà bảo tôi quay về. Tôi im lặng.
Thế nhưng sau đó, tôi lại dại khờ quay về nhà chồng ở. Đến giờ, tôi vẫn trách cứ mình sao lại có thể điên rồ quay về cái nhà đã giết chết con tôi.
Tôi về lại nhà chồng, tôi vẫn kế hoạch nhưng bị vỡ kế hoạch. 9 tháng sau tôi sinh con gái. Tôi tự lo tất cả. Còn mẹ chồng nấu cơm và tắm vội cho con tôi xong, rồi ra chăm cháu đích tôn. Anh chị chồng thì tuyệt nhiên không xuống thăm tôi.
Thằng bé con nhà anh chị vẫn được tôi chăm sóc khi tôi bầu, giờ nó vẫn khá quấn tôi. Còn con tôi, ngoài tôi ra không ai bế con tôi cả. Chồng tôi bảo bế sợ lọt tay, tôi thương con nhiều lắm. Con chị dâu vẫn bám lấy tôi, tôi lảng ra, thì mẹ chồng chửi đuổi tôi đi.
Tôi thực lòng chẳng tiếc gì cái nhà ấy. Tôi thương con tôi đỏ hỏn của tôi nhưng mẹ chồng cứ bắt tôi đặt con một mình trong phòng để ra làm việc nhà, để bà chăm thằng cu anh cho bố mẹ nó đi làm.
Tôi bị dị ứng, kiêng được thì không sao, nhưng tôi vẫn phải làm, ra ngoài gió thì nổi ban, uống thuốc nhẹ không khỏi, phải dùng thuốc nặng, có sữa mà con không được ty. Con tôi phải đặt nằm cho khóc, không ai dỗ, tôi phát rồ, tôi muốn đi mà không đi được. Chị dâu mỗi ngày đi làm về đón con thì hả hê, nhà chồng hả hê.
Tôi lập bàn thờ cho 2 con tôi và gần như phát điên. Bên đó, họ vẫn ăn mừng vì chị dâu sinh được cháu đích tôn (Ảnh minh họa)
Con được 4 tháng thì tôi đi làm. Công việc của tôi làm tự do, tôi phải vắt bỏ sữa. Rồi khi về nhà thì tôi suốt ngày phải làm, không được bế con. Tôi muốn phát bệnh thần kinh.
Tôi đã khổ rồi, tôi không muốn con tôi khổ. Nhà đẻ khuyên tôi ra ở riêng. Vì nghĩ phận dâu không chăm được bố mẹ chồng và cũng không muốn chồng vì tôi mà bất hiếu nên tôi dự định sẽ đi với con. Thế nhưng chồng tôi không chịu.
Tôi phải làm sao? Tôi cần con tôi, tôi muốn cháu hạnh phúc nhưng nếu đi theo tôi thì cháu khổ. Ở lại với bố cháu thì nhu nhược quá, ở với bà với bác nó thì khổ, ở với dì ghẻ càng khiếp nữa. Nhưng ở cái nhà đó chắc tôi điên mất. Tôi nên làm như thế nào, để bảo vệ hai mẹ con?
Theo VNE
Sự im lặng của chồng làm tôi phát điên
Chồng tôi là một thạc sỹ khoa học, anh công tác trong một cơ quan nghiên cứu khá nổi tiểng ở Hà Nội. Trong gia đình, anh là người có trách nhiệm. Cả hai bên nội, ngoại đều cho rằng anh là một người hoàn hảo. Chúng tôi có một cuộc sống khá ổn định về kinh tế. Cậu con trai lên 7 tuổi rất ngoan ngoãn và biết nghe lời. Nhưng với tôi, gia đình quả thực là một địa ngục trần gian.
Chồng tôi là người ít nói. Đặc biệt, anh không bao giờ nói lại đến lần thứ hai. Mỗi lần tôi không chú ý lắng nghe và làm sai ý anh thì chắc chắn sẽ nhận được những lời lẽ miệt thị, nhiếc móc thậm tệ nhất. Không ai ngờ những lời lẽ thô bạo và độc ác ấy lại được thốt ra từ miệng người đàn ông có học thức như anh.
Ảnh minh hoạ
Tôi cũng được lớn lên trong môi trường có giáo dục nên cũng không thể thích ứng được với sự thô tục ấy. Cách đây hai năm, trong khi bị chồng sỉ vả, tôi đã cãi cự lại. Anh tỏ ra khá ngạc nhiên trước phản ứng của tôi. Tuy nhiên ngay sau đó, anh tuyên bố: "sẽ không bao giờ nói một lời nào với người vợ có hiểu biết nhưng "mất dạy" như tôi.
Hai năm kể từ tuyên bố ấy, anh không hề nói với tôi một lời nào. Cũng từ đó, gia đình tôi như một "nấm mồ" sống. Mọi cố gắng làm anh "mở lời" của tôi đều thất bại. Những lúc có mặt tôi, anh hoàn toàn im lặng. Sự im lặng ấy khiến tôi như bị khổ hình. Có lẽ, nếu anh cứ mắng chửi, cứ dùng những lời lẽ tệ hại nhất, tôi lại thấy dễ chịu hơn sự im lặng này.
Đôi lúc, tôi cố tình chọc giận, cố tình trêu tức để anh nói nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa. Tôi cảm thấy bị stress nặng trước sự im lặng của anh. Với nhiều người, trở về nhà sau những giờ làm việc là một niềm hạnh phúc nhưng với tôi đó quả thực là hình phạt nặng nề nhất. Sống bên cạnh người chồng hơn 2 năm không nói một lời với mình thì có khác gì sống dưới địa ngục?
Hơn hai năm nay, anh cũng không hề động đến người tôi. Tôi biết anh không có người phụ nữ nào khác nhưng anh làm vậy để trừng phạt tôi. Nhiều lần, tối cố tình kéo anh "vào cuộc" nhưng chỉ nhận được những cái hất tay phũ phàng và lạnh lùng.
Điều đáng nói là mỗi khi tôi có đem chuyện này ra nói với người thân thì tất cả lại gạt đi. Họ không tin anh là người như vậy. Theo họ, nếu đó là sự thật thì cũng là lỗi ở tôi. Chính vì vậy, tôi cũng không có ý định tìm sự đồng cảm, chia sẻ và giúp đỡ của những người xung quanh.
Tuy nhiên, mọi việc đều có giới hạn của nó. Hình phạt của anh đã khiến tôi bị tổn thương nặng nề về mặt tinh thần. Có lẽ, giới hạn chịu đựng của tôi đã hết. Nếu tình trạng này còn kéo dài, tôi sẽ phát điên mất. Lúc nào tôi cũng trong trạng thái căng thẳng, mệt mỏi và lo lắng, bất an.
Đôi lúc tôi tự hỏi, không biết chồng tôi có còn chút tình cảm gì với vợ nữa không? Có cách nào để thoát khỏi cuộc sống địa ngục này?
Chị thân mến! Trong cuộc sống gia đình thì sự chia sẻ là điều không thể thiếu, và thật bất công khi chồng chị quyết định dùng cách im lặng hoàn toàn để khủng bố tinh thần người vẫn "đầu gối, tay ấp" với mình. Ở hoàn cảnh này, chị cũng thấy rằng mình không hề có lỗi và kể cả khi có lỗi thì cũng không có lý do gì lại bị chồng trừng phạt bằng bạo lực tinh thần như vậy. Rõ ràng anh ấy không chấp nhận bị bạn đời đối xử nặng lời thì lẽ nào chị lại chấp nhận những điều đó. Vậy chị đã làm gì để thay đổi hạnh phúc của mình? Chị đã thực sự đưa ra những giải pháp để thay đổi mọi thứ hay chưa? Những dòng tâm sự của chị, tôi thấy chị đã thực sự cố gắng để làm anh ấy vui vẻ và thoải mái trở lại, nhưng đáp lại là sự im lặng và coi thường vợ, đó có phải là điều chị mong muốn hay không?
Tại sao anh ấy có thể cho mình quyền được miệt thị vợ nhưng lại không chấp nhận được khi vợ nói những điều nặng nề với mình? Chị thân mến! Ai cũng mong muốn hôn nhân sẽ đem lại hạnh phúc, nhưng hạnh phúc có được là phải do cả hai cùng cố gắng xây đắp và gìn giữ. Có những thứ trong tay, đôi khi ta tưởng đó là hạnh phúc và có thể giữ, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Vậy cách mà anh ấy đang ứng xử với chị có phải là yêu thương chị hay không. Dù chồng chị đang rất tự đắc với vai trò của người trừng phạt, thì chắc hẳn bản thân anh ấy cũng đang gặp những căng thẳng tương tự khi không còn được hưởng không khí gia đình ấm cúng, được thủ thỉ tâm sự với người bạn đời mọi điều trong cuộc sống thường ngày.
Điều đó chẳng mang lại lợi ích cho ai cả. Henry Ford nói: "Khi mọi thứ dường như đang quay lưng với bạn, thì hãy luôn nhớ rằng máy bay cất cánh được khi bay ngược chiều chứ không phải thuận chiều gió". Để thoát khỏi cuộc sống nặng nề này, chị phải là người có sự chủ động, nói chuyện với anh ấy một cách rõ ràng và dứt khoát, nếu anh ấy không thay đổi, chị cũng cần đưa ra lối thoát cho chính bản thân mình. Hi vọng rằng chị sẽ đủ sự tự tin để giải quyết mọi chuyện.
Theo VNE
Lời thỏ thẻ khiến chàng phát điên "Mấy anh chàng đấy làm sao so được với anh. Chồng em vẫn là nhất!". Bạn hãy thử kiểm chứng với câu nói này xem, âu nó sẽ làm chồng bạn sướng âm ỉ cả ngày. Ai bảo đàn ông không thích nghe những lời phỉnh nịnh. Khen ngợi chồng với những câu như "Chà, sao mà anh khéo tay thế" hay "Mẹ...