Tôi là người phụ nữ không thể mang hạnh phúc cho anh
Tôi lại nghĩ hay là tôi cứ yêu anh, chấp nhận là người tình trong bóng tối của anh, chỉ cần ở bên anh là đủ còn anh sẽ vẫn lấy vợ và có những đứa con riêng?
Còn đau khổ nào hơn khi trong trái tìm mình hiện hữu 1 tình yêu mãnh liệt, 1 nỗi nhớ cồn cào và da diết nhưng lại không có quyền được yêu và mang đến cho người mình yêu 1 hạnh phúc dù là nhỏ bé, đơn giản thôi. Tôi biết ngày hôm nay tôi nhận lấy những đau khổ này là do tôi chuốc lấy, có những lỗi lầm đã xảy ra rồi, lỡ 1 bước là sai cả 1 đời. Tôi mong những dòng tâm sự của tôi, sẽ như là 1 lời khuyên cho các bạn gái để có thể sẽ đừng như tôi, và mong mọi người hãy cho tôi 1 lời khuyên vượt qua khúc quanh này trong cuộc đời tôi.
Tôi sinh ra ở 1 vùng núi, gia đình tôi không giàu có, cha tôi lại mất sớm, mẹ tôi không lấy chồng mà ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Học phổ thông xong tôi thi đại học ở thành phố, dù không khá giả nhưng mẹ tôi vẫn quyết tâm cho tôi được đi học. Tôi từ bé luôn được đán.h già là 1 cô gái ngoan, vì tôi hiểu rằng cuộc sống của mẹ đã quá vất vả cho nên tôi không muốn làm mẹ phải thất vọng vì tôi. Mối tình đầu của tôi là năm thứ 2 đại học, anh ta và tôi là bạn hàng xóm, nhưng cũng ít có thời gian tiếp xúc vì anh ta học ở thành phố từ năm cấp 2.
Trong lần nghỉ tết về nhà tôi tình cờ gặp lại anh ta, khi biết tôi cũng học đại học ở thành phố thì chúng tôi trao đổi số điện thoại coi như anh em có gì liên lạc giúp đỡ. Nói thật, ấn tượng ban đầu của tôi về anh rất tốt. Anh hơn tôi 4 tuổ.i, gia đình khá giả lại đẹp trai, vào thời điểm đó anh đã có công việc ổn định nên cảm tình tôi dành cho anh càng tăng cao.
Về thành phố 1 thời gian thì anh ta thường xuyên liên lạc, rủ tôi đi ăn uống, giúp đỡ tôi lúc khó khăn về học tập hay trong cuộc sống bình thường. Cái gì đến thì nó cũng phải đến, tình yêu của tôi và anh ta cũng như mưa dầm thấm đất. Tôi yêu anh ta bằng mối tình đầu thuần khiết và nồng nhiệt nhất. Tôi không tiếc gì với anh cho nên khi anh quỳ xuống chân tôi thề rằng sẽ suốt đời yêu tôi thì tôi đã tin tưởng trao cho anh thứ quý giá nhất.
Nhưng tôi không ngờ rằng lẽ đời nó chẳng đơn giản như tôi nghĩ, chẳng phải cứ có tình yêu là người ta có thể sống bên nhau trọn đời. Một thời gian sau, anh dường như là 1 con người khác, anh ít đến thăm tôi hơn, chỉ qua loa gọi điện. Tôi có gọi hỏi thì anh nói rằng thời gian này muốn tập trung cho sự nghiệp mong tôi đừng buồn. Linh cảm của 1 người phụ nữ mách bảo với tôi rằng anh đang thay đổi nhưng vì quá yêu và tin anh nên tôi không tìm hiểu, chỉ là suy nghĩ vậy thôi.
Đến 1 ngày kia tôi biết mình có thai vì lúc trước anh nói anh đã có công việc ổn định, muốn có con với tôi nên bảo tôi đừng uống thuố.c làm gì có hại cho sức khỏe. Tôi như người đang gần chìm giữa sông vớt được cái phao, tôi nghĩ rằng anh sẽ rất vui và lại đối xử với tôi như lúc ban đầu. Nhưng trái lại, anh lại giáng cho tôi 1 cái tát vào mặt khi thông báo với tôi rằng anh đã có con với 1 người con gái khác và phải cưới bây giờ.
Đa.u đớ.n thay người đó là chị họ tôi anh đã gặp trong sinh nhật tôi. Sự thật tàn nhẫn biết bao, còn con tôi thì sao? Chẳng lẽ con tôi không xứng đáng được hạnh phúc, tôi lờ mờ hiểu rằng không đơn giản vì chị họ tôi có thai mà vì nhà chị rất giàu, bố chị có công ty riêng. Một lần nữa anh lại quỳ xuống chân tôi nhưng không phải để va.n xi.n tình yêu của tôi mà là mong tôi đừng cho chị họ tôi biết trước đây tôi và anh đã xảy ra quan hệ, sợ chị yếu đuối mỏng manh không chịu được. Tôi muốn khóc nhưng nước mắt chẳng thể chảy, tôi chỉ thấy thươnng cho con tôi, 1 sinh linh bé nhỏ chưa kịp chào đời.
Anh đưa cho tôi 1 số tiề.n để coi như bù đắp nhưng tôi không cần tiề.n, tôi cần tình yêu, cần hạnh phúc cho con tôi, nhưng tôi sẽ không vì người đàn ông như vậy mà níu kéo hay va.n xi.n. Tôi tặng anh 1 cái tát và giải thoát cho anh coi như chấm hết sự ngu dại và bồng bột này. Ngày anh cưới chị tôi cũng là ngày tôi quyết định phải bỏ giọt má.u của tôi. Thật đa.u đớ.n khi tôi cảm nhận con tôi đang lớn lên từng ngày nhưng tôi không còn cách nào khác, vì tôi chưa học xong, tôi lại càng không muốn mẹ tôi phải buồn vì sự khờ dại này của tôi và con tôi sinh ra không có cha. Có lẽ ông trời đã bắt tôi phải trả giá khi tôi đã không còn khả năng làm mẹ. Cánh cửa hạnh phúc đã mãi mãi đóng lại, trước mắt tôi chỉ còn những con đường dài và tăm tối.
Video đang HOT
Rồi anh đến như ánh nắng mặt trời ấm áp. Tôi ước mình được như những đóa hướng dương đón lấy ánh mặt trời nhưng sẽ mãi là không thể vì tôi mãi là người phụ nữ không thể mang lại hạnh phúc cho anh… Từ sau khi tôi biết mình không còn khả năng làm mẹ, tôi không còn thiết tha gì vào tình yêu và cuộc sống này nữa. Tôi chỉ sống và cố gắng học tập vì tôi biết, tôi còn có mẹ, tôi phải báo hiếu cho mẹ, mẹ đã quá khổ vì tôi rồi.
Sau khi tốt nghiệp tôi xin được vào một công ty nước ngoài, lương cũng khá cao, có thể ổn định cho cuộc sống của tôi và mẹ sau này. Tôi chỉ ao ước được phụng dưỡng mẹ cả đời còn chuyện chồng con thôi hẹn để kiếp sau. Anh là trưởng phòng trong công ty tôi, anh giỏi giang, lại lịch sự, nên có rất nhiều cô gái mến mộ. Anh như tia ắng ấm áp mà khi ai tiếp xúc cũng đếu yêu mến, bởi vậy tôi với anh lại càng có nhiều điểm xa cách. Tôi và anh rất ít khi nói chuyện, thường chỉ là xã giao thông thường hoặc khi anh chủ động nói chuyện trước thì tôi mới nói lại mà thôi.
Nhưng trong 1 lần đi du lịch với công ty, mối quan hệ của tôi và anh dường như đã có biến chuyển từ hôm ấy. Tôi bị đau chân nên không thể đi theo đoàn đi leo núi mà chỉ ngồi lại đợi mọi người, thật bất ngờ khi anh là người đầu tiên hỏi thăm tôi, rồi anh quyết định ngồi lại cùng tôi chứ không đi tiếp. Ban đầu thì tôi cũng rất ngại, nhưng dần dần tiếp xúc tôi thấy anh nói chuyện rất cởi mở, luôn gợi ra những câu chuyện hóm hỉnh, tôi và anh nói chuyện rất hợp và rất vui.
Hầu như trong suốt cả chuyến đi anh quan tâm tôi rất nhiều, nhưng tôi cũng không dám nghĩ gì xa vời, vì tôi biết tôi với anh ở 2 thế giới khác nhau và nỗi đau ám ảnh trong quá khứ khiến tôi trở thành 1 người sợ yêu. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là nó sẽ mãi là kỉ niệm đẹp để khi về thành phố thì ai rồi cũng sẽ lại có cuộc sống của riêng mình. Nhưng từ sau khi đi du lịch về, anh vẫn thường xuyên rủ tôi đi chơi, anh thường hay mua cơm trưa, có những khi xe anh hư thì anh cũng đi nhờ tôi về.
Anh bước vào cuộc sống của tôi tự nhiên không ồn ào nhưng thật ấm áp. Có những khi tôi bắt gặp anh nhìn tôi rất dịu dàng và trong tim tôi có 1 điều gì đó đang nhẹ nhàng len lỏi. Tôi cũng thường hay nhớ đến những lúc anh cười, anh nói nhưng tôi luôn tự nhắc nhở bản thân mình rằng tôi không xứng đáng với anh. Tôi lảng tránh anh, thêm mẹ tôi thúc giục nên tôi cũng nhờ người quen làm mai mối cho tôi tìm hiểu. Câu đầu tiên tôi hay hỏi những người đàn ông tôi quen rằng “Anh có thích trẻ con không?” có khi họ trả lời rằng không thích nhiều chỉ 1 đứa là đủ, trái tim tôi lại rơi xuống vực thẳm vì tôi biết anh cũng vậy.
Sẽ chẳng có con đường nào hạnh phúc dành cho người phụ nữ như tôi. Vậy thì tôi cũng không thể làm cho con tim mình và người mình yêu tổn thương được. Tôi phải rời xa anh khi anh nói với tôi lời yêu, ánh mắt anh sâu thẳm dịu dàng nhưng tôi không thể để mình đắm chìm vào được. Tôi chuyển về nhà làm việc, 1 phần để tránh anh, nhưng đồng thời cũng để chăm sóc mẹ tôi nhiều hơn. Nhưng điều tôi không bao giờ dám nghĩ đến là anh lên tận nhà tôi để tìm tôi, tôi luôn tỏ thái độ lạnh nhạt để tiếp đón anh, thà cứ để anh nghĩ rằng tôi không yêu anh còn hơn để anh biết sự thật phũ phàng kia, yêu nhau mà không thể đến được với nhau thì đa.u đớ.n lắm.
Nỗi đau khoét sâu trong lòng tôi không muốn khơi dậy nữa. Dường như tôi càng lạnh nhạt thì anh càng tấ.n côn.g mạnh mẽ hơn. Anh xin chuyển hẳn công tác lên trên nhà tôi, anh thường xuyên ghé thăm nhà, rồi cùng mẹ tôi trò chuyện, khi thì giúp sửa bóng đèn, khi thì giúp sửa cái ghế hư… Mẹ tôi rất quý mến và hài lòng với anh. Mẹ nói rằng tôi có phúc lắm mới gặp được người như anh. Nhưng mẹ ơi, mẹ làm sao biết được con gái mẹ đã không còn cái quyền hưởng hạnh phúc nữa.
Không biết bao đêm tôi nghĩ đến anh và rơi nước mắt. Anh càng như vậy, tôi càng bế tắc và tuyệ.t vọn.g hơn. Giá như không có những sai lầm trước kia thì giờ đây tôi nào có đau khổ thế, giá như anh không phải con 1 trong gia đình thì tôi cũng có thể tiến đến cùng anh rồi xin con nuôi. Tôi thầm ước có những giá như, nhưng sự thật là tôi không thể ích kỉ, tôi không thể chỉ nghĩ đến mình, còn anh và gia đình anh sẽ nghĩ như thế nào khi biết sự thật về tôi?
Anh là người đàn ông tốt, anh xứng đáng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng tôi cũng muốn yêu anh, 1 lần có anh trong đời để rồi mãi mãi sống trong khổ đau tôi cũng chấp nhận. Tôi lại nghĩ hay là tôi cứ yêu anh, chấp nhận là người tình trong bóng tối của anh, chỉ cần ở bên anh là đủ còn anh sẽ vẫn lấy vợ và có những đứa con của riêng anh. Nhưng tôi lại chẳng thề làm điều đó vì như thế sẽ là 1 tội ác, tôi không muốn vì tôi mà sẽ có 1 người phụ nữ khác đau khổ, lương tâm tôi không thể làm thế được. Tôi đau khổ quá! Tôi làm thế nào đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chuyện tình tôi!
Tôi viết lại đây câu chuyện tình tôi, để nếu sau này tôi được bên anh, tôi cũng biết rằng thật hạnh phúc vì mình đã có anh.
Anh hãy đi và đừng bao giờ quay lại
Vì chốn xưa đó đã không còn có em
Chuyện tình đôi ta xem như từ nay chấm hết
Vì em, em đã yêu anh thật nhiều
Nên em đã cho trái tim mình chia đôi...
Có những câu chuyện tình thật lãng mạn và khó quên. Đúng! Tôi là đứa luôn mơ mộng thích những chuyện tình Hàn Quốc như Trái tim mùa thu, Chuyện tình Havard hay Ngôi nhà hạnh phúc... Và có lẽ vì thế tôi luôn khao khát yêu. Nhưng không hiểu sao tôi lại theo đuổi một cuộc tình mà vốn dĩ không phải điều tôi thích. Chỉ tôi và anh mới biết chúng tôi là gì của nhau và đến với nhau như thế nào. Đó là bí mật của riêng chúng tôi, bí mật không bao giờ anh phá vỡ được. Cũng có thể bí mật đó làm nên cái riêng, cái mờ ảo, làm nên câu chuyện tình tôi.
Đã bao lần anh nhắn tin: "xin lỗi em, anh không muốn làm em buồn". Anh đã cố gắng yêu em nhưng anh không làm được. Vậy mà sao cho đến tận bây tôi vẫn chưa thể rời xa anh. Tôi không biết vì sao nữa: vì tôi đã yêu anh, vì tôi không biết giữ lòng tự trọng hay vì tôi đã đán.h mất mình ngay từ khi quen anh.
Có lẽ bởi vì trong tôi luôn có một niềm tin cho anh, một niềm tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ là người hạnh phúc nhất khi bên tôi luôn có anh. Nhưng tôi làm được không khi khoảng cách từ thích đến yêu của anh xa vời vợi.
Tôi và anh quen nhau vào chớm đông, lần đầu gặp nhau cái thời tiết se lạnh đã khiến tôi xiết lấy vòng tay anh. Tôi tìm cảm giác ấm áp từ người tôi mới quen. Và từ đó trong suy nghĩ tôi đã có anh, hình ảnh tôi không bao giờ quên là người mặc áo xanh múa máy trên WC khi anh cho tôi xem hình anh, tôi bảo sao anh trẻ thế anh đã trêu tôi đó là thằng em cùng công ty, tôi đã rất bực. Bực đến nỗi mà ngay hôm đó tôi đã đề nghị gặp anh. Rồi kể từ khi đó lần nào cũng vậy tôi cũng đều chủ động đề nghị gặp anh, khi thì anh đồng ý gặp, khi thì anh từ chối vì lý do bận công việc, vì mệt nhưng tôi biết đó chỉ là cái lý do cho việc anh không hề tha thiết gặp tôi.
Một thời gian dài tôi và anh không liên lạc với nhau, dường như đã quên nhau mất rồi. Thế nhưng chính tôi lại là người tìm đến anh. Đó là ngày 21/5 và cho đến bây giờ chúng tôi gặp nhau 8 lần, lần nào cũng là tôi đề nghị và vì thế mỗi lần gặp tôi, tôi không hề thấy nụ cười trên môi anh. Anh không muốn gặp em, không thích gặp em, sao phải ép lòng mình chiều lòng em?
Anh chỉ gặp tôi khi nào anh cần. Và từ khi gặp lại chỉ duy nhất một lần anh chủ động nhắn tin: em đã khỏi ốm chưa? Anh bảo tôi rằng từ bây giờ anh sẽ khác, cứ tin anh, anh sẽ thay đổi. Có lẽ lúc đó anh đang cố gắng yêu em phải không anh? Nhưng đâu dễ dàng làm được. Em biết rõ điều đó mà, tình yêu đâu phải mình cố gắng.
Tôi rất thích câu nói tình cờ tôi nghe được trong phim "Xin lỗi, không phải tại tôi thích em mà tự nhiên nó thế". Đúng! Anh đâu có cái tự nhiên để thích tôi, anh thích tôi bằng sự cố gắng ép buộc bản thân mình. Khó lắm phải không anh?
Nếu nghĩ ra một vài lý do để tôi thích anh thì chắc chẳng bao giờ trả lời được tôi thích anh vì cái gì cả. Anh và tôi đâu phải hợp nhau, cả về hình thức và tính cách. Mỗi lần đi bên anh, anh biết không? Tôi rất tự ti vì sợ anh không thích đi cùng tôi. Và những bài hát tôi nghe anh đâu thích, còn tôi, lúc nào cũng ủng hộ anh. Thường những người con gái họ yêu một ai đó vì người ta tốt với họ, thương yêu, chiều chuộng quan tâm chăm sóc họ. Còn tôi, tôi đang yêu anh vì điều gì khi đến một tin nhắn hỏi thăm tôi anh cũng không làm được, đến một câu chuyện làm tôi vui cũng chưa bao giờ anh kể, đến một lần an ủi khi tôi khóc cũng không có và thậm chí một lần thật lòng đến bên tôi anh cũng bỏ qua. Anh bỏ mặc tôi thích anh, bỏ mặc tôi hỏi thăm anh, quan tâm anh. Tôi thèm được một lần anh nâng niu chiều chuộng, một lần anh ôm tôi vào lòng và nhẹ nhàng nói với tôi "Em à! Anh xin lỗi thời gian qua anh đã không tốt". Anh biết không, chỉ như thế thôi cũng đủ làm tôi cười thầm và đủ mạnh mẽ để đi tiếp con đường của mình.
Trong anh chưa bao giờ có em, chưa bao giờ nghĩ đến em... (Ảnh minh họa)
Giờ đây khi cảm giác không có anh càng ngày càng rõ rệt, tôi sợ mình lại khóc vì anh, tôi cố gắng thật bận rộn, tôi đi học để quên anh, lấy công việc làm niềm vui để sẻ chia. Tôi ép mình không còn thời gian để đặt ra những câu hỏi tu từ cho anh, những câu tôi đã biết trước câu trả lời nhưng vẫn không ngừng hỏi, thậm chí đến tôi cũng chán huống chi đến anh:
Anh có muốn gặp em không?
Anh có thích em không?
Tại sao anh không thích em?
Tại sao anh không thích em mà vẫn gặp em?
Tại sao anh không nhắn tin, không nói chuyện với em...
Rất nhiều câu hỏi mà chính tôi cũng có thể trả lời được nhưng tôi vẫn thích hỏi anh để nếu anh trả lời thật lòng thì tôi biết rằng anh không lừa dối tôi, còn nếu anh cố làm tôi vui thì tôi cũng phần nào được an ủi.
Anh à! Tôi khao khát được cùng anh đi dạo, lượn quanh công viên, được đi xem phim, được cùng anh tận hưởng cảm giác của người đang yêu và được yêu. Chắc có lẽ là không lâu đâu mà là không bao giờ, không bao giờ... phải không anh?
Tôi viết lại đây câu chuyện tình tôi, để nếu sau này tôi được bên anh, tôi cũng biết rằng thật hạnh phúc vì mình đã có anh. Và nếu tình cờ gặp lại anh bên người con gái khác, tôi cũng sẽ vui vẻ và nghĩ rằng "Anh à! Em cũng đã từng là người của anh"...
Lúc này đây tôi đang nghe lại bài "One love" của Suki. Bài mà anh cho tôi nghe"
Em yêu anh, em yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên
Tim em cứ đậ.p mạnh mỗi khi nhìn thấy anh
Thế giới này đã tặng cho em một món quà lớn nhất
Tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của em
Tình yêu, tình yêu, tình yêu của em
Và tình yêu đó sẽ không bao giờ là của em
Cả trái tim, cả trái tim, cả trái tim này
Cả con tim mục nát chỉ biết yêu mình anh
Em không muốn tin những gì mình đã thấy
Khoảng cách ngày càng xa giữa anh và em
Em yêu anh, yêu anh bất chấp mọi thứ
Cho dù bị tổn thương em vẫn yêu anh
Thậm chí anh có bảo em là con ngốc đi chăng nữa...
Anh à! Trong anh chưa bao giờ có em, chưa bao giờ nghĩ đến em, chưa một lần để ý đến em. Em cũng đã từng ghét anh, rất ghét khi anh vô tình bỏ mặc em, bỏ mặc những gì em nói, em nghĩ những điều anh cho là thừa mà nó không là gì trong anh.
Em vẫn vậy, vẫn bao lần muốn dứt khoát với anh, muốn chấm hết tất cả. Và lần này nữa. Liệu em làm được không khi đến bây giờ em vẫn chờ đợi sự thương yêu ở anh...
Tạm biệt anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu không hạnh phúc, hãy về bên anh! - Nếu có một ngày em không hạnh phúc, hãy đến bên anh, anh sẽ chờ đợi, sẽ che chở và đón em về. Có thể, khi anh nói ra những lời này, em sẽ cho anh là một kẻ sáo rỗng, không chân thành hoặc chỉ giả tạo khi em đã có gia đình rồi. Nhưng tất cả những gì anh nói...