Tôi làm chủ cuộc sống
Lứa tuổi 40 có giá trị riêng của nó. Đó là tuổi tôi làm chủ được cuộc sống của mình, chủ động trong những quyết định quan trọng.
Có lúc soi gương thấy một đốm nâu xuất hiện hay một nếp nhăn trên khuôn mặt, tôi có lo lắng một chút, nhưng chỉ ngay lúc đó thôi. Khi ngồi cùng những người bạn, chúng tôi bàn về nhan sắc, nhìn xem nếp nhăn vết nám đang “tấn công” ai, chia sẻ cho nhau cách làm đẹp, rủ nhau đi spa, nhưng chưa bao giờ ưu phiền vì tuổi già đang đến với mình.
Chúng tôi chọc ghẹo nhau về sự già nua và cười giòn tan, rồi cảm thán: “Thời gian trôi nhanh quá!”. Tôi hiểu quy luật của thời gian sẽ làm sắc đẹp và sức khỏe mỗi năm mỗi khác nên sống vui vẻ chứ không cố chống chọi.
Thật ra, khi bắt đầu tuổi 40, tôi lo lắng cho sức khỏe của mình nhiều hơn nhan sắc. Tôi chọn những loại thức ăn không gây độc hại, không làm béo phì và mỗi sáng đều uống nước chanh mật ong để giải độc cơ thể. Bởi tôi nghĩ, khi mình có sức khỏe tốt thì da dẻ mình đẹp hơn, ánh mắt mình vui hơn, nụ cười mình tươi hơn…
Ở tuổi 40, tôi dần buông bỏ mọi giận hờn. Ngày trước, tôi hay giận lắm, chuyện gì không vừa lòng là giận ngay, nhưng bây giờ thì thay đổi nhiều.
Video đang HOT
Tôi sống một mình, không có ai để dựa dẫm nên tôi không đeo mang những nặng nhọc, biết học cách giảm stress để không ảnh hưởng tới sắc đẹp và trí não. Tôi nghiệm ra rằng, muốn mình tươi tắn thì phải bỏ bớt những phiền toái để tìm đến sự thư thái, nhìn sự việc một cách nhẹ nhàng hơn…
Ở tuổi 40, tôi biết cách tận hưởng cuộc sống. Lúc nào tôi cũng ăn mặc tươm tất, gọn gàng để trông mình không luộm thuộm, tiều tụy. Khi trong ví có nhiều tiền thì tôi ngồi cà phê sang trọng, ít tiền thì cà phê vỉa hè. Khi tôi thích mua một món đồ hay một loại mỹ phẩm đắt tiền mà “ngân sách” bắt mình phải băn khoăn thì tôi không mua, nhưng sau một ngày mà “tâm hồn vẫn còn bị hành hạ vì món đồ đó” thì tôi sẽ quay lại mua.
Tôi cũng thường có những chuyến du lịch bất chợt với bạn bè, mới nhất là chuyến Hà Nội, Tây Bắc, Thanh Hóa. Tôi có nhiều kỷ niệm với bạn bè từ những chuyến đi như vậy.
Lứa tuổi 40 có giá trị riêng của nó. Đó là tuổi tôi làm chủ được cuộc sống của mình, chủ động trong những quyết định quan trọng và trong việc chi tiêu như thế nào… Đó là tuổi tôi không còn suy nghĩ đơn giản, hời hợt như thời trẻ và vẫn còn sức khỏe để làm tiếp những điều mình mong muốn.
Tôi nghĩ, đến lúc 50, 60 tuổi, tôi cũng sẽ không hoảng sợ tuổi già của mình. Nếu tình yêu đến muộn với mình ở tuổi 50, 60 thì tôi vẫn sẽ lên xe hoa, vẫn mặc áo cưới.
Theo NSƯT Mỹ Uyên/Baophunu
8 năm liền chưa 1 lần được chồng làm tôi hài lòng "chuyện ấy"
Sợ anh đánh giá về nhân phẩm của mình qua những đòi hỏi về tình dục, nên suốt những năm qua tôi chỉ lẳng lặng đón nhận những gì chồng tôi ban phát, cố gắng kiềm chế ham muốn rất đời thường.
Nói ra chuyện này hơi tế nhị, nên tôi chẳng dám thổ lộ với ai, ngay cả với người đàn ông tôi gọi là chồng. Tôi tâm sự lên đây, mong nhận được những ý kiến của độc giả.
Tôi và chồng cưới nhau đến nay đã được hơn 8 năm, chúng tôi có 2 đứa con, một gái và một trai. Nhưng thú thực, 8 năm làm vợ, làm đàn bà, tôi chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về chuyện chăn gối của vợ chồng mình.
Chồng tôi là một người đàn ông khá nghiêm túc trong cuộc sống, và anh cũng nghiêm túc luôn trong chuyện chăn gối. Suốt 8 năm làm chồng, anh chỉ có một tư thế duy nhất khi quan hệ, đó là tư thế truyền thống. Và anh cũng chưa bao giờ làm cho tôi cảm thấy mãn nguyện với những gì anh thể hiện, nhưng đó cũng không phải là điều anh quan tâm, chưa bao giờ anh hỏi tôi cảm thấy như thế nào sau mỗi lần ân ái, còn tôi luôn cảm thấy sự hời hợt, nhạt nhẽo và vô vị từ anh.
8 năm lấy chồng, tôi chưa một lần được "thỏa mãn".
Cảm giác này đã có từ khi chúng tôi mới cưới nhau, nhưng ngày ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản chúng tôi cần thời gian để hòa hợp và tôi cứ chờ đợi sự thay đổi của chồng, nhưng 8 năm qua vẫn chỉ như vậy. Anh là người cho và tôi là người nhận, tôi chỉ nhận những gì anh có, anh mang đến, chứ tuyệt đối không được đòi hỏi.
Nhiều lần tôi muốn thổ lộ với chồng về suy nghĩ của mình, rồi lại ngại không dám nói. Bởi gần 10 năm sống với nhau, tôi hiểu chồng tôi không giống như những người đàn ông khác, anh chưa bao giờ cởi mở với vợ về chuyện chăn gối, và cũng không muốn nghe vợ nói về chuyện chăn gối.
Với anh tình dục là một điều gì đó xấu xa, không lành mạnh. Những người phụ nữ lúc nào cũng ham muốn, đòi hỏi về tình dục là những người phụ nữ hư hỏng, dâm tục.
Sợ anh đánh giá về nhân phẩm của mình qua những đòi hỏi về tình dục, nên suốt những năm qua tôi chỉ lẳng lặng đón nhận những gì chồng tôi ban phát, cố gắng kiềm chế ham muốn rất đời thường của một người đàn bà.
Có thể, nhiều độc giả sẽ giống như chồng tôi, cho rằng những người đàn bà giống như tôi là những người hư hỏng, còn tôi lại nghĩ khác, tình dục giống như một món quà tuyệt vời của cuộc sống, chứ nó không xấu xa, dung tục như nhiều người nghĩ.
Theo Phunuvagiadinh
Cô gái mà anh yêu, hẳn phải thương anh nhiều lắm! Tình yêu đôi khi là vô lý và bất công vô cùng. Yêu lắm một người, nhưng tình yêu đó nhiều và mạnh đến nỗi ta chẳng dám bước đến, ngỏ lời cho một cuộc hẹn. Chiều nay em lại tình cờ thấy anh trên phố. Duyên quá phải không anh? Liệu rằng có phải định mệnh không khi em luôn bắt gặp...