Tôi làm ra tiền nhưng chồng tôi không cho chi tiêu
Các cuộc vui chơi, du lịch, mua sắm tôi đều từ chối vì không muốn miếng ăn mà mang tiếng nhục, mua sắm gì chồng cũng chẳng cho.
Tôi 30 tuổi, chồng 37, anh là kỹ sư. Chúng tôi lập gia đình được gần 4 năm, đã có hai con trai gần 3 tuổi. Chúng tôi quen nhau tình cờ trong lần giao lưu giữa hai đơn vị. Hồi đó anh ăn nói có duyên, chu đáo và chín chắn nên tôi cảm mến. Tôi lấy anh là tin vào anh và vào duyên phận thôi chứ không tìm hiểu nhiều về anh vì khoảng cách địa lý và thời gian. Sau gần một năm quen nhau, chúng tôi đi đến đám cưới. Một năm đầu có thể nói là quãng thời gian hạnh phúc nhất của chúng tôi mặc dầu cũng không ít lần giận hờn, tất cả đều xuất phát từ anh. Thời gian đó tôi mang bầu và chúng tôi làm cách xa nhau, một tuần chỉ gặp hai ngày nghỉ nên mọi giận hờn nhanh qua.
Chuyện căng thẳng nhiều hơn bắt đầu từ ngày tôi sinh con. Ngay những ngày ở cữ anh đã cau có và mắng tôi trước mặt nhiều người, lý do là mới sinh tôi còn đau nên ăn uống kém, bế con và chăm con cũng vụng về. Nhưng dù sao một tháng cữ tôi và hai nhóc cũng được chăm sóc tốt. Bắt đầu đến tháng thứ hai về sau thì mọi chuyện tệ hại xảy ra nhiều hơn, như tôi phải tự lo cho ba mẹ con, có khi tự chăm con tự nấu nướng, không vừa ý chuyện gì thì nhà chồng cũng khó chịu ra mặt (vì sinh đôi nên tôi phải về nhà chồng để tiện có người chăm sóc).
Tôi cố nén chịu tất cả vì nghĩ cho chồng, nếu tôi đi anh trai anh sẽ không đồng ý và chắc chắn có chuyện lớn xảy ra. Anh biết chuyện nhưng không bao giờ động viên tôi lấy một lời. Hồi đó, để có điều kiện lo tốt cho con cho cháu, bố anh và mẹ tôi đã đến trông con cho chúng tôi được một năm. Ông bà đã ngoài 60. Anh làm ở thành phố nên chỉ cuối tuần nghỉ mới về thăm gia đình, còn tôi cũng bận bao nhiêu việc. Anh có phụ tôi lo việc gia đình nhưng tính trở nên xấu hẳn.
(Ảnh minh họa)
Ông bà lớn tuổi lại chăm cháu theo kiểu ngày xưa nên anh luôn không bằng lòng và lớn tiếng trách mắng ông bà. Công ty anh gặp khó khăn và để tiện chăm sóc con cái anh xin chuyển về công ty tôi làm. Mới đầu anh rất được mọi người chào đón, sau đó một thời gian anh về nhà là bất mãn với mọi người, anh luôn bảo họ làm mà không có căn cứ, không dám chịu trách nhiệm. Anh không hài lòng với bất cứ ai, từ nhân viên đến người có vị trí cao hơn. Lúc đầu tôi cũng thông cảm vì nghĩ anh chưa thích nghi được với môi trường làm việc mới, khuyên anh hiểu mọi người và công việc mình đang làm. Anh tính bảo thủ, đi làm mà không có tiếng nói chung với đồng nghiệp, dần dần mọi người cũng lờ đi coi như không có anh, không dám đụng chạm đến anh.
Video đang HOT
Là vợ anh, tôi lại là người nhẫn nhịn, chịu thương chịu khó nhưng tính bảo thủ cố chấp của anh tôi còn không chịu được huống chi là người khác, những người không chung miếng ăn giấc ngủ. Anh có kiến thức, kinh nghiệm và trách nhiệm cao, đáng lẽ sẽ được tôn trọng và trọng dụng hơn nhưng lại quá cố chấp, không được lòng mọi người, về đây gần hai năm anh vẫn chỉ là công nhân đơn thuần, vì thế anh càng bất mãn. Tôi rất nhiều lần khuyên anh nhưng nói như đổ thêm dầu vào lửa, cũng sợ có điều tồi tệ sẽ xảy ra.
Ngần ấy năm chung sống, giờ tôi chỉ nghĩ cho con thôi chứ với anh tôi hết hy vọng rồi. Công việc anh luôn bất mãn, về n hà anh cũng chẳng coi tôi ra gì. Từ lúc có gia đình tới giờ phần vì công công việc, phần vì con nhỏ tôi đã hy sinh rất nhiều, bỏ lỡ nhiều cơ hội trong công việc, vậy mà anh không hề hiểu. Đã mấy năm nay, những cử chỉ và lời nói yêu thương anh khó thể hiện, hay quát mắng vợ con ngay giữa chốn đông người; chỉ được cái anh không giận tôi lâu (vì giận tôi anh cũng chẳng nói chuyện với ai được lâu). Anh luôn chê việc tôi làm, món ăn tôi nấu nhưng tôi không phải lo về vấn đề cơm nước với anh, được cái bụng anh tốt, đồ ăn còn dư tôi không ăn được thì cất vào tủ lạnh cho anh chứ nhất định không được mang bỏ đi.
Các cuộc vui chơi, du lịch, mua sắm tôi đều từ chối vì không muốn miếng ăn mà mang tiếng nhục, mua sắm gì chồng cũng chẳng cho, anh giao luôn cho tôi việc đi chợ hàng tuần. Chợ xa nhà, thiếu thốn, tôi gửi người khác mua hộ hoặc mua hàng online không vừa ý anh chê và chửi. Thực lòng mà nói 4 năm nay tôi gần như mất hết tự do, làm có tiền mà chưa bao giờ tiêu xài gì cho bản thân. Tôi có đức hy sinh vì gia đình, công việc; việc làm cũng ổn định, thu nhập đủ trang trải cho hai con nhỏ và vợ chồng nhưng cuộc sống không bằng một lao công bình thường. Đồng nghiệp thân của tôi hồi trước nay cũng không hiểu, không đồng cảm với tôi mà có những đối xử khác biệt, đi làm tôi càng trở nên khép kín, chỉ biết chăm con và công việc mà thôi. Điều này khiến tôi mất niềm tin vào con người.
Tôi rất bức bối và càng chán nản khi anh không nghĩ và hiểu cho tôi, không hề tôn trọng tôi. Tôi cũng chẳng hy vọng được gì ở gia đình chồng vì có chia sẻ thì họ cũng đổ lỗi cho tôi mà thôi. Buồn chán tâm sự với gia đình thì tôi sợ bố mẹ anh chị em buồn; còn chia sẻ với bạn bè, đồng nghiệp mọi người lại cười khinh, tâm sự với anh toàn bị nghe những lời thô tục. Tôi thực sự hết cách. Nhiều đêm buồn tủi nằm khóc như mưa để sáng thức dậy mắt sưng, đầu đau như búa bổ (hồi sinh con, tủi thân tôi hay khóc và từ lúc sinh chẳng được nghỉ ngơi là mấy do phải thức và ngồi dậy chăm hai bé, tôi bị ảnh hưởng đến sức khỏe rất nhiều).
Tôi muốn chấm dứt cuộc sống với anh từ lâu nhưng mỗi lần nghĩ đến con, tim tôi như ngàn mũi kim đâm, vì thể diện và vì nghĩ nếu bỏ anh thì anh cũng mất tất cả. Tôi mà chia tay thì anh cũng không thể làm việc được ở đây bởi không có tiếng nói chung với ai, không chứng minh được điều kiện kinh tế thì anh cũng chẳng có quyền nuôi con. Tôi cũng cảm thông cho anh vì có con nhỏ mà anh chịu nhiều thiệt thòi như từ bỏ chơi thể theo, bớt ăn nhậu…, tôi lại thấy mềm lòng. Nhưng nếu cứ như này mãi tôi cũng stress nặng mà bệnh, công việc cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.
Tôi trải lòng lên đây mong có sự nhìn nhận khách quan, vẫn mong trong số bạn đọc góp ý tôi sẽ nhận được lời khuyên chân thành nhất để gìn giữ gia đình. Nếu không có cuộc cách mạng làm anh thay đổi hẳn thì chia tay chỉ là vấn đề thời gian. Người phụ nữ khi có con rồi nhiều thứ ràng buộc lắm, ai từng có hoàn cảnh giống tôi hay tương tự xin cho một lời khuyên nên làm thế nào để chồng tôi biết nghĩ cho người khác, biết bằng lòng với những gì mình có. Điều tôi cần nhất bây giờ là có gia đình yên ấm hạnh phúc. Vợ chồng có thuận hòa thì mới yên tâm công tác, bố mẹ có yêu thương mới dành được tình cảm tốt nhất để lo cho con cái. Tôi cần lắm việc anh nhìn lại mình, tôn trọng tôi và mọi người, sống bao dung và trách nhiệm như tôi từng thấy ở anh.
Theo Vnexpress
Trong đêm tân hôn của cuộc đời mình, tôi lại làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy!
Sau đêm tân hôn ấy, tôi luôn day dứt, ân hận. Bí mật ấy tôi muốn chôn vùi mãi mãi, vậy mà không ngờ có ngày lại bị lật lên.
Tôi đã kết hôn 9 năm, con trai tôi đã tròn 8 tuổi. Tôi là kế toán một công ty nhà nước. Còn chồng làm chủ một công ty xây dựng. Gia đình tôi trước giờ vẫn êm ấm, hạnh phúc. Tôi có một người chồng thành đạt, yêu thương vợ con hết mực. Có thể nói, bất cứ ai nhìn vào gia đình tôi đều thấy ghen tị.
Hai vợ chồng đều làm ra tiền, con trai ngoan ngoãn học giỏi. Phải nói thêm rằng, trước khi kết hôn với chồng tôi, tôi đã trải qua mối tình đầu sâu nặng với 1 người bạn cùng học phổ thông với cả hai vợ chồng. Chồng tôi biết tất cả và anh chấp nhận tha thứ, vẫn đón nhận tôi, yêu thương tôi vô điều kiện.
Người yêu trước đã phụ bạc tôi để chạy theo 1 người con gái có điều kiện hơn. Ngày ấy, tôi tưởng chừng mình đau khổ, không sống nổi nhưng rất may có T, chồng hiện tại của tôi, động viên, chia sẻ, luôn bên cạnh tôi. Sau 1 năm kiên trì bên cạnh, chăm lo, quan tâm thì tôi cũng động lòng với anh. Chúng tôi tổ chức đám cưới trong niềm vui và hi vọng.
Trong đám cưới của chúng tôi thì N, người yêu cũ của tôi, cũng đến dự. Vợ chồng tôi vẫn vui vẻ chào đón vì như chồng tôi nói: "Mọi chuyện đã là quá khứ. N vẫn là bạn học của chúng mình".
Đám cưới đã xong, chồng tôi mải mê chúc tụng với bạn bè nên say mềm, không biết trời đất là gì. Phải nhờ bạn bè dìu về phòng. Và người dìu chồng tôi về không ai khác chính là N.
Thực lòng dù bị N phụ tình nhưng khi ấy tôi vẫn còn yêu anh ta rất nhiều. Sau khi đưa chồng tôi về phòng ngủ, N nói muốn gặp riêng tôi một lúc để xin lỗi trước khi tôi trở thành vợ T mãi mãi. Lúc đó, do cảm xúc dâng trào, lại thêm chút say say của men rượu nên tôi đồng ý gặp riêng N.
Chẳng ngờ, sau khi thêm mắm dặm muối giãi bày mọi chuyện, N chủ động vuốt ve tôi. Còn tôi thì tin rằng N có nỗi khổ tâm, đã yếu mềm ngả vào vòng tay N. Chính trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại phản bội chồng và làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy.
2 tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Chồng tôi rất vui mừng, còn tôi thì hoang mang không biết đứa con đó là của chồng mình hay của N. Những ngày tôi mang thai, và sau này, khi con tôi lên 8 tuổi, chồng tôi luôn yêu thương hai mẹ con tôi hết mực. Tôi cũng không gặp lại N sau đêm tân hôn ấy, nhưng trong lòng tôi thì luôn day dứt, ân hận về những gì mình đã làm.
Mới gần đây tôi mới biết, chồng tôi và N vẫn qua lại, là đối tác làm ăn của nhau. Mọi chuyện có lẽ tôi sẽ chôn dấu trong lòng nếu như không có chuyện tày đình xảy ra. Con trai tôi bị tai nạn trên đường đi học thêm về. Cháu được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, mất máu nhiều. Nhưng cháu thuộc nhóm máu hiếm mà bệnh viện không còn đủ, buộc lòng phải lấy máu người nhà. Tôi và chồng cùng mấy người em bên chồng vào xét nghiệm nhưng không ai có chung nhóm máu với con trai tôi.
Trời đất như sụp đổ, mọi người chạy đi khắp nơi tìm người cho máu, liên hệ với các bệnh viện khác. Nếu không có đủ máu để phẫu thuật chắc con trai tôi sẽ không qua nổi. Trong cơn hoảng loạn của mình, tôi chợt nhớ đến N, tôi gọi điện cho anh đến xét nghiệm trong sự ngỡ ngàng của chồng. N nghe thông tin tôi nói qua điện thoại nên cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra. N vào làm xét nghiệm và quả thực nhóm máu của anh phù hợp. Cô ý tá mang kết quả ra và vui mừng reo lên: "Đây rồi, may quá bác sĩ ơi. Bố cháu về kịp, có máu rồi".
Chồng tôi nghe mồn một những lời nói của cô y tá, nhìn tôi trân trân với khuôn mặt thất thần. Anh cười chua chát, ngồi sụp xuống ghế, tuyệt vọng. Suốt mấy tiếng con trai làm phẫu thuật, anh không nói, cũng không nhìn tôi lấy một lần. Ngày hôm sau, khi con trai được chuyển qua phòng hồi sức thì anh nói sẽ đi công tác một thời gian.
Một tuần vừa rồi, anh vẫn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của con qua bác sĩ điều trị, tuyệt nhiên không hỏi tôi một lời. Tôi ngầm hiểu anh đã biết sự việc, nhưng tôi không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh thú nhận mọi chuyện. Liệu chồng tôi có tha thứ cho tôi không? Tôi đã định mang theo bí mật đó mãi mãi, nhưng giờ mọi chuyện đã lộ. Tôi sợ phải đối mặt với chồng mình, với N và hơn tất cả là đối mặt với contrai tôi. Liệu cháu có thể vượt qua và chấp nhận cú sốc này không? Xin mọi người hãy giúp đỡ và cho tôi lời khuyên?
Theo tri thuc tre
Là phụ nữ, tốt nhất nên làm ra tiền, đừng dại mang danh kẻ ăn bám! Nếu không tự mình kiếm ra tiền, chị em phụ nữ cũng đừng bao giờ ảo tưởng rằng chồng đi làm về sẽ giao hết tiền cho mình quản lí. Khó lắm! Hoặc giả như có như vậy thật, thì việc tiêu pha cũng cực kì khó chịu và không hề dễ dàng gì. Tôi nói nghe này các bạn gái, thời đại...