Tôi là người đàn bà đê tiện nhất trên thế gian
Thỏa mãn cho cái tôi cá nhân ích kỉ, thỏa mãn cho những dục vọng thấp hèn… để rồi những người đàn bà ngoại tình sau cơn mộng mị chợt tỉnh giấc thì tất cả đã quá muộn, hạnh phúc đã vượt khỏi tầm tay.
ảnh minh họa
Đọc bài viết “Phụ nữ cần một thằng đểu?” mà tôi không thể đành lòng nhắm mắt làm ngơ bởi tôi cũng đã từng lạc bước để rồi phải nhận một cái giá quá đắt cho những phút nông nổi, dại khờ. Tôi muốn kể câu chuyện của cuộc đời mình như một sự sẻ chia, một điều nhắn gửi đến những người phụ nữ trong bài viết và cả những ai đã đang và sẽ lập gia đình đừng bao giờ để con tim lạc lối, đừng vứt bỏ thứ hạnh phúc mà bạn đang nắm giữ chỉ vì sự ngông cuồng, mù quáng.
Tôi là một người phụ nữ hiện đại, luôn sống, yêu hết mình. Tốt nghiệp đại học tôi xin làm giảng viên cho một trường đại học, lấy chồng, sinh liền hai nhóc đủ nếp đủ tẻ. 33 tuổi đầu tôi đã có nhà lầu, xe hơi, kinh tế dư giả, con cái khỏe mạnh, xinh đẹp. Ai ai cũng thầm ghen tị với hạnh phúc viên mãn mà tôi đang có.
Được chồng và nhà chồng luôn động viên để phát triển trong sự nghiệp nên tôi đã cố gắng và xin được một suất học bổng thạc sĩ tại Hàn Quốc. Tuy rất yêu và nhớ chồng, con nhưng vì cơ hội đến phải nắm bắt nên tôi quyết định tạm xa gia đình đi du học 2 năm. Chồng tôi rất ủng hộ vợ và anh luôn an ủi, động viên để tôi an tâm học tập nơi xứ người.
Thời gian học tập tại Hàn Quốc, tôi gặp Hoàng. Hoàng hiện đang theo học đại học tại Hàn Quốc theo diện tự túc. Hoàng thua tôi về trình độ lần tuổi tác nhưng vẻ ngoài cậu ta khá già dặn, sành sỏi. Lúc mới quen chúng tôi xưng chị, em và xem nhau như những người bạn đồng hương thân thiết. Thế nhưng, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Và có lẽ vì xa chồng quá lâu nên nhiều khi tôi thèm được dựa dẫm vào một ai đó để đỡ thấy tủi thân mỗi khi nhớ nhà, nhớ con. Cả những khi ốm đau chẳng thể ngồi dậy nấu tự nấu cho mình bát cháo thì tôi may mắn có Hoàng ở bên động viên, chăm sóc.
Tôi và Hoàng bắt đầu chuyển cách xưng hô và gặp gỡ nhau nhiều hơn. Những lúc vui vẻ bên Hoàng nhiều khi tôi cũng cảm thấy có lỗi với chồng nhưng cái ý nghĩ ấy như gió thoảng qua và nhanh chóng bị gạt đi khi được đón nhận sự ấm áp, chiều chuộng của Hoàng. Tôi dường như thấy mình trẻ lại như cô gái đôi mươi lần đầu biết yêu. Tôi quên rằng mình đang có một gia đình, có chồng, con ngày đêm mong ngóng ở Việt Nam. Và để . Với lại ở xa xôi thế này tôi nghĩ chồng cũng không biết chuyện tôi cặp bồ mà tôi cũng thấy đỡ buồn, đỡ cô đơn. Đến khi học xong về Việt Nam tôi sẽ cắt đứt với Hoàng thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp.
Thế nhưng lí trí và con tim nhiều khi nó không đi cùng một hướng. Càng ngày tôi càng yêu Hoàng nhiều hơn và nghĩ đến chồng, con ít đi. Mỗi lần chồng gọi điện sang tôi đều thấy thật nhạt nhẽo, vô vị. Tôi và Hoàng ngày càng lấn sâu vào tội lỗi. Tôi dọn hẳn đến ở cùng nhà với tình nhân. Tiền chồng gửi sang tôi dùng để nuôi và bao ăn ở cho Hoàng. Những khi Hoàng cần tiền tôi lại ngọt nhạt bảo chồng gửi sang để giúp người tình.
Gia đình tôi ở Việt Nam không ai biết chuyện. Tất cả mọi người ai cũng thương tôi phải sống cảnh xa gia đình chứ không ai ngờ tôi lại trơ trẽn, phản bội chồng. Đôi lúc tôi thấy ân hận vì đã lừa dối chồng nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng bị gạt đi. Tôi nghĩ cuộc đời này thật ngắn, mình phải biết sống cho chính mình. Nếu vì cái này cái kia mà hi sinh tình yêu liệu có đáng không? Nếu sống với chồng mà tôi không còn chút tình cảm nữa thì các con tôi cũng đâu có hạnh phúc?
Video đang HOT
Cái ý nghĩ ban đầu là chỉ ngoại tình cho vui thì nay tôi hoàn toàn thay đổi. Tôi định khi về Việt Nam sẽ thú nhận xin chồng tha thứ và li hôn với anh. Tôi muốn bỏ chồng để được sống với tình yêu của chính mình.
Thấm thoắt 2 năm học cũng trôi qua, ngày về Việt Nam đáng ra là ngày tôi phải mong đợi nhất nhưng ngược lại tôi thấy buồn, chán nản vô cùng. Gặp chồng con ở sân bay mà hồn tôi đang để ở tận bên Hàn Quốc. Hoàng phải 5 tháng nữa mới về Việt Nam làm việc. Nghĩ đến chuỗi ngày đợi chờ đó mà tôi chỉ muốn phát điên lên vì nhớ tình nhân.
Sau bữa cơm sum họp gia đình sau 2 năm xa nhà, tôi đã thú nhận tất cả mọi chuyện với chồng. Chồng tôi vô cùng đau khổ nhưng anh vẫn nắm lấy tay tôi: “Anh không trách em. Anh biết đó chỉ là tình cảm nhất thời, anh và con sẽ giúp em quên đi quá khứ và cùng sống những ngày hạnh phúc như trước đây, được không em?”.
Thế nhưng vì quá yêu Hoàng nên tôi kiên quyết li hôn. Sau khi ra tòa, tôi để hai con cho chồng nuôi và dọn ra ở riêng chờ ngày người yêu trở về.
Tôi đã thuê một căn nhà nhỏ, sắm đủ mọi vật dụng và trang trí cho nó chẳng khác gì căn phòng hạnh phúc trước đây tôi ở cùng Hoàng bên Hàn. Tôi đếm từng ngày đợi Hoàng về Việt Nam.
Và rồi, vào một buổi sáng đẹp trời tất cả sự háo hức, mong chờ, hi vọng của tôi vụt tắt khi nhận được email của Hoàng. Anh báo rằng sẽ không về Việt Nam như dự định ban đầu, khuyên tôi quên anh đi và hãy tìm hạnh phúc bên chồng con.
Tôi muốn gào thét, òa khóc nhưng không thể. Tất cả mọi người đều xa lánh và khinh bỉ tôi. Bố mẹ đẻ tuyên bố không nhìn mặt vì tôi đã mang tiếng xấu cho gia đình.
Đau đớn, tủi nhục nhưng tôi chẳng thể tìm một ai thân thích để sẻ chia. Đáng đời tôi – người đàn bà đê tiện.
Ngồi cô đơn một mình trong căn phòng lạnh lẽo, tôi bỗng thèm một tiếng cười trẻ thơ trong veo của hai đứa trẻ, tôi thèm vòng tay ôm ấp ấm áp của chồng, thèm một bữa cơm gia đình ấm cúng…
Tất cả với tôi giờ chỉ là hư không. Tôi đã tự đánh mất tất cả. Đó là cái giá dành cho những người đàn bà như tôi.
Theo VNE
Trên thế gian, không ai bẩn như chồng tôi
Sốt nhẹ 2 ngày là lý do để chồng tôi không tắm suốt cả tuần sau đó và cũng ngần ấy ngày anh ta không thay quần áo, kể cả... quần sịp; Anh ta cũng không bao giờ đánh răng trước khi đi ngủ mà lại cứ đòi... hôn vợ trong lúc làm chuyện ấy...
ảnh minh họa
Tôi quá xấu hổ không dám kể với người bạn nào về chuyện chồng mình quá bẩn nên chỉ dám giấu tên để chia sẻ lên đây cho bớt nỗi ấm ức.
Chồng tôi không đến nỗi nào, chỉ trừ tính ở bẩn thì thật là kinh hoàng. Hồi yêu nhau, tôi không thể biết được cái tính cách khó chịu ấy bởi thấy quần áo anh lúc nào cũng sạch sẽ, được là lượt tử tế. Thế nhưng, lấy nhau rồi thì hỡi ôi, tôi thật sự bị sốc vì cái tính ở bẩn của anh ấy. Tôi nghĩ, có lẽ chẳng có người đàn ông nào bẩn như chồng tôi.
Ngay đêm tân hôn, tôi đã ngạc nhiên thấy anh đi ngủ mà không đánh răng. Chồng tôi nghiện thuốc lá, hôm đó lại uống nhiều rượu nên lúc đi ngủ, mùi từ miệng anh ấy phả ra nồng nặc rất khó chịu. Lúc đó tôi mới biết anh không bao giờ đánh răng trước khi đi ngủ. Dù tôi thuyết phục thế nào, anh cũng không thay đổi thói quen đó vì anh bảo, từ bé, khi còn ở quê anh đã quen như thế. Thói quen đó làm tôi rất khổ sở bởi trong lúc vợ chồng âu yếm, tôi cứ phải rùng mình chịu đựng những nụ hôn pha đủ mùi hỗn tạp.
Thời gian đầu mới cưới, chiều nào đi làm về tôi cũng phải bật nước nóng, giục mỏi mồm, thậm chí cố lôi xềnh xệch anh vào buồng tắm thì anh mới miễn cưỡng nghe theo. Nhưng đó là hồi mới cưới. Còn bây giờ, sau 3 năm chung sống thì việc đẩy được anh vào buồng tắm càng ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Chồng tôi giống như một người sợ nước vậy. Lúc mới đi làm về thì anh bảo: Vừa đi về, ngồi tí cho ráo mồ hôi. Ngồi một lúc, vợ giục đi tắm thì anh lại bảo: Đang xem dở bộ phim, chờ tí. Lúc sau anh lại bảo: Đói rồi, ăn xong tí nữa anh tắm. Tôi mà mải dọn dẹp, rửa bát đĩa rồi con cái học hành thì y như rằng ngó sang đã thấy anh ta đi ngủ từ lúc nào. Thú thật, đã nhiều lần tôi phải tự tay... tuột quần sịp của chồng lúc anh ta đang ngủ để vứt vào máy giặt. Có lần, đang lơ mơ ngủ, thấy tôi làm vậy, chồng tôi còn thò tay túm quần lại, bảo là... vẫn sạch.
Buổi sáng, vừa mở mắt dậy, chồng tôi đã vớ ngay bộ quần áo mặc từ hôm trước ra mặc đi làm. Nếu tôi nhắc, anh ấy sẽ bảo: Bộ này mới mặc... hôm kia, rồi lại thản nhiên mặc tiếp, dù cho cái cổ áo đã đen ngấn lên. Để đối phó với tình huống này, có hôm nửa đêm lúc đang ngủ, tôi còn mò dậy vơ quần áo của chồng nhúng vào chậu nước, bởi nếu không, dù có cho vào máy giặt mà vẫn khô thì sáng hôm sau, chồng tôi có thể lại lôi ra mặc tiếp.
Ngày thường, chồng tôi đã lười tắm. Nhưng những lúc ốm thì độ lười đó còn tăng lên gấp nhiều lần. Lấy lý do là sốt (dù chỉ khoảng 37,5 độ), chồng tôi "kiêng"tắm gần như cả tuần, vì sợ... ốm lại.
Không tắm thì cũng không gội đầu. Mà có khi tắm cũng không gội đầu. Chính chồng tôi kể, có lần đi cắt tóc, lúc cắt xong, anh thợ xịt tí gôm rồi lấy máy sấy sấy cho vào nếp. Không ngờ càng sấy lại thấy tóc càng... ướt. Hóa ra là vì bẩn quá.
Chỉ có một thứ mà chồng tôi thay hàng ngày, đó là tất chân. Thế nhưng, tất thay ra bị anh ấy vứt bất cứ chỗ nào tiện tay. Nếu đi công tác vài ngày, lúc về thể nào tôi cũng phải đi quanh phòng để nhặt tất. Chiếc thì ở chân bàn, chiếc thì ở kệ tivi, chiếc thì ở tủ sách, thậm chí tôi còn nhặt được tất của chồng ở trên bàn trang điểm, cạnh những lọ nước hoa.
Tính ở bẩn của chồng khiến tôi sợ nhất chuyện giường chiếu. Mặc dù đã tuyên bố thẳng là nếu không tắm, tôi sẽ không "cho" nhưng chồng tôi rất cùn. Nhà tôi chật, không có phòng riêng nên khi thấy chồng tôi hùng hục lao vào, nếu tôi cự tuyệt mạnh quá thì sợ con cái lại tỉnh giấc nên nhiều khi đành phải nghiến răng chịu đựng, mặc dù trong lòng rất sợ bị viêm nhiễm vùng kín.
Nhưng kinh nhất là sau khi làm chuyện ấy, chồng tôi lại thản nhiên lăn quay ra ngủ mà không hề đi tắm hay vệ sinh.
Mang chuyện chồng ở bẩn ra hỏi, mẹ chồng tôi bảo: "Nó là con mẹ, mẹ biết. Hồi nhỏ nó có bẩn như thế đâu. Không hiểu sao, từ ngày đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài (2 năm) về, rồi lấy vợ vào, nó mới ngày càng ở bẩn như thế!?"
Tôi nghĩ, chắc trên thế giới này không có ai ở bẩn như chồng tôi. Và ngần ấy biểu hiện liệu đã đủ để tôi li dị?
Bây giờ, tôi luôn phải đi ngủ sau chồng để còn rình... vứt quần áo của anh ấy vào chậu nước. Ngoài ra, tôi cũng phải chuẩn bị sẵn một bộ quần áo sạch sẽ ở đầu giường để anh ấy không có lý do gì mà trách móc vợ. 2 ngày một lần, nếu chồng tôi không tự giác đi tắm, tôi sẽ tự tay... đổ xà phòng lên đầu chồng. Thế mà có lần, anh ấy cũng chỉ lấy cái khăn bông lau sạch xà phòng chứ nhất định không chịu đi tắm vì... "anh có cảm giác hình như anh sắp ốm!".
Còn chuyện đánh răng, trước lúc đi ngủ, tôi phải đứng chực trước cửa buồng, tay cầm một cốc nước bạc hà đưa cho chồng, bắt anh ấy quay ra súc miệng xong thì mới cho... lên giường.
Tôi thấy mình quá mệt mỏi và chán nản.
Theo VNE
Tôi vẫn nói tốt về chồng dù anh đã có bồ Đó là cách để tôi che mắt thế gian và không làm con tôi phải khổ nhưng sau đó, nhiều đêm tôi thức trắng, khóc cho số phận của mình. ảnh minh họa Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu chân thành sau hơn một năm yêu nhau. Ban đầu là bạn bè, đồng nghiệp, sau đó chúng tôi cảm mến nhau...