Tôi lận đận với những cuộc ‘mối lái’ bạn trai
Lần đầu tiên gặp mặt, sau mấy câu chào hỏi, giới thiệu tên, tuổi, nơi làm việc, các anh đều hỏi “Lương em bao nhiêu?”, “Chắc em tiết kiệm được nhiều lắm nhỉ?”. Những câu hỏi này với tôi là tối kỵ, thật không biết các anh cần gì ở tôi.
Ảnh minh họa
Tôi là nữ, 28 tuổi, cũng có khá nhiều bạn nam. Ấn tượng của tôi về các bạn nam phải nói là ngày càng giảm. Đương nhiên tôi muốn nói về các bạn mới quen, ngoại trừ những người bạn cũ và các đồng nghiệp, những anh chàng tôi mới quen đều như nhau: Không để lại ấn tượng tốt đẹp trong tôi.
Vài năm trở lại đây, thấy tôi đã lớn tuổi mà vẫn một mình, các bạn tôi ngỏ ý giới thiệu bạn trai, dĩ nhiên tôi đồng ý, không yêu được thì cũng có thêm bạn, càng vui. Thế nhưng cuộc gặp mặt nào cũng làm tôi thất vọng. Qua lời kể của bạn thì tôi thấy anh nào cũng tốt, có điều do không biết thể hiện hay quá vội vàng mà nhiều anh khiến tôi không muốn gặp lại.
Ngay lần đầu tiên gặp mặt, chỉ sau mấy câu chào hỏi, giới thiệu tên, tuổi, nơi làm việc, các anh đều hỏi “Lương em bao nhiêu?”, “Chắc em tiết kiệm được nhiều lắm nhỉ?”. Những câu hỏi này với ai thì tôi không biết, nhưng với tôi là tối kỵ. Tôi thật không biết các anh cần gì ở tôi? Một người bạn, tiền lương, hay tiền tiết kiệm của tôi? Tôi đem hai câu hỏi này hỏi các bạn nam tôi quen biết từ trước thì nhận được câu trả lời: “Anh không bao giờ hỏi ai như vậy.”
Có anh ba la bô lô rằng “Lương anh ít nhất cũng 10 triệu/ tháng”. Người này cứ nằng nặc đòi bạn tôi cho số điện thoại của tôi để tiếp tục trò chuyện, còn tôi cũng nằng nặc bảo bạn tôi “Không được là không được”. Anh thì sau khi nghe giới thiệu tuổi của tôi liền nói “Hổ à, thế thì vồ chết anh”. Anh lại cứ hút thuốc lá phì phèo, tôi hỏi “Anh có thể không hút thuốc khi đi với em không” thì nhận lại được câu trả lời “mát lạnh” rằng “Em ngồi hướng đó, anh ngồi hướng này, việc gì đâu chứ”.
Anh đang nói chuyện với tôi, thấy bàn bên cô gái khen chàng trai “Anh mặc áo này đẹp lắm, bảnh ra nhiều đấy”, liền “phán” một câu xanh rờn “Áo ấy anh thấy có bạn mặc rồi, anh không thích nữa”. Tôi hỏi anh “Anh sợ đụng hàng à? Em thì chắc không bao giờ có phúc được sợ điều đó. Quần áo em mặc đều được mua ở chợ, quần thì chưa quá trăm hai, áo chỉ 100 đổ lại, ngay cả áo khoác cũng không có cái nào tới 400 nghìn cả”. Sau những “vụ” nhớ đời như thế, tôi chán nản vô cùng, không muốn gặp gỡ làm quen bạn trai mới nữa.
Video đang HOT
Gần đây, một cô bạn muốn giới thiệu cho tôi anh cùng quê, nghe kể anh cũng rất tốt tính, tôi thử “liều” thêm một phen. Trải qua 3 lần gặp mặt và nhiều cuộc trò chuyện điện thoại, tôi đang suy nghĩ xem có nên gặp anh lần thứ 4 hay không. Bởi tôi nhận thấy dường như anh không có chút nào tôn trọng tôi. Lần gặp đầu tiên tôi đi cùng cô bạn, đến nơi tôi thấy có 3 chàng trai, nghe giới thiệu thì “nhân vật chính” đang bận điện thoại với ai đó rất vui vẻ, lâu mãi không thấy anh dừng lại, bạn tôi mới nhắc “Anh tắt điện thoại đi”. Anh ta tắt máy, khuấy khuấy cốc nước trước mặt, và như chợt nhớ ra điều gì, anh quay sang tôi: “Anh chào em”, hỏi thăm được mấy câu anh lại bận điện thoại.
Sau giờ làm ngày hôm sau, anh điện thoại hẹn gặp tôi, tôi bảo bận để hôm khác, nhưng anh nói chỉ cần gặp tôi một lát thôi, sau tôi cũng đồng ý. Ngồi nói chuyện được một lúc, anh lại cầm điện thoại gọi cho vài người bạn. Mấy phút sau có một anh tới, tôi định nói “Anh bận rộn thế thì hẹn gặp em làm gì”, nhưng lại thôi, chỉ đứng dậy xin phép về trước.
Tối hôm sau anh lại hẹn tôi đi uống nước, tôi hỏi rõ là “Anh đi với những ai”, anh nói ngay “Mình anh thôi. Anh muốn được nói chuyện riêng với em”. Tôi nghi ngờ cuộc nói chuyện riêng này, nên mời thêm 2 cô bạn nữa, bởi lỡ anh có bạn hay bận điện thoại thì tôi cũng khỏi bị bơ vơ. Ba chúng tôi đến trước, thật may mắn cho tôi, anh không đến một mình, mà có rất nhiều bạn đi cùng, cả nam và nữ. Tôi chào anh, anh chào lại, thản nhiên dẫn bạn tới bàn khác ngồi. Tôi thấy như thế rất tốt, coi như chỉ là một sự tình cờ. Nhóm chúng tôi về trước.
Khuya hôm đó, anh gọi điện xin lỗi, bảo rằng anh suy nghĩ mãi không ngủ được, không biết tôi có bỏ qua cho anh không; rằng sau khi anh hẹn tôi, lại nhận được lời hẹn từ nhóm bạn khác, lâu lắm mới có dịp gặp nhau nên không sang nói chuyện với tôi được. Tôi định nói rằng “Anh bận sao không hẹn lại với em”, nhưng lại có ý nghĩ khác rằng “Phải chăng anh ta đang cố thử thách mình, hay đùa giỡn mình chẳng hạn”. Cuối cùng tôi nói “Không có gì khiến em phải bận tâm cả”. Cuộc trò chuyện huyên thuyên cũng kéo dài cỡ hơn 10 phút.
Chiều hôm sau anh lại gọi điện muốn hẹn gặp, tôi nói hôm nay rất bận, một mực từ chối dù chỉ là cuộc gặp chốc lát. Không hẹn được tôi, anh tắt máy ngay khi tôi vẫn còn đang nói dở và không chào một câu nào. Tôi ngẩn người, nhìn màn hình điện thoại có dòng chữ: “Cuộc gọi đã kết thúc”. Tôi cảm thấy mình bị coi thường quá. Tối anh gọi, tôi không nghe, ngay cả lúc này đây, khi đang viết nhưng dòng này, điện thoại đổ chuông, tôi với tay lấy máy thấy màn hình hiện tên anh, lưỡng lự vài giây, tôi nhấn phím “im lặng” rồi đặt máy xuống.
Tôi có thể đã được xếp hạng “hàng tồn kho” nhưng chưa đến nỗi “mất chìa khóa”. Tôi cũng chưa bao giờ vội vàng trong chuyện tình cảm. Tôi suy nghĩ về bạn bè, những người quen cũ, không thấy ai như thế cả, phải chăng những người quen cũ đều tốt, còn người mới thì không? Tôi có thể khẳng định rằng: Không phải vậy. Đàn ông không xấu, chỉ là để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp mà thôi. Các anh có nhiều bạn, các anh cũng nhận được nhiều khen ngợi từ bạn bè, nên tôi chắc rằng các anh là người tốt. Nhưng thật không hiểu sao các anh lại có thể đối xử với người mới quen như vậy, nhất là phụ nữ như chúng tôi? Hay là tôi kém may mắn? Không đúng, những bạn nam cũ của tôi đều rất tốt mà.
Nhân vô thập toàn. Ai cũng có những khuyết điểm, nhưng một khi đã không lưu lại được ấn tượng tốt với người nào đó từ những lần gặp đầu tiên thì thật khó cho những lần gặp sau.
Theo VNE
Đàn ông ví mỏng!
Có lẽ bởi cái ví da đắt tiền của anh ấy không nhét nổi nhiều tờ tiền cho lắm.
Hồi lâu rồi tôi có đọc trên mạng một chia sẻ không còn nhớ của bạn nào, rằng, trong đám bạn trai của bạn ấy, anh nào dùng ví xịn chắc chắn là anh hiếm tiền nhất bọn.
Có lẽ bởi cái ví da đắt tiền của anh ấy không nhét nổi nhiều tờ tiền cho lắm. Đi ăn cả đám nếu có chi trả cũng rất rón rén. Còn anh nào không dùng ví da lại là anh chàng hào phóng nhất, luôn móc tiền ra trả cho cả đám một cách rất hồn nhiên. Và tất nhiên, tiền cũng nhiều nhất đám, nhiều tới nỗi chẳng cái ví da nào đựng nổi cả cục.
Không thấy bạn ấy nói đến mệnh giá của những tờ tiền. Tuy nhiên hình dung ra cái cách ứng phó với tiền cũng đã thấy ngộ nghĩnh. Như thể nhìn thấy trong đó cả phong thái của chủ nhân. Dù cố gắng tránh lỗi sơ đẳng là lấy tiền ra để xét đoán người, nhưng rõ ràng, trong câu chuyện ấy hoàn toàn không hề chỉ định nói về tiền, mà còn nói về đàn ông trong mắt đàn bà. Và tiền chỉ là một phản chiếu nào đó của người đàn ông đang đứng sừng sững.
Có lần tôi đi dạo phố với một anh bạn. Chúng tôi tìm được một chiếc áo sơ mi trắng cho anh ấy ở một sạp hàng dọc phố, tôi nghĩ anh ấy mặc áo này sẽ rất vừa và đẹp. Giá rất mềm vì là sạp bán lẻ trên phố du lịch. Rất bất ngờ là anh bạn tôi đã không mặc thử cũng không mua cái áo đó. Anh dắt tôi vào cửa hàng thời trang lớn cách đó năm mươi mét và mua đúng cái áo đó, với giá đắt hơn khoảng ba trăm Đài tệ, tức là đắt hơn khoảng hai trăm nghìn đồng tiền Việt. Tôi rất kinh ngạc.
Tôi hỏi sao anh kỳ quặc thế? Không phải cùng nhãn hiệu, cũng chính là cái áo này sao? Cửa hàng này nó có bảo hành áo sơ mi cho anh à? Hay đàn ông thì cứ phải vào cửa hàng xịn mới thấy tự tin, còn em mua ở hè phố của chợ đêm thì làm anh mất tư cách?
Đàn ông kiếm tiền là năng lực, tiêu tiền là văn hóa (Ảnh minh họa)
Anh bạn tôi điềm đạm nói:
- Ai cũng như em, thì những cửa hàng lớn họ sập tiệm hết ư? Mình sống thì mình cũng phải cho người khác sống nữa chứ!
Tôi sực nhớ ra anh bạn tôi cũng là một chủ doanh nghiệp, và anh ấy cũng đang phải cạnh tranh rất dữ dội trong kinh doanh. Có thể, tôi là đàn bà nên trong mắt tôi chỉ có mệnh giá của tờ tiền. Còn trong mắt anh bạn đàn ông ấy, tiền chỉ là một thông điệp!
Chả trách, nạn nhân của mua chung, nhóm mua, shopping tập thể toàn là... đàn bà! Bị mắc mồi giá rẻ nên sẵn sàng bỏ tiền ra cho một thứ vốn không nằm trong dự định chi tiêu của bản thân. Và về bản chất quản lý tài chính gia đình, đó chính là những đồng tiền lạm chi, đẩy ngân sách gia đình vào nguy cơ ngay lập tức.
Hóa ra có lúc, cái đồng tiền tưởng "được rẻ" của đàn bà như thế lại chẳng bằng cái đồng tiền tưởng "chi đắt" của đàn ông!
Tôi nghĩ nhìn vào việc đàn ông kiếm tiền và tiêu tiền, ta có thể phán đoán ra năng lực giỏi giang và đẳng cấp văn hóa của người đàn ông đó. Đàn ông kiếm tiền là năng lực, tiêu tiền là văn hóa.Thật bi kịch nếu có tay đàn ông nào vỗ ngực nói: "Tôi kiếm tiền thì rất có văn hóa, và tiêu tiền thì rất... có năng lực!". Ôi trời!
Cho nên, tôi chẳng quan tâm việc đàn ông tiêu tiền thế nào, anh mua siêu xe hay anh đòi bạn gái chi trả nửa tiền cho bữa cà phê! Nhưng, đàn ông ví dày hay mỏng có lẽ chẳng quan trọng bằng việc, anh đừng để việc tiêu tiền của mình thành thị phi và đàm tiếu của đám đông!
Kiểu như họ nói, ví anh rất xịn! Nhưng mỏng!
Theo VNE
Phát ngán với sự vô duyên của cô bạn gái Người yêu tôi thao thao bất tuyệt về chuyện chăn gối hay những câu chuyện tếu táo bậy bạ. Hai chúng tôi quen nhau lần đầu tiên trong kỳ thi đại học. Ấn tượng của tôi về cô ấy là một cô nàng cá tính, bí hiểm nhưng cũng vô cùng dễ thương. Ngay từ lần đầu gặp mặt, chúng tôi đã nói...