Tôi làm khổ cả cha mẹ vì trót mang thân trao cho gã chồng vũ phu
Cuộc đời tôi là chuỗi ngày đau khổ, không lấy chồng thì mang tội bất hiếu, còn lấy chồng mà không chọn được người đàn ông tử tế thì cuộc đời về sau coi như bỏ đi.
Cuộc đời tôi là chuỗi ngày đau khổ, không lấy chồng thì mang tội bất hiếu, còn lấy chồng mà không chọn được người đàn ông tử tế thì cuộc đời về sau coi như bỏ đi. Tôi năm nay 30 tuổi, hiện là giáo viên tiểu học. Thời gian gần đây dường như đêm nào tôi cũng mất ngủ, những ám ảnh về cuộc sống hôn nhân không chịu buông tha cho tôi mặc dù tôi đã ly hôn. Cuộc sống của tôi ngày càng bế tắc, không có lối thoát. Quá khứ về một gia đình không hạnh phúc, một người chồng tệ bạc cứ đeo bám lấy tôi.
6 năm trước tôi được một người quen giới thiệu gặp mặt anh chàng (sau này là chồng tôi). Kể từ ngày bước chân lên xe hoa với người đàn ông đó cuộc đời tôi bắt đầu gặp những sóng gió. Vì là con gái duy nhất trong gia đình, không có anh trên em dưới gì cả nên cha mẹ tôi luôn hi vọng ở đưa con gái như tôi. Ông bà muốn con gái lấy chồng gần nhà để “có bát canh cần nó cũng mang qua”, vậy là tôi cũng đành lòng chiều ý cha mẹ lấy một người đàn ông gần nhà làm chồng.
Năm đó tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, nhưng không như tụi bạn trong lớp nhất quyết bám trụ Hà Nội để sống mà tôi quyết định về quê. Bản tính vốn không thích ganh đua, hay đúng hơn là con người tôi sinh ra đã chân chất, quê mùa không phù hợp với nơi đất chật người đông này nên chưa bao giờ tôi nuôi ý định lập nghiệp ở xứ lạ.
Thế nhưng về quê làm việc không phải là chuyện dễ dàng, ở Hà Nội tuy đất có chật, người có đông nhưng cơ hội cũng nhiều. Nhất là đối với ngành sư phạm, muốn xin đi dạy ở quê bây giờ cũng khó như lên trời vậy. Gia đình tôi thuộc vào diện bần nông, không tiền bạc, không quan hệ rộng thì xin sao được việc, huống hồ mộng mơ đến chuyện vào nhà nước. Thế rồi có người mai mối cho tôi với một người đàn ông ở xóm trên. Mặc dù khi đó tôi cũng chưa có người yêu nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ yêu đương theo kiểu mai mối. Nếu muốn yêu đương tôi đã sớm yêu rồi.
Nhưng sau hơn 4 tháng quanh quẩn ở nhà, ngày 3 bữa cơm, cám tấm lợn gà cho cha mẹ khiến tôi phát ngán lên vì mãi vẫn chưa xin nổi một công việc. Tấm bằng đại học loại giỏi vẫn nằm im trong góc. Vì nôn nóng không thể chờ đợi tôi quyết lên Hà Nội kiếm việc nhưng cha me tôi nhất quyết giữ tôi ở nhà. Ông bà sợ con gái đi làm xa rồi quen biết, yêu đương xa. Không bao giờ bố mẹ tôi chấp nhận cho tôi lấy chồng xa, từ trước khi đi học đại học mẹ tôi đã luôn nhắc nhở “đi học là cấm có được yêu đương, học xong thoải mái yêu, về quê đầy trai làng, muốn chọn ai thì chọn. Con gái lấy chồng gần nhà trăm đường sướng, chớ có lấy chồng xa rồi tủi khổ cha mẹ không lo được”.
Video đang HOT
Từ đó tôi biết bản thân mình đã được định trước là cuộc đời phải gắn liền với cái “ao làng”. Nhưng điều mà tôi không ngờ đến là cái “ao làng” mà tôi sớm đã chấp nhận ấy lại là “cái ao” mà do cha mẹ chọn, cảnh cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy lại đổ ụp xuống phận tôi. Mẹ tôi nhất mực không cho tôi lên Hà Nội kiếm việc cũng chỉ vì bà đã ngắm được một mối. Anh chàng đó chính là người đàn ông mà đã có lần bà mối nói chuyện qua với mẹ tôi vài tháng trước khi tôi mới tốt nghiệp.
Người đàn ông đó hơn tôi 4 tuổi, đi xuất khẩu lao động nước ngoài mới về, nhà có điều kiện, muốn lấy vợ có học thức. Hơn thế gia đình ấy ngoài tiền bạc ra cũng có nhiều mối quan hệ rộng, nếu ai được gả về nhà đó thì tiền tiêu không hết, công việc họ lo liệu cho ổn thỏa. Mẹ tôi thấy thế nên vội nhận lời với bà mối.
Để chiều lòng cha mẹ tôi bằng lòng lên xe hoa với người mà mình không yêu. Đúng như những gì bà mối nói “về đó tiền tiêu không hết, công việc nhà người ta lo”. Chân ướt chân ráo về nhà chồng làm dâu tôi được chồng và bố mẹ chồng quý mến, xin cho vào trường tiểu học gần đó dạy. Thế nhưng sống với nhau chưa đầy 3 tháng người đàn ông đó đã lộ bản chất là gã chồng vũ phu, ít học. Ngày nào anh cũng ghen tuông vô cớ, ăn nói hàm hồ, thường xuyên dở thói côn đồ. Hễ tôi lên tiếng anh đều gạt đi mắng chửi tôi thậm tệ “cô là đồ ăn bám nên không được phép lên tiếng ở cái nhà này, biết điều thì an phận, không biết điều thì sinh con xong tôi trả cô về cho cha mẹ cô dạy dỗ…”. Kể từ đó tôi phải sống giả câm giả điếc để không ảnh hưởng đến cái thai. Nhưng càng im lặng anh càng lấn tới.
Chán chửi vợ anh lại lôi bố mẹ vợ ra đay nghiến, anh chửi to cho cả xóm làng biết. Thấy con gái sống khổ sở đã bao lần bố mẹ tôi sang nhà can ngăn nhưng chỉ được 1-2 lần rồi anh cũng cấm cửa luôn cả bố mẹ vợ. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau, thậm chí những khi anh chốt cửa đánh tôi bố mẹ chồng cũng không dám can ngăn vì ông bà sợ cậu con trai “quý tử”. Từ trước đến nay tiền bạc, nhà cửa đều do anh làm bên nước ngoài gửi về nên bố mẹ chồng tôi sợ con trai cắt hết các khoản chi tiêu.
Tôi cố sống, cố nhịn nhục đến khi sinh con. Cứ tưởng lấy chồng gần sẽ an nhàn, được gần cha mẹ, sớm tối có thể thăm nom. Nào ngờ oan trái quá, những vết sẹo còn in lằn trên trán, trên cơ thể tôi là những vết đòn roi mà anh con rể được cha mẹ tôi tin yêu dành cho tôi. Đau đớn cho thân phận mình, đã không báo hiếu được cha mẹ lại để cha mẹ phải nhịn nhục nghe tiếng mắng nhiếc của con rể. Vậy là tôi quyết định ly hôn chồng và nuôi con một mình.
Theo ĐSPL
Tát tôi, chồng hả hê nói: "Là vợ thì sẽ bị đánh, đánh ít hay nhiều là do thái độ của cô!"
1 ngày tôi về nhà thì thấy nhà cửa tanh bành, TV bị đập vỡ. Tôi tưởng có trộm, vội vàng vào xem thế nào thì thấy chồng đang ngồi ở góc nhà, tay cầm quyển sổ tiết kiệm giấu kỹ của tôi
Cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ suôn sẻ trong 2 năm đầu, mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ khi chồng tôi đầu tư thất bát vào một phi vụ làm ăn buôn bán. Anh ta bắt tôi về nhà bố mẹ đẻ vay số tiền hơn 300 triệu để trang trải nợ nần. Vợ chồng tôi còn phải chuyển nhà ra ngoại thành để trốn chủ nợ. Khi ấy con gái tôi chưa đầy 7 tháng tuổi đã phải rong ruổi cùng bố mẹ trên đường rồi chịu đói, chịu nóng khổ sở. Tôi đề nghị được bế con về nhà ngoại ở nhưng chồng kiên quyết không cho.
Tôi phải làm thêm 2-3 công việc cùng một lúc, vừa kiếm tiền trả nợ vừa kiếm tiền nuôi con. Anh ta thì cứ nay đây mai đó với những công việc không ổn định, ôm mộng tưởng làm ông chủ để rồi nhà cứ thừa ra đồng nào là mang đi đầu tư rồi thua lỗ hết. Số tiền lớn vay bố mẹ tôi kia anh ta cũng không có ý định trả. Anh ta trơ trẽn bảo tôi: "Có bố mẹ nào nỡ đòi tiền con. Tiền đó coi như bố mẹ cô cho tôi lập nghiệp đi. Cô lấy chồng họ có cho cô được đồng nào".
Nghe những lời anh ta nói mà tôi chỉ biết cắn chặt răng lại, tôi thấy mình bất hiếu, làm khổ bố mẹ. Bố mẹ tôi đâu có khá giả gì, khoản tiền lớn đó cũng là họ phải chạy vạy khắp họ hàng mới có, đâu thể nào cho không. Thế là tôi lén chồng mỗi tháng bỏ ra một khoản để tích cóp sau đưa cho bố mẹ.
Thời gian đó chồng tôi cũng kiếm được việc, hàng tháng anh ta đưa tôi 5 triệu để sinh hoạt và chăm con. Chuyện vợ chồng tôi lại tạm ổn, không cãi nhau suốt ngày nữa. Căn nhà tập thể xập xệ của chúng tôi cũng được mua sắm những vật dụng mới.
Ấy vậy mà chỉ được hơn 1 năm chồng tôi lại móc hết tiền hùn vốn mua mảnh đất và lại thua lỗ nặng. Khi biết khoản tiền anh ta vay nợ đã lên tới gần 2 tỷ, tôi kiên quyết đòi ly hôn với anh ta. Nào ngờ hôm sau, lúc tôi còn chưa ngủ dậy anh ta đã bế con bỏ đi mất. Tôi như hóa điên vì không tìm thấy tung tích 2 bố con ở đâu. Anh ta đi biệt đến 3 ngày rồi gọi điện hỏi tôi còn dám bỏ anh ta nữa không. Tôi vội vàng nói không. Chiều hôm ấy anh ta mới đem con về.
Tôi lại bắt đầu vò võ cái vòng quanh kiếm tiền trả nợ cho chồng. Nhiều lúc chán nản muốn ôm con bỏ đi nhưng lại sợ chồng sẽ về tận nhà để làm phiền bố mẹ. Tôi đành nhẫn nhịn, nghĩ đến việc kiếm đủ 300 triệu trả cho bố mẹ và kiếm tiền nuôi con làm động lực sống.
Nào ngờ 1 ngày tôi về nhà thì thấy nhà cửa tanh bành, TV bị đập vỡ. Tôi tưởng có trộm, vội vàng vào xem thế nào thì thấy chồng đang ngồi ở góc nhà, tay cầm quyển sổ tiết kiệm giấu kỹ của tôi. Anh ta vừa thấy tôi đã nhào ra tát tới tấp, chửi tôi giấu tiền nuôi giai, chửi tôi làm trò khuất tất sau lưng anh ta. Tôi vội vàng giải thích rằng tiền này tôi tiết kiệm để trả nợ bố mẹ. Anh ta tiếp tục đánh tôi đến khi tôi sắp ngất đi mới thôi. Anh ta hả hê bảo:
- Là vợ thì sẽ bị đánh, đánh ít hay nhiều là do thái độ của cô! Trận đòn này cho cô nhớ đừng có hòng làm trò gì qua mắt thằng này. Muốn trả nợ cho bố mẹ thì trả xong nợ của tôi đã!
Hôm sau anh ta đưa tôi ra ngân hàng rút tiền. Nhìn số tiền mồ hôi nước mắt bị tước đoạt trắng trợn, tôi khóc không ra tiếng. Tôi gọi về cho mẹ và khóc cả tiếng đồng hồ, mẹ nghẹn ngào bảo tôi: "Thôi con ạ, tiền đó không cần giả bố mẹ đâu, cứ lo xong nợ của chồng đi đã. Giờ nó thế rồi con chọc vào nó chỉ có bị đánh thêm, thiệt mình chứ thiệt ai. Nó đang cơn giận có khi nó còn đánh cả con con nữa. Nghe mẹ, nhịn đi nhé, có ấm ức đến đâu cũng không được cãi lại nó."
Hàng ngày, nhìn nụ cười của đứa con bé bỏng, tôi tự dằn lòng mình xuống và tự nhủ sống yên phận. Nhưng mâu thuẫn cứ giày vò trong tôi từng ngày, rằng giải thoát hay an phận đây? Con đường nào tốt nhất cho tôi và con? Liệu cứ tiếp tục thế này, có phải là điều tốt nhất cho cả 2 mẹ con tôi không?
Theo Blogtamsu
Bí mật động trời của mẹ vợ trẻ và chàng rể Đúng ngày Huấn đưa người yêu đi bỏ cái thai 8 tuần tuổi thì anh nhận được tin nhắn mẹ cô bé cũng đang mang trong mình giọt máu của anh. 32 tuổi, Huấn chuyển đến làm công nhân trong một khu công nghiệp phía ngoại thành. Gần chục năm lang thang trên mảnh đất thủ đô, chuyển hết nhà máy này, xí...